Dịch: Chuhan
- ---
Buổi tối trong sân cứ râm ran tiếng ve kêu, tiếng ve ấy càng rõ ràng hơn trong một không gian yên tĩnh, Minh Hoài chỉ ước gì có thể chấm dứt sự yên tĩnh kì lạ này.
Cậu không biết Kỷ Đình Khiêm đã đứng ở đó bao lâu, cũng không biết Kỷ Đình Khiêm đã nghe được những gì.
Ở tình huống này, không biết gì mới là việc đáng sợ nhất.
Minh Hoài suy nghĩ chốc lát ngay sau đó đã có quyết định trong lòng.
Cậu ngẩng đầu với một khuôn mặt tươi cười, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, cậu chủ động lên tiếng chào hỏi trước: “Anh Kỷ, sao anh cũng ra đây?”
Kỷ Đình Khiêm vẫn rũ mắt nhìn Minh Hoài, anh cứ đứng nguyên đó mà chẳng làm gì hết, không biết ánh mắt anh đang nhìn kĩ hay là dò xét, hoặc có khi là cả hai.
Minh Hoài bị Kỷ Đình Khiêm nhìn thế này, cậu cực kì không thoải mái.
Ngoài mặt có bình tĩnh hơn nữa thì tay chân đã không biết nên đặt chỗ nào rồi.
Đến hai phút sau thì cậu chẳng thể giữ được nụ cười trên mặt nữa, khóe miệng chẳng mấy chốc đã xịu xuống.
Lâm Tri Mộng ở gần đó nghe thấy động tĩnh bên này, cô ta thấy cảnh tượng hai người Minh Hoài và Kỷ Đình Khiêm như thế nên cũng biết những lời nói vừa nãy chắc chắn đều bị nghe thấy hết rồi.
Trên mặt cô ta dần hiện lên nét mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Lâm Tri Mộng liếc qua Minh Hoài một cái, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào: “Anh Kỷ.”
Kỷ Đình Khiêm gật đầu đáp lại.
Bỗng nhiên, Minh Hoài cảm thấy thật bối rối, cậu không quan tâm thái độ của Lâm Tri Mộng, nhưng cậu để ý thái độ của Kỷ Đình Khiêm.
“Đi thôi.” Giọng nói trầm thấp của Kỷ Đình Khiêm vang lên nơi đỉnh đầu Minh Hoài.
Minh Hoài ngạc nhiên lấy lại tinh thần, cậu ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Đình Khiêm.
Trên mặt anh không hề có biểu cảm đặc biệt gì, nhưng dường như anh đang nói chuyện với cậu vậy.
Thế nên rốt cuộc anh có nghe thấy những lời nói vừa rồi của Lâm Tri Mộng không?
Kỷ Đình Khiêm tưởng rằng Minh Hoài không nghe thấy, nên anh hơi nhíu mày lại: “Đi về phòng thôi, cậu muốn ở đây cho muỗi khiêng đi à?”
“Không, không muốn.” Minh Hoài lắc đầu nói.
Minh Hoài vừa nói xong, Kỷ Đình Khiêm lập tức quay người bước về phía phòng mình.
Minh Hoài vội vã đuổi theo, còn Lâm Tri Mộng thì mặt tái mét lúc xanh lúc trắng, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đi theo.
Sau khi về phòng, Minh Hoài vẫn luôn giữ khoảng cách tương đối thích hợp với Kỷ Đình Khiêm.
Cậu ngồi bên mép giường, ánh mắt cậu nhìn theo Kỷ Đình Khiêm đang sắp xếp đồ đạc ở bên cạnh.
Sự rối rắm quay cuồng trong đầu hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài bình tĩnh thản nhiên.
Rốt cuộc mình có cần giải thích không? Ai hiểu lầm cũng được nhưng Kỷ Đình Khiêm thì không thể.
Chủ yếu là vì Minh Hoài không chắc chắn rốt cuộc Kỷ Đình Khiêm có nghe thấy hay không.
Nếu như anh không nghe thấy thì việc mình giải thích như vẽ vời thêm chuyện vậy.
“Kỷ Đình Khiêm.” Khoảnh khắc buột miệng nói ra ấy, Minh Hoài mới chợt nhận ra mình cứ nghĩ trong đầu mãi thế mà đã nói suy nghĩ ấy ra mất rồi.
Cậu tự biết mình lỡ lời, cậu buồn phiền định nói không có chuyện gì, nhưng Kỷ Đình Khiêm lại ngừng động tác của mình lại.
Anh nhặt một chiếc áo cho vào trong tủ rồi quay lại hỏi: “Sao thế?”
Sắc mặt Kỷ Đình Khiêm hoàn toàn bình thản, có lúc Minh Hoài thích dáng vẻ này của anh chết đi được, có lúc lại cực kì ghét anh thế này.
Lần nào cậu cũng thấy rất gợi cảm, nhưng đi cùng với cảm giác này thỉnh thoảng có một cảm giác sẽ xuất hiện trong cậu giống như không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì.
Minh Hoài đá chân vào ván giường, ngón tay thì nghịch áo ngủ, cậu hỏi: “Anh nghe thấy gì rồi à?”
“Ừ.”
Minh Hoài rất kinh ngạc, cậu không ngờ Kỷ Đình Khiêm sẽ trả lời nhanh như thế, cứ như chẳng thèm nghĩ đã đáp luôn vậy.
Đối phương thản nhiên như thế làm cậu không biết phải sắp xếp ngôn từ thế nào, đối đáp ra sao, dường như có nói gì đi nữa thì lời nói cũng vô cùng yếu ớt, hoàn toàn không đủ sức thuyết phục.
“Những lời Lâm Tri Mộng nói toàn là giả thôi.” Cuối cùng Minh Hoài chỉ bật ra vỏn vẹn một câu nói.
Kỷ Đình Khiêm đứng dậy, trong tâm Minh Hoài cực kì căng thẳng.
Kết quả Kỷ Đình Khiêm đi từ cuối giường đến chỗ cạnh giường bên kia, sau đó vén chăn lên rồi nằm xuống giường.
Minh Hoài không biết sao lại thấy thất vọng, có phải là những điều này không hề quan trọng với Kỷ Đình Khiêm không? Thực ra đối phương căn bản chẳng để tâm đến.
Sau khi tắt đèn, Minh Hoài cứ mở mắt mãi không ngủ được, cậu nhìn người đang nhắm chặt mắt bên cạnh, trong lòng cậu tràn ngập suy tư ngổn ngang.
Một lúc sau, Minh Hoài cẩn thận ngồi dậy định đi uống vài viên thuốc, kết quả cậu vừa mới ngồi lên thì người vốn đang ngủ lại cất tiếng nói chuyện: “Cậu đi làm gì đó?”
“Hả?” Minh Hoài không ngờ Kỷ Đình Khiêm vẫn đang tỉnh, cậu nói với âm thanh thật nhỏ: “Em làm ồn khiến anh tỉnh sao?”
“Không phải,” Kỷ Đình Khiêm từ từ mở mắt ra, “tôi vẫn chưa ngủ được.”
Minh Hoài không động đậy gì nữa, cậu cứ ngồi như thế nhìn Kỷ Đình Khiêm.
Cậu nhất thời không biết nói chủ đề gì, một lúc lâu sau, Minh Hoài mới cười nhẹ mở lời: “Sao anh cũng không ngủ được vậy?”
Dường như lúc nào Kỷ Đình Khiêm cũng không chung tần số với Minh Hoài, anh mở miệng nói một câu mà không hề liên quan gì đến chủ đề mà Minh Hoài đang nói lúc này: “Tôi biết việc đó là giả.”.
Truyện Dị Giới
“Cái gì giả cơ?” Minh Hoài hơi khó hiểu.
“Những lời nói mà Lâm Tri Mộng nói.”
Căn phòng lại rơi vào một không gian tĩnh lặng, Minh Hoài dựa vào đầu giường, trên mặt cậu là những cảm xúc phức tạp.
Bỗng nhiên, một động tĩnh lớn xuất hiện trong phòng, Kỷ Đình Khiêm bị Minh Hoài đè dưới người rồi bị người nào đó hôn lên môi mình.
Anh cảm giác môi mình bị cắn nhè nhẹ, không đau lắm, cảm giác giống như bị móng vuốt mèo cào nhẹ qua tim vậy.
Ngay sau đó, anh nghe thấy Minh Hoài nói nhỏ: “Cũng không hẳn là giả.”
“Muốn leo lên giường anh là thật.”
Kỷ Đình Khiêm nhìn thanh niên trẻ đang nằm sấp trên người mình, gương mặt anh có chút phiền não.
Anh không thể không thừa nhận rằng, khi anh nghe thấy Minh Hoài nói như thế, trong lòng anh lại nổi lên cảm xúc mừng thầm vui vẻ.
Nhưng lí trí của anh đã kéo những cảm xúc lệch khỏi quỹ đạo này về với bình thường.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh: “Minh Hoài, cậu là ba của một đứa nhỏ 3 tuổi rồi, không nên thế này.”
Không nên thế này? Không nên thế này là thế nào?
Minh Hoài ngẩn người ra.
Thật lâu sau, cậu cắn môi xuống khỏi người Kỷ Đình Khiêm.
Cậu nằm lên gối nhìn trần nhà cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình, trong bóng tối thường chế che giấu cảm xúc hơn.
Minh Hoài thật sự cảm thấy mình sắp điên mất thôi, nhưng lí trí lại nhắc nhở bản thân phải chậm rãi, từ từ thôi.
“Em nói đùa thôi mà.” Minh Hoài nghe thấy một nhân cách khác của mình đang nói với một giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng.
Buổi sáng ngày hôm sau, Minh Hoài dậy sớm hơn Kỷ Đình Khiêm.
Vừa mở mắt tỉnh dậy, cũng không biết hai người ngủ kiểu gì mà Minh Hoài lại nằm trong lòng Kỷ Đình Khiêm.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn camera thì thấy camera đã được mở rồi.
Ngay lúc đó cậu chỉ thấy đau đầu, chắc chắn phải tới thương lượng với đạo diễn không chiếu đoạn này lên, nếu không sẽ rối lung tung beng lên mất.
Minh Hoài cẩn thận ra khỏi giường không làm ồn khiến Kỷ Đình Khiêm tỉnh giấc.
Đợi khi cậu vệ sinh cá nhân xong về phòng vẫn thấy Kỷ Đình Khiêm đang ngủ, cậu đoán chắc là do đêm qua ngủ muộn quá nên mới thế này.
Nhưng mà đến khi Minh Hoài ra ngoài dạo một vòng rồi về phòng mà Kỷ Đình Khiêm vẫn đang nằm trên giường không di chuyển chút nào, Minh Hoài mới nhận ra không đúng.
Trực giác luôn chính xác, Minh Hoài đi tới bên giường đặt tay lên trán Kỷ Đình Khiêm, nhiệt độ dưới lòng bàn tay đã quá cao so với bình thường.
__.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...