Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Ban đêm không có ai ở trong viện hầu hạ, vì vậy khi Trạm Vân Tiêu ôm Vân Sơ ra khỏi cửa gỗ liền rất thuận lợi ôm nàng trở về phòng.

Trước khi đặt Vân Sơ tới trên giường, hắn do dự một lúc, tự hỏi liệu có phải không tốt lắm nếu cứ vậy đặt nàng lên giường của hắn không, và liệu nàng ấy sau khi tỉnh rượu có thể sẽ không vui không.

Trong Kình Thương viện còn có phòng khác, ngày thường hạ nhân cũng quét dọn rất cẩn thận. Nhưng là ngoại trừ phòng ngoài có để một chiếc giường thấp cho gã sai vặt canh đêm dùng ra thì không còn cái giường nào cả. Trạm Vân Tiêu không có khả năng sẽ để Vân Sơ ngủ trên giường thấp ở phòng ngoài. Sau suy nghĩ một phen, hắn quyết định đặt Vân Sơ lên giường mình, tiếp đó đưa tay kéo lấy chăn mỏng nhẹ nhàng phủ lên người Vân Sơ.

Tư thế nằm khiến cả người Vân Sơ hoàn toàn thả lỏng, tiếng hít thở của nàng càng thêm kéo dài. Nhìn Vân Sơ ngủ, Trạm Vân Tiêu không kiềm chế được vẻ mặt của mình, sau hồi lâu cười ngây ngô, hắn đưa tay ra đốt sáng ngọn nến trong phòng.

Sau đó hắn cũng không rời đi. Trong Kình Thương viện vào lúc này sẽ không có hạ nhân, hắn sợ lát nữa Vân Sơ khát nước lại không ai hầu hạ, vì thế dứt khoát ghé vào trên mặt bàn trong phòng ngủ. Trạm Vân Tiêu không dám ngủ quá sâu. Hắn sợ mình ngủ sâu sẽ không thể nghe thấy nhu cầu của Vân Sơ.

Thật ra tướng say rượu của Vân Sơ rất tốt. Sau khi say, ngoại trừ ngủ sâu hơn một chút thì cô cũng không gây ra tiếng động gì, trực tiếp ngủ một giấc đến tận sáng.

Buổi sáng tỉnh dậy, Vân Sơ cảm thấy đầu nặng như búa bổ, cổ họng khô khốc. Cô hơi híp mắt đưa tay ra sờ, nhưng lại không chạm vào cốc nước như trong trí nhớ của cô. Vân Sơ lắc đầu, cuối cùng cũng trở nên tỉnh táo hơn chút.

Không đúng. Cô nhớ rằng hình như cô đang uống rượu với hai người Đường Lôi trong quán bar, và sau đó cô nhớ hình như mình đã say. Ký ức cuối cùng trong đầu Vân Sơ là cô đang ở trong toilet cho tỉnh rượu, sau đó cô dường như bị ngã.

Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Nằm trên sàn nhà vệ sinh hả?

Vân Sơ bị dọa sợ hãi trước suy đoán này, cô nhanh chóng mở mắt ra.

Căn phòng hoàn toàn xa lạ đập vào mắt làm Vân Sơ không khỏi nhíu mày khó hiểu, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đây là đâu thế?”.

Nhìn chiếc giường chạm khắc cổ hương cổ sắc trong phòng và đồ đạc xung quanh đều được làm bằng gỗ, Vân Sơ lập tức đầy đầu dấu chấm hỏi.

Tuy phong cách trang trí theo kiểu Trung Quốc cổ hiện nay khá chủ đạo, nhưng căn phòng này có cần phải chủ đạo toàn bộ như thế không. Ngay cả một chút hương vị hiện đại cũng không có.


Nhà Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình cô đã tới, cho nên Vân Sơ chắc chắn rằng nơi này không phải là nhà của bạn cô. Trong mắt Vân Sơ thoáng lướt qua tia hoảng sợ. Chẳng lẽ tối qua cô uống qua say tới mức mơ mơ màng màng đi theo người ta?

Nghĩ đến khả năng này, Vân Sơ vội vàng cúi đầu kiểm tra. Thấy quần áo trên người vẫn mặc chỉnh tề, trong lòng cô thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Còn may! Còn may! Vân Sơ vỗ ngực, mười phần nghĩ lại mà sợ vỗ vỗ đầu mình. Trong lòng cô tự nhủ, lần sau nhất định không thể lại uống nhiều rượu như vậy.

Trạm Vân Tiêu tới ngoài viện lấy trà nóng trở về, vừa vào phòng liền thấy Vân Sơ đang ngồi ôm đầu trên giường.

