Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Trạm Vân Tiêu chỉ ở trong phủ thanh nhàn được hai ngày thì có người bên điền trang tới báo những cây ngô giống và cây khoai lang trồng trên ruộng trước đó đã trưởng thành. Trạm quản gia hiện tại mỗi ngày đều đứng nhìn chằm chằm vào những cây giống quý giá đó, một bước không rời. Hiện tại thấy cây đã lớn, hắn liền cho người chạy tới trong phủ xin phép một tiếng, xem có thể bắt đầu trồng những cây giống và cây con này không.

Trạm Vân Tiêu ngay lập tức nói hắn sẽ lên đường đi đến điền trường nhìn xem. Hắn muốn tận mắt nhìn thấy những cây con rất quan trọng này được trồng chính xác tới trong ruộng thì mới có thể yên tâm. Tiếp đó, hắn vội vàng phân phó Lâm Nghiêm đến cửa hàng thợ rèn tìm mua cây kéo sắc bén, và lấy danh nghĩa Trấn Quốc tướng quân phủ mua nhiều lấy mấy cái.

Trước đó Lâm Nghiêm đã nghe Trạm Vân Tiêu nói rằng dây leo khoai lang phải được cắt thành nhiều đoạn bằng kéo thì mới có thể trồng xuống đất. Mà thời bây giờ, quan phủ đối với đồ sắt khống chế quản lý rất khắc nghiệt, nên vật như kéo này cộng hết Trạm gia từ trên xuống dưới cũng chỉ có hai cái.

Lâm Nghiêm đến tiệm rèn và mua về năm chiếc kéo sắc bén, còn Quách Diệp cũng vô cùng lưu loát gói gọn một bọc hành lý lớn. Chủ yếu là Trạm Vân Tiêu nói rằng không biết lần này sẽ ở lại Trạm gia trang bao lâu, nên Quách Diệp thân là tùy tùng thiếp thân mà bên người công tử trước giờ không có lấy một cái nha hoàn có thể giúp đỡ thu xếp, nên hắn chỉ có thể tiếp quản và chuẩn bị mọi thứ cần thiết để cho công tử xuất hành.

Nghe hạ nhân nói nhi tử lại muốn đi qua điền trang, Tần thị vội vàng bảo Tích Ngọc đưa cho hắn một bao lớn điểm tâm. Đồ ăn của điền trang luôn thô ráp, mang theo chút điểm tâm ở trên người cũng có thể khai vị mồm miệng một chút. Hiện tại thời tiết không quá nóng, nên điểm tâm này có để vài ngày cũng không sợ hỏng, khi nào thấy đói bụng thì nhón hai miếng ăn lót dạ. Quả thực rất đơn giản lại gọn gàng.

Nếu là lúc trước, khi nhi tử muốn tới điền trang Tần thị khẳng định sẽ gạt những chuyện trong tay sang một bên và tới căn dặn hắn đủ chuyện. Nhưng hiện tại lại không được, hiện tại Tần thị nếu không bận đối chiếu kiểm tra sổ sách của các cửa hàng dưới tay thì là sẽ gọi mấy vị phu nhân có quan hệ tốt đến trong phủ chơi mạt chược.

Lần trước Vân Sơ mang theo hai bộ mạt chược đến, một bộ để chỗ Vương thị, còn bộ kia ở lúc nàng ấy rời đi đã đưa cho Tần thị. Bây giờ, Lão phu nhân cùng Đại phu nhân Trạm phủ hễ cứ rảnh rỗi là sẽ hẹn ba, hai hảo hữu tới chơi mạt chược trong viện của họ, mỗi ngày trôi qua đều rất sảng khoái. Những phu nhân kia ở Trạm phủ gặp được thứ đồ chơi mới lạ như thế, sau khi trở về cũng không nhịn được tìm thợ thủ công làm một, hai bộ bài mạt chược giống y của Trạm phủ để chơi.

Trong đó xa hoa nhất phải nói tới Phạm gia phu nhân. Nhà mẹ đẻ của nàng là đại phú thương số một số hai ở Khánh quốc, thường làm giao dịch mua bán với trong cung, do đó thân phận Hoàng thương kia đừng hỏi vì sao lại ngồi vững chắc như thế. Sau khi nàng trở về lập tức mở tư kho lấy ra một đống lớn ngà voi. Thứ như ngà voi này tùy tiện điêu khắc lên trên một ít hoa văn cũng có thể xem như đồ trân bảo thế mà bị nàng trực tiếp dùng để điêu khắc một bộ bài mạt chược.


Tận một trăm linh tám khối ngà voi điêu khắc thành bài mạt chược, đây so với ngọc thạch còn đắt hơn nhiều. Ngay cả thanh quý như Tần thị, nghe xong hành vi sở tác sở vi của hảo hữu cũng nhịn không được khen một câu quả nhiên là người không thiếu tiền.

Nói ra cũng là nha đầu Tiểu Sơ kia tâm địa quá tốt rồi, loại tiểu thư nhà giàu vung tiền như rác như Phạm phu nhân tiêu tốn năm trăm lượng hoàng kim mua một đống lớn mỹ phẩm dưỡng da tính là gì, thế mà nàng ấy còn cảm thấy trong lòng băn khoăn, lại còn thành thật đưa qua nhiều tặng phẩm như vậy cho Phạm phu nhân.

Không thể không nói, đứng trước cơ hội kiếm được tiền, Tần thị đã đem tình nghĩa hảo hữu giữa mình và Phạm phu nhân quên sạch.

Đương nhiên loại người xa hoa giống Phạm phu nhân chỉ có số ít. Chứ đa số các phu nhân khác đều sử dụng gỗ tử đàn hay gỗ lim làm bài mạt chược. Đây là do bài mạt chược còn chưa hoàn toàn vang dội ở tại Khánh quốc, bằng không khẳng định sẽ càng ngày càng có nhiều bài mạt chược làm bằng vật liệu kỳ quái hiện thế.

Trạm Vân Tiêu cầm lấy cái bọc Tích Ngọc đưa qua treo thẳng lên yên ngựa, sau lại quay đầu hướng nàng ta gật đầu một cái mới cùng Lâm Nghiêm đánh ngựa rời đi.

Người đi truyền lời tới trong phủ vẫn chưa về, Trạm quản gia chỉ có thể dẫn theo các tá điền trong trang đi sắp xếp lại đất trồng khoai lang. Khu đất Trạm Vân Tiêu dành để trồng khoai lang nửa tháng trước đã được phủ một lớp phân chuồng dày đặc, gần đây lại có mấy trận mưa lớn đã đổ xuống nên phân chuồng cũng bị nước mưa cuốn vào trong đất. Đừng nói khoai lang không quá kén đất, coi như đổi thành loại lương thực tinh quý khác sinh trưởng trên mảnh đất màu mỡ như vậy thì muốn không bội thu cũng khó.

Trạm Vân Tiêu đến hôm nay quả nhiên là đúng lúc. Nếu hắn đến sớm hơn hai ngày, vậy với mùi phân chuồng nồng nặc mùi hôi thối ở trong ruộng cũng khiến hắn chịu đủ. Hắn ra ruộng vườn ươm xem xét trước, phần lớn dây leo khoai lang trong ruộng đã dài đến bảy tám chục cm, đúng là nên đến lúc cắt rồi mang đi trồng.

Nhưng hôm nay dây khoai lang chưa thể cắt được.

Vì Trạm Vân Tiêu muốn sử dụng phương pháp xen canh để tối đa hóa việc sử dụng đất ở Trạm gia trang. Hắn đã điều tra tài liệu bằng điện thoại di động của mình lúc ở chỗ Vân Sơ, ngô và khoai lang này chính là một loại tuyệt phối trồng xen hay trồng gối vụ. Khoai lang là cây thân dây leo, và ngô là cây thân cao. Có thể trồng trồng xen, trồng gối vụ một cao một thấp để tận dụng tối đa không gian và ánh sáng mặt trời. Đến lúc đó, trên mặt đất có bắp ngô chín vàng, còn dưới lòng đất lại có khoai lang kết từng củ. Điều này không chỉ giúp tăng hiệu suất, mà nó có thể để ra rất nhiều đất trống ở Trạm gia trang để trồng các loại cây khác.


Cũng tỷ như nói khoai lang, cây khoai lang mọc từ ruộng khoai này không chỉ trồng được một lần. Lần này bọn hắn chặt một vụ dây leo khoai lang để trồng, sau lại để chậm một tháng mới lại trồng thêm một vụ khoai lang khác. Đến lúc đó bọn hắn có thể trồng thêm hai gốc rạ khoai lang nữa.

Ngay cả khi những củ khoai lang trồng muộn không ngon bằng lứa đầu tiên, thì hầu hết những củ khoai lang này sau khi Trạm Vân Tiêu thu hồi sẽ để lại làm giống cho năm sau giống như khoai tây. Thứ tốt như vậy, trong lòng hắn cũng đánh ý nghĩ phải nhanh mở rộng khắp toàn Khánh quốc để cho đời sống của các nông hộ sớm khá hơn.

Loại phương pháp trồng xen, trồng gối vụ này Trạm quản gia không xa lạ gì. Những năm trước bọn hắn đã trồng xen cao lương trên ruộng đậu tương, nên khi nghe Trạm Vân Tiêu nói muốn trồng ngô trong ruộng khoai lang, hắn lập tức để các tá điền chạy tới ruộng ươm di chuyển mầm bắp ngô xuống đất và trồng nó.

Trạm Vân Tiêu nói với Trạm quản gia rằng muốn sáu lũng khoai lang trồng xen hai hàng bắp ngô. Trạm quản gia rất nhanh hiểu rõ yêu cầu của chủ tử, ông thành thạo an bài tá điền trồng khoai lang theo ba hàng thì chừa lại một hàng cho ngô, cứ thế chuyển hết tất cả mầm ngô tới trong đất và trồng.

Trái phải cũng là trồng trọt, mặc dù cách trồng lần này mọi người chưa từng thấy qua nhưng trồng trọt cũng chỉ có thế. Các tá điền trong điền trang đều là tay già đời trong chuyện trồng trọt nên lúc làm việc tay chân rất lanh lẹ. Chỉ một ngày, một vạn gốc bắp ngô đã thành công được trồng tới trong đất.

Trạm Vân Tiêu đứng trên đầu bờ ruộng quan sát, cảm thấy mọi người đã vất vả nên ném cho Lâm Nghiêm một thỏi bạc để hắn cầm bạc đi mua nhiều thịt lợn về. Và chia cho các tá điền mỗi nhà mấy cân thịt, cũng coi như khao thưởng bọn hắn.

Lâm Nghiêm cưỡi ngựa đi phiên chợ mua thịt lợn, trong lòng còn nghĩ rất nhiều. Công tử hình như kể từ lúc ở cùng Vân cô nương đã dần trở nên có tình vị một chút. Hắn không phải nói Trạm Vân Tiêu trước đây không có vị tình người, chỉ là trước đây Trạm Vân Tiêu cũng được coi là chủ tử đối với thủ hạ rất tốt. Nhưng việc ban thưởng này cũng chỉ ở lúc các tá điền trong trang thu hoạch khoai lang cùng bắp ngô mới sẽ được thưởng bạc, chứ nào như hôm nay chỉ vì thấy mọi người bận rộn lao động mấy ngày liên tiếp đã cố ý để hắn đi mua thịt lợn về khao mọi người.

Phải biết y theo giá thịt hiện tại, các tá điền trong trang quanh năm suốt tháng cũng bỏ không được mua hai lần thịt trở về làm bữa ăn ngon. Mà Trạm Vân Tiêu một lần đã ném cho Lâm Nghiêm một thỏi bạc lớn, bảo hắn mua nhiều thịt về chia cho mỗi nhà mấy cân.

Thật ra chính Trạm Vân Tiêu cũng phát hiện điểm này. Sau khi kết thân với những người bình thường như Ngô Bảo Tú, Quý Hòa, Lỗ Bằng Thiên, hắn thực sự đã hiểu được những khó khăn, gian khổ và vất vả của những người sống ở tầng dưới chót của xã hội hơn trước. Mặc dù tạm thời hắn còn chưa thể làm được như Vân Sơ đi trợ giúp người khác mà không màng hồi báo, nhưng việc tiêu tốn một ít bạc khao thưởng người khác thì hắn có thể thuận tay làm được một hai phần.


Ngày thứ hai ăn xong điểm tâm, Trạm quản gia liền an bài năm phụ nhân bao gồm cả thê tử mình cầm theo kéo ngồi ở bên ruộng. Các nàng sẽ phụ trách cắt dây leo khoai lang thành hai hoặc ba đoạn bằng kéo. Các nàng ở đây cắt gần được hai gùi khoai lang mầm, sẽ có người có tay nghề trồng trọt lâu năm phụ trách cắm dây khoai lang đó tới trong đất, sau đó cẩn thận trồng chúng xuống đất.

Cho dù là người cắt dây leo khoai lang, cắm dây leo khoai lang hay trồng dây leo khoai lang, khi bọn hắn cầm những dây leo khoai lang này trên tay, ai cũng cẩn thận hơn so với bình thường ôm cháu trai (nhi tử) mập mạp nhà mình, chỉ sợ sơ ý một cái sẽ làm gãy một, hai cái lá cái mầm khoai lang.

Trạm Vân Tiêu canh giữ ở trên đầu ruộng nhìn mọi người trồng khoai lang trong ruộng. Chính bởi vậy, mấy nữ nhân bên chỗ thê tử Trạm quản gia còn thỉnh thoảng tụ cùng nhau tâm sự việc nhà. Những gì họ nói nhiều nhất hôm nay là cách các nàng xử lý mấy cân thịt lợn mà công tử thưởng cho hôm qua.

"Nhiều thịt lợn như thế, tự nhiên là ướp muối nhiều rồi treo trên bếp để khói bếp hun rồi từ từ ăn".

"Đêm qua ta có cắt một miếng lớn cỡ bàn tay xào cho mấy đứa bé trong nhà ăn, chỗ còn lại đã dùng muối ướp để ăn dần".

Miếng thịt nhà Trạm quản gia được phân là miếng béo nhất trong tất cả mọi người, cho nên thê tử quản gia trang cũng là đắc ý nhất.

"Này, chẳng phải miếng thịt mà nhà ta được chia đặc biệt béo sao? Nó đầy mỡ dày bằng ba ngón tay đấy. Đêm qua trở về ta đã cùng con dâu ngao thành mỡ lợn, mấy cân thịt đó ngao đầy một hũ mỡ lợn đấy. Chỗ tóp lợn còn thừa ta tính giữ lại về sau xào với rau ăn. Trong tóp lợn vẫn còn ít mỡ lợn, để mấy hôm cũng không có vấn đề".

Cuộc sống của người trong trang trước đó vốn không dễ dàng gì, Trạm quản gia mặc dù là quản gia trang nhưng tình huống trong nhà cũng không khá hơn những người khác là bao. Cũng là năm ngoái Trạm Vân Tiêu đột nhiên quyết định muốn trồng một số loại lương thực vô danh ở Trạm gia trang, cuộc sống của mọi người mới tốt hơn chút. Năm ngoái sau khi thành công trồng ra khoai tây, số bạc bọn hắn được thưởng so với những năm qua trồng trọt còn nhiều hơn gấp đôi.

Bởi vì Trạm quản gia làm việc cẩn thận và giỏi làm ruộng, nên ông được Trạm Vân Tiêu để mắt hơn chút so với các tá điền khác. Không nói cái khác, chỉ nói mấy lần Trạm Vân Tiêu tới điền trang, và mỗi lần hắn rời đi Trạm quản gia luôn có thể dựa vào hắn ăn được hai bữa ăn ngon. Tuy các bữa ăn đó đều là nhà Trạm quản gia chuẩn bị, nhưng mỗi khi Trạm Vân Tiêu rời đi chưa bao giờ quên đưa tiền ăn của mình và đám người Lâm Nghiêm cho hắn.

Tuy thấy thời gian qua nhà Trạm quản gia trôi qua tốt hơn trước, nhưng các tá điền khác cũng không ghi hận chút nào. Nói cho cùng, Trạm Vân Tiêu coi trọng quản gia và nguyện ý trồng lương thực tại Trạm gia trang đã khiến cuộc sống của bọn hắn cũng theo đó mà tốt hơn rất nhiều. Cho nên hai năm này Trạm quản gia rất có uy vọng ở trong trang, tuyệt đối đã đạt đến đỉnh cao cả đời này của hắn.


Trạm Vân Tiêu ở lại Trạm gia trang suốt năm ngày, cho tới khi tận mắt thấy các tá điền trồng hơn một trăm mẫu khoai lang. Sau, hắn lập tức bàn giao Trạm quản gia sau bốn năm ngày nếu không có cây mầm khoai lang nào bị chết, thì nhanh chóng an bài người kịp thời gieo trồng dưa hấu, ngoài ra còn nhanh chóng xử lý cỏ dại. Đợi một tháng nữa đến vụ bông là có thể trồng, tới lúc đó Trạm quản gia cũng không cần cho người đến trong phủ báo cáo mà cứ trực tiếp sắp xếp cho người trồng bông ngoài đồng.

Những năm qua Trạm quản gia cũng đã trồng qua bông, nên hắn biết cách chăm sóc nó thế nào. Hiện tại nghe Trạm Vân Tiêu nói như vậy, là muốn hắn tự mình làm chủ an an bài tất cả mọi chuyện.

Trạm Vân Tiêu hồi phủ rồi cũng trôi qua không mấy dễ chịu. Chủ yếu là Tần thị cứ hễ không có việc gì làm là túm lấy hắn hỏi Vân Sơ có gửi thư cho hắn không, có nói khi nào lô mỹ phẩm dưỡng da tiếp theo được chuyển đến Kinh thành không.

Nàng liên tục hỏi thế là vì theo nhóm người đầu tiên mua được mỹ phẩm dưỡng da đã sử dụng nó, trên mặt các nàng hoặc nhiều hoặc ít đều phát sinh chút biến hóa có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hiện tại toàn bộ giới phu nhân tiểu thư ở Kinh thành không có người sẽ lại chất vấn những mỹ phẩm dưỡng da đắt đến hù chết người của tiểu thế giới mỹ nhan có hiệu quả hay không. Nhìn các thân bằng (hảo hữu) trước đó mua được mỹ phẩm dưỡng da, làn da như trẻ ra vài tuổi làm những người khác chưa mua được thật sự không thể ngồi yên.

Những người có thể mua được mỹ phẩm dưỡng da dùng làm cho bản thân họ trẻ ra mấy tuổi, nghĩ lại, làm cho các nàng vì không cướp mua được mỹ phẩm dưỡng da dùng chẳng phải không duyên không cớ già đi mấy tuổi.

Điều này ai có thể nhịn được!

Cho nên gần đây càng ngày càng nhiều người tới tìm gặp Tần thị hỏi chuyện mỹ phẩm dưỡng da. Mỗi người đến hỏi đều ôm tư thế chỉ cần mua được mỹ phẩm dưỡng da, giá cả tùy Tần thị mở miệng. Hiện tại Tần thị thấy những người đó, thật giống như nhìn thấy từng thỏi từng thỏi vàng chắp cánh bay đi trước mặt.

Nhưng nàng có thể làm gì được đây. Nàng còn không phải cả ngày chỉ có thể quấn lấy Trạm Vân Tiêu hỏi thôi sao.

- -- HẾT CHƯƠNG 129 ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui