Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Người toàn bộ trang bận rộn suốt hai ngày mới thu hoạch hết khoai tây từ ruộng trở về trong trang. Thời bấy giờ, người ta rất cẩn thận trong việc thu hoạch lương thực. Sau khi khoai tây trong đất đều được đào lên hết, người già và trẻ con trong trang mang theo cào gỗ đào một cách cẩn thận khắp cánh đồng khoai tây rộng lớn một vòng nữa.
Dựa vào mức độ yêu quý của mọi người đối với lương thực, ngay cả một củ khoai tây to bằng ngón tay cũng được họ cẩn thận nhặt lên.
Trạm Vân Tiêu nhìn khoai tây chất đầy trong viện mà hài lòng gật đầu. Không hổ là lương thực cao sản, sản lượng này quả khiến người ta giật mình.
Cuối cùng, thống kê ra hai mươi bốn mẫu đất đã sản xuất được 83,000 cân khoai tây.
Hắn hơi nghiêng đầu nói với Trạm quản gia đang đứng bên cạnh: "Ngươi sắp xếp người đi phân loại khoai tây, những củ nhỏ hay củ có mầm đều lựa riêng ra".
Hơn tám vạn cân khoai tây, nếu Trạm Vân Tiêu muốn lưu lại làm hạt giống để sử dụng trong năm tới thì còn cần nhiều hơn nữa. Nhưng hắn muốn dâng lên Thánh thượng thì không thể chỉ hiến một hai túi, vì vậy hắn suy nghĩ sẽ rút ra một vạn cân trong số bảy, tám vạn cân khoai tây này.
Sau khi trồng thành công khoai tây, Trạm Vân Tiêu tính toán muốn thử phương pháp một hàng kép được ghi trong cuốn sổ của Vân Sơ. Hai hàng khoai tây giống được trồng trên mỗi sườn của mặt đất. Kể từ đó có thể tăng gia sản xuất lên rất nhiều.
Tuy nhiên, với cách trồng này, lượng hạt giống khoai tây cần thiết cho một mẫu đất đương nhiên sẽ tăng lên gấp đôi. Vì thế, số lượng khoai tây lưu lại làm hạt giống nhà mình dùng tự nhiên muốn để dành lại nhiều hơn. Lại tính thêm lượng khoai tây bị hao hụt từ lúc bảo quản cho đến đầu mùa xuân năm sau, Trạm Vân Tiêu tính sơ bộ ra sẽ dự trữ khoai tây theo tiêu chuẩn ba trăm cân khoai tây trên một mẫu đất.
Dù sao hạt giống từ trước đến nay luôn là thà nhiều chứ không thiếu.
Cứ tính toán như thế, số khoai tây còn lại trong tay Trạm Vân Tiêu sẽ chỉ đủ để trồng hơn hai trăm mẫu đất.
Trạm gia trang nằm ở ngoại ô kinh thành có hơn năm trăm mẫu đất thượng hạng, cộng thêm mấy điền trang ở chỗ khác nữa thì việc trồng khoai tây vẫn còn một lỗ hổng rất lớn. Cũng may sang năm Trạm Vân Tiêu còn muốn trồng lúa nước và ngô nữa, hai loại hạt giống này Vân Sơ đều chuẩn bị cho hắn rất nhiều. Mỗi loại phải chừng hai, ba mươi túi lớn, lại thêm khoai lang trước đó Vân Sơ đã nói qua, như vậy đất nhà mình cũng không lo việc bị nhàn rỗi nữa.
Trạm Vân Tiêu nói với Trạm quản gia: "Để riêng ra một vạn năm ngàn cân khoai tây để ta mang về kinh thành. Số khoai tây còn lại sẽ được giữ lại trong trang dùng để làm giống sang năm trồng. Ngươi dẫn người đi đào mấy cái hầm, trải thêm cỏ khô bên dưới rồi chuyển số khoai tây này vào hầm cất giữ".
Hắn biết phải thường xuyên cho thủ hạ một ít ân huệ nhỏ, như vậy bọn hắn mới có thể tận tâm tận lực thay mình làm việc. Nên Trạm Vân Tiêu nói tiếp: "Lần này ngươi và người trong trang đã hoàn thành công việc rất tốt, quay đầu ta sẽ để người đưa bạc thưởng tới".
Trạm Phú Thủy quỳ xuống tạ thưởng: "Tạ chủ tử thưởng".
Trạm Vân Tiêu đưa tay đỡ Trạm Phú Thủy dậy, nói: "Con người ta luôn luôn thưởng phạt rõ ràng, làm tốt nên có thưởng. Ngoài ra ta sẽ bố trí một số người tới trong trang để trông coi đám khoai tây này, nên ngươi thu dọn ra hai căn phòng, tốt nhất là phòng nằm bên cạnh hầm".
Trạm Phú Thủy vỗ ngực cam đoan nói mình sẽ làm tốt chuyện chủ tử an bài.
Khoai tây đã thu hoạch xong, Trạm Vân Tiêu không cần ở lại điền trang nữa. Hắn muốn đi, Trạm quản gia vội vàng an bài thanh niên trai tráng đi theo chuyển một vạn năm ngàn cân khoai tây tới kinh thành.
Lần này cũng vậy, Trạm Vân Tiêu chân trước mới bước vào cửa, chân sau đã bị nha hoàn canh giữ ở cửa gọi tới chủ viện.
Trước khi đi, hắn quay đầu căn dặn Lâm Nghiêm và Quách Diệp: "Ta tới chủ viện một chuyến, hai người các ngươi ở đây trông coi. Sau khi khoai tây được đưa đến thì cho người chuyển đến Kình Thương viện cho ta. Nhớ kỹ, dặn hạ nhân tay chân nhẹ chút tránh làm cho mầm bị thương".
Lâm Nghiêm vội vàng biểu thị mình đã nhớ kỹ, còn không thấy xấu hổ mà nói ngoa: "Hai người tiểu nhân làm việc, công tử cứ yên tâm đi. Đợi khi người quay lại, đám khoai tây bảo bối của người tuyệt đối một vết thương cũng không có".
Đối với Lâm Nghiêm, Trạm Vân Tiêu vẫn hiểu rất rõ. Mặc dù đôi khi hắn hơi khiêu thoát một chút, nhưng phàm là chuyện hắn giao xuống Lâm Nghiêm chưa bao giờ để sơ sót. Vì vậy, tuy lời Lâm Nghiêm nói nghe có vẻ không đáng tin, nhưng Trạm Vân Tiêu vẫn gật đầu và yên tâm đi tới chủ viện.
Lúc Trạm Vân Tiêu tới chủ viện, Tần thị đang ngồi trong phòng sốt ruột. Nàng chốc chốc lại bảo nha đầu thiếp thân đi tới cổng nhìn nhiều lần. Cho nên chân trái của hắn mới bước vào sảnh trước của chủ viện, Tần thị đã vội vàng hỏi: "Thế nào rồi, thu được bao nhiêu lương thực?".
Nhi tử hôm trước mới lên đường qua bên điền trang ở ngoại ô kinh thành, nay đã trở về làm cho Tần thị nhất thời mò không ra tình huống bên điền trang đến cùng là tốt hay xấu.
Lúc trước khi Trạm Vân Tiêu đưa ra yêu cầu muốn trồng ít cây lương thực, Tần thị cũng không quá coi trọng vấn đề này. Dù sao sĩ nông công thương, chuyện trồng hoa màu đã có tá điền của Trạm phủ làm, nên còn cần tới một công tử ca tự mình đi trồng lương thực như Trạm Vân Tiêu sao. Tần thị vốn coi việc này là do nhi tử nhất thời hứng thú, không nghĩ tới hắn thật có thể trồng ra hoa màu.
Khoảng thời gian trước, Trạm quản gia có ghé phủ một chuyến để Tần thị biết, lương thực nhi tử trồng đúng là ra hình ra dạng. Theo Trạm quản gia nói, sản lượng của cây trồng mới kia cao đến không tưởng nổi, một gốc cây có thể mọc ra bảy tám củ.
Tần thị xuất thân đại gia, tầm nhìn đương nhiên không hề ít nên tự nhiên biết loại lương thực nhi tử trồng nếu thành công sẽ đạt được những lợi ích gì.
Trạm phủ hiện tại còn chưa phân gia, cả ba huynh đệ vẫn ở lại Trấn Quốc tướng quân phủ. Nhưng y theo tổ chế, đại ca Trạm Vân Tiêu là Trạm Khang Thành sẽ là người thừa kế phủ tướng quân. Mấy năm qua, Trạm Khang Thành vẫn luôn đi theo bên người Trạm tướng quân, quân công trên người không hề ít.
Còn Trạm Vân Tiêu và nhị ca Trạm Bác Thiệp, đợi sau này khi phân gia, cả hai chỉ được phân hai thành gia sản của Trạm phủ. Tuy Trạm phủ không có tiểu thiếp, con thứ, và cả ba người đều là huynh đệ ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, tình cảm vẫn luôn rất tốt.
Nhưng thời thế không thể lường trước được, là một người mẹ, Tần thị tự nhiên hy vọng các con huynh hữu đệ cung, một đời thân mật không xa cách. Nhưng lòng người khó dò, sau này cả ba tự sẽ có nhà riêng của mình, sẽ có thê tử và đứa nhỏ của mình, đến lúc đó không ai biết người kia sẽ nghĩ thế nào.
Tần thị ở trong lòng thầm nghĩ, tiểu nhi tử từ biên quan hồi kinh đã sắp được nửa năm rồi. Từ lúc trở về, hắn vẫn luôn ở trong nhà nhàn rỗi, lần này nếu có thể dùng chuyện khoai tây này mưu cầu một cái chức vị trong triều, vậy ngày tháng sau này của hắn không cần phải lo nữa. Nếu hắn có thể mượn cơ hội này đứng vững gót chân ở trên triều đình, vậy hắn không cần phải dựa vào người khác chăm sóc mình nữa rồi.
Trạm Vân Tiêu không biết tính toán trong lòng mẫu thân, hắn thành thực trả lời: "Khá tốt. Hai mươi mấy mẫu đất thu được hơn tám vạn cân khoai tây".
Nghe chính miệng nhi tử nói ra con số, Tần thị thoáng ngẩn ra. Cảm thấy có lẽ mình nghe nhầm. Nàng ngã ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt tay vịn, nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt không thể tin được mà xác nhận lại: "Tám…..Hơn tám vạn cân?".
Trạm Vân Tiêu hướng Tần thị cười cười, sau đó gật đầu khẳng định nói: "Đúng thế, hơn 83,000 cân, ta đã cho người chở một vạn năm ngàn cân về phủ. Ngày mai ngươi giúp ta gửi thiếp mời tới trong cung, ta muốn hiến một vạn cân hạt giống lên trên".
Tần thị ngay lập tức bắt được ý của nhi tử, nàng truy vấn: "Vậy năm ngàn cân còn lại thì sao?”.
Trạm Vân Tiêu nâng cằm suy nghĩ một lát, mới nói: "À, ta muốn lưu lại hai, ba trăm cân, số còn lại thì đưa tới phòng bếp. Ở chỗ ta có mấy công thức chế biến khoai tây, đợi lát nữa ta sẽ cho người đưa qua phòng bếp để họ thử làm".
Trước đó hắn đã nói muốn mang ít rau quả mới mẻ do bên điền trang sản xuất cho Vân Sơ. Khoai tây này là một trong số đó. Bởi vì Vân Sơ ăn một mình, nên hắn nghĩ chuẩn bị ba trăm cân cho nàng đủ để nàng ăn trong một thời gian dài.
Nghe nhi tử nói, trong lòng Tần thị thấy rất tức giận. Hạt giống lương thực trân quý như thế, sao có thể lấy ra ăn được chứ.
Chỉ hai mươi mấy mẫu đất đã có thể sản xuất hơn tám vạn cân lương thực, vậy một trăm mẫu thì sao? Một ngàn mẫu thì thế nào?
Phải biết, Trạm gia không thiếu ruộng đất.
Tần thị không đồng ý nhíu mày nói: "Ngươi dù muốn thử tươi mới cũng không cần tới những năm ngàn cân đi. Ta thấy, chỉ cần để lại năm trăm cân nếm thử là được rồi, chỗ còn lại vẫn nên giữ lại sang năm làm giống đi".
Để lại năm trăm cân nếm thử đồ ăn mới lạ cũng không nhiều. Cả Trạm phủ trên dưới cộng lại có mười mấy nhân khẩu, cộng thêm hai nhà quan hệ thông gia và mấy nhà giao hảo tốt nữa. Tần thị đề nghị chừa lại năm trăm cân khoai tây vẫn là đủ cho mọi người nếm thử xem.
Nghĩ đến khoai tây kho, khoai tây chiên, khoai tây chiên lát mỏng, khoai tây thái sợi, canh khoai tây trong cuốn sổ nhỏ mà mình chưa nếm qua, lại nghe Tần thị nói chỉ lưu lại mấy trăm cân căn bản là không đủ. Trạm Vân Tiêu hiểu rất rõ phong cách và tác phong của mẫu thân mình, đám khoai tây được lưu lại khẳng định sẽ bị nàng đưa cho nhà này một ít nhà kia một ít, cuối cùng lưu lại cho nhà mình dùng chắc hẳn không còn lại bao nhiêu.
Vì bản thân có lộc ăn, có thể ăn no bụng, Trạm Vân Tiêu nghĩ ra một biện pháp điều hoà: "Bằng không như vậy đi, bên Kình Thương viện lưu lại năm trăm cân, bên chỗ nương lại lưu lại năm trăm cân. Còn bốn ngàn cân còn lại thì giữ lại năm sau làm giống, vậy được chứ?".
"Được, cứ làm vậy đi". Tần thị đáp ứng rất sảng khoái.
Thấy nhi tử cười xán lạn, Tần thị ở trong lòng âm thầm cười: Tới cùng vẫn là còn quá trẻ, cho nên không biết giữ được bình tĩnh.
Hắn cũng không nghĩ xem nếu hắn để nhiều khoai tây ở Kình Thương viện như thế, chờ khi khoai tây trong phủ ăn hết, đám chất tử, chất nữ ham ăn của hắn còn không phải tới sân hắn tìm ăn sao.
Trạm Vân Tiêu xác thực không nghĩ tới vấn đề này. Sau khi cùng Tần thị thương lượng chuyện "chia" khoai tây xong, hắn hí ha hí hửng trở về Kình Thương viện chờ bên điền trang đưa khoai tây tới cho hắn.
Ngay khi khoai tây được đưa tới Trạm phủ, ngoại trừ bên Trạm Vân Tiêu nhất định phải lưu lại một vạn lẻ năm trăm cân ra, thì bốn ngàn năm trăm cân khoai tây còn lại đã bị Tần thị trực tiếp sai người đưa tới trong viện của nàng.
Trạm Vân Tiêu nhặt ra mười cân khoai tây để Lâm Nghiêm cầm theo công thức và khoai tây đến phòng bếp lớn gọi món.
Trưa hôm nay, Kình Thương viện sẽ ăn đại tiệc khoai tây.
Sườn khoai tây, canh khoai tây, khoai tây cắt sợi chua cay, khoai tây chiên.
Tay nghề của đầu bếp Trạm phủ không cần phải bàn, lại thêm gia vị do Trạm phủ chuẩn bị đầy đủ. Cho nên khi lấy được khoai tây, đầu bếp chỉ đọc công thức một lần do Lâm Nghiêm đưa tới liền có thể dựa vào kinh nghiệm của mình nấu ra những món ăn này.
Trạm Vân Tiêu không tới chủ viện ăn, một mình hắn ở lại Kình Thương viện ăn uống thỏa thê thưởng thức đại tiệc. Không phải hắn không hiếu thuận, mà là do bên Tần thị cũng có khoai tây. Chỉ cần nàng đưa khoai tây tới phòng bếp, thì đầu bếp tự nhiên có thể làm một phần đồ ăn nguyên dạng như thế đưa qua chỗ nàng.
Trạm Vân Tiêu xoa xoa cái bụng căng tròn của mình nằm dài trên ghế không hề có chút phong độ nào. Hắn đánh một cái "ợ", trong lòng thầm nghĩ------- Từ giờ trở đi, khoai tây chính là đồ ăn khoái khẩu của hắn.
Hắn yêu khoai tây mãi mãi!!!
[ LTH: Tự dưng thấy Tiêu Tiêu thật đáng yêu!! ]
- -- HẾT CHƯƠNG 52 ---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...