Hắn vui mừng quá đỗi, cầm ấm trà bước nhanh đến bên giường nhìn sắc mặt tái nhợt của Vân Sơ, như pháo liên thanh hỏi: "Ngươi tỉnh rồi à, có thấy khó chịu không? Có muốn uống nước không? Hay muốn ăn điểm tâm không?".

Nhìn người trước mặt, Vân Sơ càng thêm bối rối. Cô vừa ấn thái dương, vừa cau mày ngẩng đầu lên hỏi: “Sao anh lại ở đây”.

Trạm Vân Tiêu không trả lời ngay câu hỏi của Vân Sơ, mà quay lại bàn cầm lấy một chén trà đổ đầy nước đưa cho Vân Sơ. Thấy nàng cúi đầu ngụm nhỏ ngụm nhỏ uống nước, hắn đứng ở bên giường kể cho nàng nghe từng chút chuyện hôm qua.

Vân Sơ thấy rất xấu hổ khi nghe anh nói chuyện cô say rượu hôm qua. Đầu của cô càng ngày càng cúi xuống, cuối cùng xấu hổ tới nỗi không dám ngẩng đâu lên nhìn Trạm Vân Tiêu.

Xong rồi! Trong lòng Trạm Vân Tiêu, chắc hẳn cô đã để lại hình tượng một con ma men rồi.

Sau này cô thật không còn mặt mũi nào để gặp anh nữa.

Sau lần trải nghiệm này, Vân Sơ thế mới biết ngay khi cánh cửa gỗ xuất hiện, cho dù cô đang ở thế giới khác hay là thế giới của mình thì cô sẽ bị cánh cửa gỗ đưa trở về tòa nhà nhỏ. Khả năng đây cũng là lý do vì sao sau khi cánh cửa gỗ xuất hiện, bà ngoại không muốn chuyển qua sống cùng họ ở Khánh thị.

Bởi duyên cớ bà ngoại thường thường lại biến mất trở về Thanh thành, khẳng định sẽ khiến ba mẹ Vân Sơ hoài nghi.

Đang lúc suy nghĩ miên man, Vân Sơ bỗng nhìn thấy điện thoại di động được Trạm Vân Tiêu đặt bên gối. Cô vội vàng cầm điện thoại lên, cười khan nói: “Haha, không biết mấy giờ rồi”.


Nghe cô nói, Trạm Vân Tiêu mặt mày muốn méo, hắn yếu ớt nói: "Chuyện này ta đang muốn nói với ngươi. Đêm qua ta ngủ quá ngon nên không để ý thời gian, chờ lúc tỉnh lại đã thấy cửa gỗ biến mất rồi".

Nói tới chuyện này, hắn cảm thấy cực kỳ tự trách. Tối hôm qua hắn ghé vào trên bàn ngủ, nhưng trong tâm lại luôn nghĩ tới bây giờ Vân Sơ đang nằm trên giường chỉ cách hắn không tới mấy bước làm hắn cao hứng tới không ngủ được. Tuy ghé vào trên mặt bàn, nhưng thỉnh thoảng hắn lại ngước lên xem Vân Sơ có phải đang thật nằm trên giường hắn ngủ thật hay không. Đợi khi thấy bóng lưng Vân Sơ, hắn mới có thể chắc chắn rằng tất cả những điều này là sự thật, không phải hắn đang mơ.

Cứ như vậy, Trạm Vân Tiêu đến hơn nửa đêm mới ngủ thiếp đi. Việc đầu tiên sáng nay sau khi hắn tỉnh lại là vội vàng đi xem cánh cửa gỗ, nhưng cánh cửa gỗ đã biến mất từ lúc nào rồi.

Trên màn hình điện thoại hiển thị đã là tám giờ sáng, Vân Sơ ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, cả người ngây ngốc ở trên giường.

Cánh cửa gỗ đã biến mất, cô tạm thời không thể quay lại.

Nghĩ tới đây, Vân Sơ cảm thấy rất đau đầu.

Tạm thời không nói cô sẽ trải qua khoảng thời gian này như thế nào ở đây, chỉ nói tới việc nếu Dương Vi không gọi được điện thoại cho cô, cô ấy có thể sẽ sốt ruột tới báo cảnh sát không. Tuy nhiên, ngay cả khi mọi thứ phức tạp như một mớ hỗn độn thì Vân Sơ cũng không thể đi trách Trạm Vân Tiêu vẽ vời thêm chuyện, đem người say rượu là cô tới đây.

Bởi ý định ban đầu của anh là tốt, anh chỉ là muốn cho cô có một nơi nghỉ ngơi thoải mái hơn thôi.

Thật ra sau khi phát hiện cánh cửa gỗ đã biến mất, trong lòng Trạm Vân Tiêu biết hỏng rồi. Hiện tại thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Vân Sơ, hắn ngay cả thở mạnh cũng không dám, hận không thể đem bản thân co lại thành chim cút.

Nhìn một đại nam nhân như anh làm ra vẻ đáng thương như vậy, cơn giận dỗi nho nhỏ trong lòng Vân Sơ lập tức biến mất. Nếu không biến mất cũng không có cách nào, dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi. Hiện tại muốn giải quyết cũng không giải quyết được, nên chỉ có thể an tâm chờ cửa gỗ xuất hiện lần nữa.

Vân Sơ xuống giường, cô sờ sờ bụng nhỏ, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng: "Cái đó…...Nhà vệ sinh ở đâu vậy?".

Tối hôm qua cô rót đầy một bụng rượu, trước đó ngủ thiếp đi còn không có cảm thấy gì nhưng đợi khi thanh tỉnh, cô liền thấy buồn đi vệ sinh.

Đề tài này thực sự rất xấu hổ, không chỉ người hỏi là Vân Sơ thấy xấu hổ, ngay cả gương mặt người nghe là Trạm Vân Tiêu cũng lập tức đỏ bừng. Chẳng qua xấu hổ là một chuyện, nhưng chuyện cần giải quyết vẫn phải giải quyết……


Chờ Vân Sơ giải quyết xong nhu cầu sinh lý từ sau tấm bình phong đi ra, Trạm Vân Tiêu đã đợi sẵn ở ngoài phòng với bữa sáng.

Vân Sơ đỏ mặt, vừa mở cửa vừa thấy ảo não: Chuyện phát sinh quá đột ngột khiến cô không kịp trở tay. Hiện tại, trên người cô không có vật gì khác ngoài bộ quần áo đang mặc và một chiếc điện thoại di động. Chỉ bằng hai thứ này, ở cổ đại sinh hoạt quả thực nơi nơi đều thấy không tiện.

Trạm Vân Tiêu đặt bát cháo lên bàn ăn ở sảnh phụ, rồi quay đầu nói: "Sau khi say rượu, khẳng định bây giờ ngươi không có khẩu vị gì. Ta có lấy một ít cháo, ngươi tới ăn thử xem".

Nhìn thấy trên bàn chỉ có một bát cháo, Vân Sơ khó hiểu hỏi: “Tại sao chỉ có một bát?".

Trạm Vân Tiêu vội vàng xua tay nói: "Ngươi ăn trước đi, ta ăn rồi".

Sự thật là khi hắn nói buổi sáng sẽ ăn cháo, hạ nhân chỉ đưa một bát tới. Điều này không có gì kỳ quái, bởi Kình Thương viện trước nay vẫn luôn chỉ có một chủ tử là Trạm Vân Tiêu, nên hạ nhân hiển nhiên chỉ lấy tới một phần.

Sợ Vân Sơ nhìn ra sơ hở, Trạm Vân Tiêu liên tục thúc giục nàng mau ăn.

Một miếng cháo vào miệng, hai mắt Vân Sơ lập tức sáng lên. Cô kinh ngạc nhìn cháo trắng trong bát nói: “Ngon quá!”.

Rõ ràng chỉ là cháo trắng bình thường, nhưng vừa vào miệng đã cho người ta biết đây không phải cháo trắng thông thường.

Đây là lần đầu tiên Trạm Vân Tiêu thấy Vân Sơ khen một loại đồ ăn, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của nàng, hắn nhanh chóng cười giải thích: "Cháo trắng này do đầu bếp nấu với canh loãng".

Vân Sơ gật đầu hiểu rõ: "Chẳng trách, tôi ngửi thấy mùi thịt gà và nấm".

"Nấm này là bên điền trang đưa tới. Chúng đều được hái từ trên núi trở về, thắng ở chỗ khá tươi mới".

Nghe anh nói, Vân Sơ không thể ngồi yên nữa, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ hỏi: “Điền trang nhà anh có hái nấm à?”.

Trạm Vân Tiêu không biết tại sao Vân Sơ lại đột nhiên kích động như thế, rất bình tĩnh gật đầu.

Vân Sơ hưng phấn giữ chặt cánh tay của anh lắc lắc: "A! Quá tốt rồi, quá tốt rồi. Chúng ta cũng qua điền trang hái nấm đi".


Hái nấm, nhặt quả dại, đào măng, ra biển bắt hải sản. Đây đều là khi Vân Sơ cảm thấy buồn chán sẽ lên mạng tìm video để giết thời gian. Những hoạt động mang hơi thở cuộc sống này dù chỉ xem qua video cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm.

Vân Sơ trước kia chỉ sống trong thành phố, những cuộc sống điền viên như này quá xa vời với cô. Nên cô chỉ có thể an ủi một tấm lòng son điền viên của mình bằng cách xem video. Vừa rồi Vân Sơ còn đang lo lắng không biết làm cách nào để vượt qua khoảng thời gian ở thời cổ đại này, thì giờ cô đã có một ý tưởng.

Cô có thể tới điền trang của Trạm Vân Tiêu, hôm nay nhặt nấm, ngày mai đi đào măng, ngày kia đi câu cá. Một cuộc sống như vậy thật khiến người ta thấy thoải mái. Điều này so với bỏ ra một số tiền lớn chạy đi trải nghiệm cuộc sống nông gia nhạc còn lời hơn nhiều.

"Ừ, có thể". Vân Sơ khó được một lần đưa ra yêu cầu với Trạm Vân Tiêu, huống hồ đây không phải việc khó gì nên hắn đương nhiên là đồng ý mà không hề nghĩ ngợi nhiều.

Vân Sơ cao hứng tới dậm chân: "Vậy lúc nào chúng ta đi, ăn sáng xong sẽ đi luôn sao?".

Trạm Vân Tiêu nhìn chiếc váy dài Vân Sơ đang mặc, lắc đầu nói: "Sợ là không được rồi, quần áo bây giờ ngươi đang mặc khẳng định không thể mặc ra ngoài. Phải chờ ta mua cho ngươi ít quần áo thay đổi đã mới có thể ra cửa".

Trong phủ thật ra có quần áo nữ tử mặc, nhưng vóc dáng Vân Sơ cao hơn so với mẫu thân cùng tẩu tử Trạm Vân Tiêu. Những quần áo đó chắc chắn không phù hợp với Vân Sơ vì vậy chỉ có thể tới hiệu may mua.

Vân Sơ cúi đầu nhìn mình, xác thực chiếc váy này không thích hợp ở cổ đại lắc lư nên cô vội vàng vẫy tay với Trạm Vân Tiêu, nói: "Vậy anh nhanh đi mua đi, sớm chuẩn bị xong thì chúng ta có thể sớm ra cửa".

Thấy Vân Sơ xác thực sốt ruột, Trạm Vân Tiêu không dám lại lề mề. Hắn trở về phòng lấy túi tiền rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò: "Ngươi ăn sáng xong thì ở đây đợi ta. Ta sẽ để Lâm Nghiêm lưu lại trong viện, hắn là tùy tùng của ta, nếu ngươi cần gì thì hắn sẽ giúp ngươi giải quyết".

Sợ Vân Sơ ở trong phòng không thoải mái, Trạm Vân Tiêu lại nói liên miên lải nhải bàn giao rất nhiều việc. Mãi tới khi Vân Sơ nghe không được nữa phải tự mình động thủ đẩy anh ra ngoài cửa. Sau khi đem người đẩy ra, Vân Sơ đóng cửa lại, lưng dựa vào cửa gỗ dùng tay quạt quạt mặt.

Thật là, rõ ràng chỉ là đi ra ngoài mua quần áo cho cô thôi, thế nào lại khiến cô có cảm giác như một người chồng xa nhà đang dặn dò mọi chuyện trong nhà với vợ mình thế. Điều này thật khiến nội tâm cô thấy rối bời.

Trạm Vân Tiêu sau khi ra cửa liền đi thẳng tới Phi Vân phường. Lo lắng Vân Sơ một mình ở trong viện không tiện nên Trạm Vân Tiêu không chọn đồ. Hắn trực tiếp miêu tả thân hình Vân Sơ với chưởng quầy và để đối phương chọn ra những váy áo phù hợp nhất. Trước khi bước ra khỏi cửa hàng, Trạm Vân Tiêu đột nhiên nghĩ đến mình còn bỏ sót một thứ, lại đỏ mặt quay vòng trở lại.

Chờ khi Trạm Vân Tiêu ôm một đống lớn quần áo rời đi, chưởng quỹ thở dài chua xót: "Nhìn nam nhân nhà người ta xem, dáng dấp tuấn tú không nói lại còn biết quan tâm như vậy. Lại nhìn lại vị kia nhà mình, thật là người so với người càng tức chết người, càng so càng thấy kém".

Mà Vân Sơ không biết, có một nữ nhân trong kinh thành này đang bởi vì cô mà ăn giấm.

Khi nhìn đống quần áo mà Trạm Vân Tiêu mua về lộ ra mấy miếng vải nhỏ mềm mại nằm ở giữa. Vân Sơ chỉ cảm thấy hơi nóng trong người xông lên đầu, trong nháy mắt đỏ bừng mặt.

- -- HẾT CHƯƠNG 60 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui