Thanh Loan Thành phái đến năm thiên tài, Đông Lăng học phủ cũng phái ra năm Thiên tài đối chiến.
Sau khi Trương Hằng cùng Lâm Chỉ Khê lên sân, một thiên tài học phủ khác cũng ra sân, người này có mái tóc đen lộn xộn, che khuất nửa bên mặt, trong tay ôm một thanh kiếm, quanh thân tản mát ra khí tức sắc bén.
- Đây là…
Có người cả kinh nói:
- Lăng Tiêu!
- Hả?
Vân Phi Dương kinh ngạc thốt.
- Cao thủ sử dụng kiếm?
Tại Đông Lăng học phủ, hắn gặp qua không ít học sinh tu kiếm đạo, nhưng đều là tiểu hài tử chơi bùn, người vừa đến này kiếm không ra khỏi vỏ, đã bộc phát ra khí tức sắc bén, hiển nhiên có lĩnh ngộ cực cao đối với kiếm đạo.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Người này tên Lăng Tiêu, thứ hai Thiên bảng, thực lực thâm bất khả trắc.
Thâm bất khả trắc?
Được nữ nhân này đánh giá như thế, cũng không đơn giản.
Lâm Chỉ Khê nói:
- Một năm trước, hắn đã đạt đến Kiếm Sư đỉnh phong.
Bây giờ, chắc sớm đã bước vào Kiếm Tông.
- Không phải chứ!
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Vũ Tông tại Vạn Thế Đại Lục cũng không hiếm, nhưng Kiếm Tông lại ít càng thêm ít, người có thể đạt đến này cảnh, chắc đã lĩnh ngộ sơ bộ chân lý kiếm đạo.
Lăng Tiêu dưới ánh mắt soi mói của mọi người, từng bước đi tới, nửa bên mặt hiển lộ lạnh lùng.
Phù hợp hình tượng một kiếm khách!
Nhưng, hình như không qua tập trung, hai cước bỗng quấn vào nhau, trực tiếp ngã sắp mặt xuống đất.
Diễn võ trường hoàn toàn yên tĩnh.
Gương đám học sinh lộ ánh mắt sùng bái hiện giờ rất đặc sắc.
Thất lễ, thất lễ.
Lăng Tiêu vội vàng bò lên, lần nữa ôm kiếm vào trong ngực, phần lạnh lùng vừa rồi tiêu tán, nửa gương mặt trở nên đỏ bừng.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Nhưng.
Để hắn càng sụp đổ là.
Tên này thủy chung cúi đầu, đi không nhìn đường, cuối cùng đâm vào người Trương Hằng!
A?
Lăng Tiêu ngã trên mặt đất, lùi ra xa xa, híp mắt, nói:
- Có người hả?
Vân Phi Dương xém chút ngã quỵ.
Trương Hằng lớn như vậy, tuy xấu một chút, không đẹp trai như mình, cũng không đến mức trở thành vô hình chứ.
Lâm Chỉ Khê thấp giọng nói:
- Mắt hắn không được tốt lắm.
Quả nhiên.
Lăng Tiêu đi sát tới, con mắt híp thành một đường, sau khi thấy rõ người hắn đâm vào là Trương Hằng, cười nói:
- Nguyên lai là ngươi.
Nói xong.
Lại đi đến trước mặt Vân Phi Dương, khuôn mặt dí sát tới, sau khi thấy rõ tướng mạo suy đoán.
- Ngươi hẳn là Vân Phi Dương?
Hắn đi đến chỗ Lâm Chỉ Khê, dán mặt qua, chuẩn bị cẩn thận nhìn.
Bành
Một chân Vân Phi Dương đạp hắn bay ra ngoài.
Mẹ nó…trứng thúi.
Nữ nhân của lão tử, há để ngươi tùy tiện áp sát nhìn loạn.
Lăng Tiêu bò dậy, sờ bội kiếm cả giận quát:
- Ai! Người nào đá ta! Đứng ra đây!
Vân Phi Dương lập tức xạm mặt.
Bời vì, tên này chỉ hướng bên ngoài diễn võ trường, mắt tên này không tốt như thế nào mới gần như bị mù như vậy đây.
Mắt không tốt cũng có thể tu luyện kiếm đạo?
Vân Phi Dương hoài nghi.
Lâm Chỉ Khê thấp giọng nói:
- Ta cũng cảm thấy kỳ quái.
Ánh mắt Lăng Tiêu tuy không tốt, nhưng lỗ tai rất tốt, hắn theo thanh âm quay đầu, ngưng trọng nói:
- Hai vị đồng học, kiếm đạo dựa vào cũng không phải mắt mà dựa vào tâm.
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
Tiểu tử này nói chuyện rất thâm ảo.
Đột nhiên, hắn tiện tay vung lên bỗng nhiên ném lá cây trong tay đi.
Bang!
Lỗ tai Lăng Tiêu khẽ động, trường kiếm ra khỏi vỏ, chém lá cây đánh tới thành hai mảnh, khi đám người lấy lại tinh thần, kiếm cũng đã vào vỏ!
Từ lúc xuất kiếm đến khi thu kiếm, tốc độ cực nhanh!
Hắc hắc.
Lăng Tiêu vuốt vuốt tóc đen, cười nói:
- Hiện tại đã biết rõ kiếm đạo không phải dựa vào mắt…
Bành.
Nói còn chưa dứt lời, chỉ cảm thấy đũng quần truyền đến đau nhức kịch liệt.
Vân Phi Dương thu chân, nói:
- Thấy không, đây chính là kết cục cho ánh mắt không tốt.
Ngao!
Kiếm Lăng Tiêu rơi xuống đất, hắn lấy tay che đũng quần nhảy dựng lên.
Đệ nhị thiên tài Thiên bảng thật là một kỳ hoa, nhưng Vân Phi Dương không thể phủ nhận, tốc độ xuất kiếm vừa rồi của hắn rất nhanh.
Có lẽ như hắn nói, kiếm đạo dựa vào không phải đôi mắt mà là tâm.
Lại có người đến!
Đột nhiên, diễn võ trường lần nữa truyền đến thanh âm.
Thiên tài sau cùng đại biểu Đông Lăng học phủ xuất chiến, chính là La Mục!
Hắn hôm nay mặc một thân trang phục gọn gàng, tóc tai tán loạn đã được cột lên, cả người nhìn qua rất có tinh khí thần, tiêu sái đi tới, trên mặt mang theo mỉm cười tự tin.
Một khắc này.
Quanh thân hắn như lấp lóe ánh sáng trâu bò chướng mắt.
Cái Hiếu Lễ ngồi trên đài quan chiến, cười nói:
- Nếu như ta đoán không sai, người áp trục ra sân này là La Mục chiến thắng Sát Lục Chi Tinh?
- Không sai.
Lâm Nhược Hiên gật đầu.
Tâm lý hắn vô cùng khó hiểu, phế vật trước kia nay đã biến hóa thật lớn, mình xém chút không nhận ra.
Cái Hiếu Lễ cười nói:
- Từ siêu cấp phế vật tấn thăng siêu cấp thiên tài, La gia có Thần Quyến chú ý, quả nhiên danh bất hư truyền.
Truyền thuyết La thị nhất tộc không chỉ lưu truyền ở Đông Lăng thành, mà các quận lân cận cũng nghe nói qua.
- Hắn là La Mục?
- Xem ra không tệ lắm, có chút thực lực.
Ánh mắt năm thiên tài Thanh Loan Thành nhìn chăm chú về phía La Mục.
Từ cuộc chiến Thiên Vũ học phủ.
Bàn về danh tiếng, La Mục gắt gao ép Vân Phi Dương một bậc, dù sao chỉ hất một bàn tay đã giải quyết Mộ Dung Chiến - thiên tài mạnh nhất Thiên Vũ Quận, không phải ai cũng làm được.
Cái Thế Hùng nắm tay, nói:
- Người này giao cho ta.
Lần này phái ra năm tên thiên tài, tu vi hắn mạnh nhất, tự nhiên muốn lựa chọn đánh với thiên tài mạnh nhất Đông Lăng học phủ.
Ánh mắt thiếu niên khiêng búa lớn khóa chặt Lăng Tiêu.
- Ta tới đối phó gia hỏa dùng kiếm này.
Một thiếu niên khác chỉ Trương Hằng nói:
- Hắn của ta.
- Haha.
Một thiếu niên khác chỉ Lâm Chỉ Khê, mặt cười xấu xa nói:
- Hắc hắc, mỹ nhân này thuộc về Triệu Thần ta.
Lâm Chỉ Khê hình như có phát giác, đại mi cau lại.
Răng rắc.
Vân Phi Dương cũng thấy được, hắn nắm quyền, điềm nhiên nói:
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta.
Bốn thiên tài Thanh Loan Thành đều chọn tốt đối thủ của mình.
Thừa lại thiên tài sau cùng Thanh Loan Thành, thản nhiên nói:
- Vân Phi Dương kia để ta tới đối phó.
Bởi vì không có đánh cược, bọn họ lựa chọn đối thủ vô cùng tùy ý.
Nhưng mà.
Thiên tài Đông Lăng học phủ không đồng ý với hiệp thương này.
Vân Phi Dương đầu tiên lên đài, hắn chỉ gia hỏa chọn Lâm Chỉ Khê, nói:
- Lên, hai ta đánh trước.
- Ách!
Triệu Thần khẽ giật mình, chợt lắc đầu đi lên.
Hắn chọn Lâm Chỉ Khê, nhưng đối phương đã điểm danh mình, vậy cũng chỉ có thể đáp ứng.
Trên đài quan chiến.
Mắt thấy Triệu Thần lên đài, Cái Hiếu Lễ vuốt râu, nói thầm:
- Lấy lực lượng đứa bé này hôm qua, muốn thắng Triệu Thần, cơ bản không thể.
Hôm qua tại diễn võ trường, Linh Niệm hắn thấy được một màn Cái Thế Hùng bị đánh lui, tuy rất giật mình, nhưng suy đoán, chất nhi mình quá chủ quan mới bị hắn lợi dụng cơ hội đánh lui.
Tuy thực lực Triệu Thần hơi kém, nhưng có át chủ bài cường đại, đánh nhau thật, dù Cái Thế Hùng cũng phải thận trọng đối đãi.
Một chiêu kia của Triệu Thần ngay cả ta cũng có chút sợ hãi.
Không biết hôm nay có thể thi triển hay không.
Thiên tài Thanh Loan Thành nhao nhao cười rộ lên, thật giống như Triệu Thần đã thắng lợi!
- Quát lên!
Đám người Diệp Nam Tu giơ cờ xí.
Mọi người hét to.
- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...