Vân Sơ cũng muốn cùng Trạm Vân Tiêu đi lãnh giấy chứng nhận, nhưng cô không muốn đi ngay lúc này. Không phải vì cô không muốn cùng anh kết hôn, mà là nghĩ tới vài ngày nữa là ngày 20 tháng 5* đấy. Cô cũng muốn một lần bắt kịp xu hướng này, đợi đến ngày 20 tháng 5 sẽ đi lấy giấy chứng nhận cùng Trạm Vân Tiêu.
(*) 20 tháng 5 có nghĩa là 520. Mà 520 trong tiếng Trung có nghĩa là "Anh yêu em".
Tuy nhiên, ông trời đúng là thích trêu chọc người ta không muốn cho ai được như ý mình. Chỉ một ngày trước ngày 20 tháng 5, loại cảm giác quen thuộc nào đó chợt nảy lên trong lòng Vân Sơ. Mới sáng sớm, Vân Sơ đã tức giận bắn tung tóe trong phòng: "Không phải chứ, cánh cửa gỗ này cố ý đối nghịch với em đúng không?".
Trạm Vân Tiêu xa nhà đã hơn một tháng rồi, chỉ sợ lần này anh nhất định phải quay trở về. Nhưng ngày mai chính là ngày 20 tháng 5 đấy, đó chính là ngày tốt Vân Sơ nhìn trúng đấy. Cái cửa gỗ kia cứ đến sáu giờ sáng là lại biến mất, vậy sao hai người họ kịp lấy giấy đăng ký kết hôn trước khi cửa gỗ biến mất cho được.
Trạm Vân Tiêu nhìn Vân Sơ nôn nóng, ngay lập tức nói: "Hay ngày mai ta sẽ ở lại đây nhé?".
Vân Sơ không hề nghĩ đã bác bỏ ý kiến của anh: "Không được. Anh đã xa nhà lâu như vậy rồi, chờ lần này cửa gỗ biến mất có lẽ phải đợi một hai tháng nữa mới sẽ xuất hiện trở lại. Anh không duyên cớ biến mất lâu như vậy, mẹ và bà nội anh nhất định sẽ rất lo lắng".
Thấy Trạm Vân Tiêu mở miệng muốn nói chuyện, Vân Sơ nhanh chóng giơ tay ngăn lại. Cô phiền muộn gãi gãi mái tóc rối của mình, sau mới bất đắc dĩ thỏa hiệp. Cô nói: "Thôi, không đợi nữa. Chúng ta mau đứng dậy thu dọn thôi, hôm nay sẽ đi lãnh chứng nhận luôn".
Vừa nói Vân Sơ vừa tự an ủi mình rằng, ngày đẹp hay không cũng chỉ là một nơi gửi gắm, cầu nguyện tốt đẹp thôi. Cũng không nhất định phải vào ngày 20 tháng 5 hay đêm thất tịch đi đăng ký kết hôn thì mới có thể cùng nhau trọn đời. Nên việc lãnh chứng 520 cũng không quá quan trọng. Nếu cửa gỗ đã tới, vậy họ liền chọn ngày 19 tháng 5 đi lãnh chứng nhận cũng được.
Hơn nữa, hôm nay bọn họ đã lấy giấy chứng nhận, vậy Trạm Vân Tiêu sau khi trở về sẽ có thể bắt đầu chuẩn bị cho chuyện thành thân. Đây cũng coi như có cái bàn giao cho khoảng thời gian hắn biến mất. Nói không chừng, Vương thị và Tần thị xem ở trên việc hắn muốn thành thân mà không truy cứu chuyện hắn vô cớ rời nhà hơn một tháng.
Trước đó Vân Sơ đã nhả ra, nên ngày ngày Trạm Vân Tiêu chỉ ngóng trông đợi đến ngày kết hôn. Tuy nhiên, vào lúc này khi nàng lên tiếng nói đi thôi lại làm hắn không hiểu sao cảm thấy sợ hãi. Nghe Vân Sơ nói hôm nay đi lãnh chứng luôn, hắn bỗng nhiên từ trên giường bật dậy, vừa tìm quần áo mặc vào vừa ngập ngừng hỏi: "Đột nhiên như vậy sao? Ta còn chưa có chuẩn bị kỹ càng mà".
Thấy anh bày ra dáng vẻ thận trọng, Vân Sơ vừa giận vừa buồn cười, cô trừng anh nói: "Chỉ đi lĩnh giấy chứng nhận thôi, có phải chuyện đại sự gì đâu. Cứ ăn mặc đẹp một chút là được rồi".
Sợ Trạm Vân Tiêu nghĩ chuyện đi lãnh chứng thành việc quá thiêng liêng, Vân Sơ còn không có quên nhắc nhở: "Đợi lát nữa đến Cục dân chính, người ta sẽ chụp ảnh cưới cho chúng ta. Rồi mỗi người sẽ được phát một quyển sổ nhỏ có ảnh cưới bên trong, chờ nhân viên công tác ấn thêm con dấu lên trên trên giấy đăng ký kết hôn là quá trình hoàn tất xong rồi".
Nói đến đây, kỳ thật trong lòng Vân Sơ lúc này cũng không biết là tư vị gì nữa. Trước khi quen Trạm Vân Tiêu, Vân Sơ cũng đã từng tưởng tượng ra khung cảnh kết hôn sau này của mình. Cô nghĩ, lúc ấy mình sẽ dưới sự chúc phúc của bạn bè mà đi lãnh chứng. Nhưng hiện tại, vì hai người bọn họ là lâm thời quyết định di lãnh chứng nên còn chưa kịp thông báo một tiếng với mấy người Đường Lôi. Xem ra, chỉ có thể đợi lãnh chứng xong lại gửi một tin lên vòng bạn bè thông báo sau vậy.
Tuy nhiên, y theo tình huống hiện tại, một buổi hôn lễ trong giáo đường thần thánh đối với cô bây giờ là quá xa xỉ. Thứ nhất là cô đã không còn họ hàng gì nữa, thứ hai là người thân của Trạm Vân Tiêu thì đều ở cổ đại. Có cử hành hôn lễ cũng không có cái ý nghĩa gì, tuy nhiên, ít ra thì ảnh kết hôn của hai người còn có thể cứu vãn một chút, và còn có thể đưa về cổ đại để lúc thành thân lôi ra dùng. Chẳng qua, không biết lúc thành thân ở cổ đại, nếu bọn họ đặt hai tấm ảnh cưới phóng to ở cửa chính, liệu nó có gây nên oanh động ở Kinh thành không nhỉ.
Vì để trông thật đẹp trong tấm ảnh cưới của mình, hôm nay Trạm Vân Tiêu đã cố ý mặc áo sơ mi trắng để tôn lên thần thái nổi bật của bản thân. Khi hắn đứng cùng Vân Sơ, quả thực chính là tướng mạo xuất chúng hơn người. Việc lãnh chứng quả thực không phức tạp như Trạm Vân Tiêu dự đoán. Bởi vì những người đang có ý định kết hôn gần đây đã cố tình ấn định ngày lãnh chứng là ngày 20 tháng 5, nên hôm nay Cục dân chính không có nhiều đôi tình nhân tới.
So với bên kết hôn khá vắng vẻ, thì bên ly hôn đã có mấy đôi vợ chồng đang đứng xếp hàng chờ đợi. Điều đó khiến Trạm Vân Tiêu thường ngoái nhìn lại vài lần. Vân Sơ thấy Trạm Vân Tiêu thường nhìn sang bên quầy ly hôn, liền cố ý ghé vào tai anh, hạ giọng hăm dọa: "Anh thấy chưa, ở chỗ bọn em việc ly hôn là chuyện rất bình thường. Sau này nếu anh dám đối với em không tốt, em.....".
Không chờ Vân Sơ nói hết, Trạm Vân Tiêu đã nhanh chóng nắm lấy tay nàng và hứa: "Sẽ không, ta sau này nhất định sẽ đối xử tốt với nàng. Nàng nói gì thì chính là cái đó, ta tuyệt đối sẽ không chọc nàng tức giận, thật!".
Vân Sơ giả bộ hừ hừ: "Tốt nhất là vậy!".
Bởi vì chỉ có một đôi bọn họ, vậy nên hiệu quả làm việc của nhân viên cũng rất tiêu chuẩn. Hai người chỉ mất nửa tiếng đồng hồ đã lấy được giấy kết hôn màu đỏ tươi. Trạm Vân Tiêu cầm giấy đăng ký kết hôn của mình nhìn thật kỹ, trong lòng tràn đầy thỏa mãn. Ở hiện đại, hắn và Tiểu Sơ đã là vợ chồng hợp pháp, là loại được quốc gia công nhận.
Vân Sơ thật không biết giấy hôn thú có gì đẹp mà nhìn. Chẳng qua thấy Trạm Vân Tiêu nhìn chuyên chú như vậy, cô bèn dứt khoát rút lấy giấy hôn thú trên tay anh, vừa cúi đầu liền nhìn thấy ảnh chụp trên đó. Tiếp đó, Vân Sơ kéo anh tới và giơ tờ giấy hôn thú trong tay lên, rồi dùng điện thoại chụp lại ảnh hai người. Sau lại chụp thêm một tấm cận cảnh giấy hôn thú, và đăng cả hai tấm ảnh đó lên vòng bạn bè.
Đăng lên, Vân Sơ thậm chí còn không ghi thêm cái cap mà cứ vậy trực tiếp đăng hai tấm ảnh. Chỉ là, nhìn thấy hai tấm ảnh này hẳn bạn bè của cô đều hiểu cô muốn biểu đạt cái gì. Trạm Vân Tiêu thấy Vân Sơ gửi lên vòng bạn bè, cũng vội vàng lấy điện thoại ra ấn like cho cô. Tiện thể, dow hai tấm ảnh kia về máy để sau này mở ra xem.
Là một thành viên tích cực nhất trong vòng bạn bè, Đường Lôi ngay lập tức gọi điện cho Vân Sơ. Điện thoại vừa được kết nối, Đường Lôi ở đầu bên kia liền hô to gọi nhỏ. Đại khái là lên án Vân Sơ vì đã không nói cho cô ấy biết trước khi kết hôn, làm cô ấy suýt chút nữa sợ chết khiếp khi đang lướt xem vòng bạn bè.
Vân Sơ biểu thị đây cũng là quyết định lâm thời nên ai cũng chưa kịp thông báo, chứ không phải nhằm vào một mình Đường Lôi. Đường Lôi đang ở nơi làm việc, sau khi lướt thấy bài đăng của Vân Sơ, cô đã vụng trộm trốn trong phòng trà và bí mật gọi điện thoại cho Vân Sơ, vậy nên không thể nói chuyện quá lâu. Nghe Vân Sơ nói thế, bèn không truy cứu tiếp nữa, chỉ nói lần sau tới Khánh thị, Vân Sơ nhất định phải giải thích tường trình rõ ràng. Cuối cùng Đường Lôi lại cảm thán rằng Trạm Vân Tiêu để tóc ngắn đẹp trai hơn nhiều, quả thực chính là sát thủ đối với chị em phụ nữ mà. Sau cùng, cô ấy đành phải dập máy vì lời nhắc nhở của đồng nghiệp.
Một đoạn đường ngắn từ Cục dân chính đến bãi đỗ xe, vòng bạn bè của Vân Sơ như sắp bùng nổ. Dương Vi, ông chủ Trần, những bạn học trước kia của cô, và cả các đồng nghiệp cũ đều nhao nhao nhắn tin chúc mừng và ấn thích. Ai cũng kêu gào muốn Vân Sơ mời ăn cơm, và bọn họ nhất định sẽ mừng một cái hồng bao thật lớn. Tất cả bình luận của họ, Vân Sơ đều trả lời một cách thống nhất rằng thời gian mời cơm sau này sẽ định, còn hồng bao thì thôi.
Mọi người hiện nay sinh sống đều rất mệt mỏi, chỉ cần Vân Sơ không chủ động đề cập đến vấn đề này thì vài ngày sau mọi người sẽ quên ngay thôi. Và sẽ chỉ ở ngẫu nhiên khi nhắc tới cô, họ sẽ nói một câu cô kết hôn rồi.
Đường Lôi và Bành Tĩnh Tình, những người bạn thân nhất của Vân Sơ, ngay lập tức chuyển tiền cho cô. Họ nói rằng đây là tiền mừng của bọn họ, đến cả Dương Vi cũng chuyển cho cô bốn trăm tệ. Hôm nay là một ngày tốt, tiền mừng Vân Sơ vẫn thu. Dù sao thì ân tình này sau này sẽ trả về, nếu không nhận ngược lại sẽ bị coi là quá lạnh nhạt.
Trạm Vân Tiêu nhìn Vân Sơ ngồi trên ghế lái và trò chuyện trên WeChat, rồi lại cúi đầu nhìn thoáng qua WeChat của mình. Ban nãy hắn có chia sẻ lại bài đăng của Vân Sơ, tuy nhiên từ lúc lập tài khoản này ra hắn cũng chỉ thêm hai người bạn là Bành Tĩnh Tình và Đường Lôi. Nhưng giờ cả hai người bọn họ đang bận cùng Vân Sơ nói chuyện phiếm, cho nên không ai rảnh để ấn thích bài đăng của hắn. Vì vậy giao diện WeChat của hắn quạnh quẽ đến dọa người.
Trạm Vân Tiêu không khỏi hối hận khi bạn trong game trước đó ngỏ ý muốn thêm Wechat của hắn nhưng hắn không đồng ý. Nếu khi đó hắn đồng ý, thì bài đăng mới đăng lên kia cũng không đến nỗi rơi vào tình cảnh đến một người thích cũng không có.
Vân Sơ cuối cùng cũng trả lời hết tất cả tin nhắn trong vòng bạn bè, khi cô khởi động xe còn thuận tiện nhắc nhở Trạm Vân Tiêu: "Sau này anh rút ra chút thời gian đi thi bằng lái xe nhé. Như vậy sau này nếu chúng ta ra ngoài, anh có thể lái xe, còn em tranh thủ nghỉ ngơi chút".
Trạm Vân Tiêu đương nhiên đồng ý. Lúc trước khi cùng nhau đến thị trấn chỗ Ôn Noãn, Vân Sơ khi đó đã lái xe đường dài suốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ. Tuy rằng giữa lúc đó cũng dừng lại nghỉ ngơi ở khu phục vụ, nhưng vẫn khiến cô rất mệt. Trong lòng hắn tính toán, sau khi trở về lần này sẽ an bài tốt chuyện của điền trang và trong phủ, để sau đó sẽ dành ra một khoảng thời gian dài ở lại hiện đại, cố gắng phấn đấu trong vòng hai tháng sẽ lấy được bằng lái xe.
Lúc hai người trở lại tòa nhà nhỏ, Dương Vi đã nhìn thấy vòng bạn bè của Vân Sơ nên lập tức lên tiếng chúc mừng hai người. Dương Vi luôn nắm được mức độ hòa hợp với Vân Sơ, chúc mừng xong cũng không quấn lấy hai người hỏi này hỏi kia. Biết hai người họ mới lãnh chứng, sau này còn rất nhiều việc phải bận rộn nên không có quấy rầy tới hai người nữa.
Hai người Vân Sơ đúng là có việc phải bận. Nhưng đó không phải là chuyện kết hôn, mà là chuyện Trạm Vân Tiêu sắp trở về Kinh thành. Cả hai bận rộn xem nên chuẩn bị những gì để anh mang về lần này. Mỹ phẩm dưỡng da của cửa hàng, thứ này chắc chắn không thể thiếu được nên trước đó Vân Sơ đã đặt mua thêm một đống lớn cho anh rồi. Ngoài ra còn cả đồ ăn nữa.
Mấy món kho lần trước đặt, Vân Sơ thấy Trạm Vân Tiêu rất thích ăn nên khi nãy cô đã gọi điện đặt hàng ngay với chủ cửa hàng đồ kho để họ chuẩn bị trước. Mấy món kho như chân vịt, chân gà, giò heo mà Trạm Vân Tiêu thích ăn nhất cũng được Vân Sơ đặt mua nhiều nhất. Lại còn đặc biệt dặn chủ quán nhớ cho thêm nhiều nước sốt nữa. Có nước sốt, vậy lúc nào anh muốn ăn thì chỉ cần cho lên bếp hâm nóng lại là có thể ăn được, thậm chí có để hai ngày cũng không sợ bị hỏng. Cuối cùng chính là hoa quả.
Tạm thời Vân Sơ chỉ có thể nghĩ ra được mấy thứ này, cho nên cô ưu tiên chuẩn bị trước.
Còn những chuyện khác như chuẩn bị đồ cưới này nọ ấy, Vân Sơ quản không được. Bởi còn cần đợi Trạm Vân Tiêu trở về thương thảo chi tiết chuyện thành thân cùng Tần thị đã. Tuy rằng Vân Sơ hiện tại không có mặt ở Kinh thành, nhưng cô đã nói cho anh biết về ngày sinh tháng đẻ của mình. Làm vậy tuy rằng có hơi không hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng Vân Sơ tin tưởng Trạm Vân Tiêu sẽ có cách thuyết phục được mấy người Tần thị. Nói chung, chuyện tam thư lục lễ cũng chỉ là để cho người ngoài nhìn, đến lúc đó vẫn cứ theo đúng thủ tục trực tiếp đưa lễ tới căn nhà cô mua trước đó ở Kinh thành là được rồi.
Còn cô ấy hả, phải đợi đến khi ngày thành thân được quyết định thì mới đến phiên Vân Sơ bắt đầu bận rộn.
Ở hiện đại, cô là không có khả năng tổ chức được một đám cưới hoành tráng. Cho nên muốn đợi đến khi thành thân ở cổ đại để hiện thực hóa tất cả hy vọng của mình về đám cưới. Nhưng hết lần này tới lần khác, quá trình thành thân ở cổ đại lại là như vậy. Do đó, cô nghĩ mình cần phải lên kế hoạch đặt mua rất nhiều thứ ở hiện đại để mang về cổ đại.
Tình huống hiện tại đã như vậy rồi. Yêu cầu quá nhiều Vân Sơ biết rằng điều đó là viển vông, không hợp thực tế, nhưng áo cưới nhất định phải chuẩn bị. Coi như không thể mặc ra ngoài để ra mắt quan khách thì vẫn có thể mặc trong phòng cho lão công nhà mình xem mà.
Chiếc váy cưới chính là hiện thân của tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ của một cô gái về hôn nhân. Nếu không được mặc, Vân Sơ thực sự sẽ không có cảm giác được kết hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...