Translator: Nguyetmai
Mười phút sau.
Răng rắc.
Magnu đã bẻ gãy cổ tên lính gác.
Bọn họ đồng thời cũng nhận được tin tức mà mình muốn.
Wenna thông báo qua thiết bị liên lạc: "Đã đạt được tình báo sơ bộ, phạm vi canh gác của căn cứ chia làm sáu khu vực, lực lượng phòng thủ sẽ được tăng cường dần từ xa tới gần, nơi đây chính là vòng ngoài cùng."
"Mỗi một phạm vi canh gác đều sẽ có đồn gác, một sĩ quan quản lý sẽ quản lý tất cả lính gác ở khu vực đó. Căn cứ theo kết quả thẩm vấn vừa rồi, quản lý đồn gác có thể sử dụng mạng internet trong căn cứ, vậy nên chúng ta chỉ cần tới được đồn gác là sẽ có thể sử dụng máy tính của sĩ quan, thông qua internet của căn cứ để thu thập tình báo cụ thể về kẻ địch."
"Tên lính gác này đã tiết lộ vị trí của đồn gác, việc này không nên chậm trễ, tôi xin chỉ thị lập tức hành động."
Diệp Phàm trầm ngâm. Chuyện này chậm thì sinh biến, việc thay ca của các đồn gác đều sẽ có quy luật nhất định, nhiều nhất là trong vài giờ, đối phương sẽ nhận ra tên lính gác ở đây đã chết, nhưng chỉ cần họ có được tình báo thì việc bại lộ cũng không thành vấn đề. Bởi lẽ cuộc tấn công với quy mô quân đội của Hải Hạ sẽ không lừa được tai mắt kẻ địch, nhiệm vụ cần làm của họ chính là điều tra rõ ràng biện pháp phòng ngự và lực lượng quân sự của căn cứ trong Ám Nha cốc.
Nếu hành động lần này của Wenna thành công thì đám người của Cục 13 đang nằm vùng ở thị trấn Crow sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bại lộ hành tung. Dù cho người của Cục 13 không có thời gian hành động thì việc lính gác trạm tử vong và có người lạ tới thị trấn vào cùng một ngày như vậy cũng có khả năng bị kẻ địch nghi ngờ.
Vào thời khắc mấu chốt thế này, Diệp Phàm phải quyết định theo lý trí.
"Phê chuẩn hành động, lập tức tiến về cứ điểm của địch."
Wenna gật đầu, cô ta xử lý sạch sẽ thi thể rồi dẫn dắt các đội viên bắt đầu hành động.
Diệp Phàm thở dài, ông ta không nhìn vào màn hình theo dõi nữa mà chuyển hướng về phía căn phòng của Cục 13 rồi khẽ lắc đầu. Quyết định này của Diệp Phàm không liên quan tới thích hay ghét, tất cả đều là vì nhiệm vụ, chỉ cần lát nữa báo với Cục 13 một tiếng là được.
Ra ngoài làm việc, nào có ai không trải qua nguy hiểm đâu?
...
Trời còn chưa sáng, mấy người Wenna đã tìm thấy cứ điểm của trạm gác.
Đây là một căn nhà nhỏ nằm ở vị trí rất bí mật trong rừng, giống như là nơi dừng chân của thợ săn vậy.
Đám người lặng lẽ áp sát, Magnu lấy ra máy dò xét sóng âm, gã đặt nó lên bức tường ngoài phòng. Sau khi khởi động, dụng cụ dò xét quét qua cho kết quả là hình ảnh đen trắng. Ở trong nhà có ba người, một người nằm trên ghế sô pha, hai người ngồi trước bàn, dường như là đang ăn đêm.
Wenna giơ ngón tay lên ra hiệu đếm ngược.
Ba, hai, một! Wenna dồn sức phá cửa sổ xông vào, các đồng đội thì theo sát phía sau.
Ba kẻ kia hoàn toàn không đoán trước được việc sẽ có quân địch đột nhập tới đây nên sợ hãi nhảy dựng lên, chúng chưa kịp kêu và rút súng ra thì đã bị các đặc công được huấn luyện bài bản của Hải Hạ quật ngã bằng ba phát đạn gây mê.
Sau đó, các đặc công Hải Hạ lập tức lục soát căn phòng và quần áo của ba người kia, họ phát hiện trên vách tường có một hốc tối, trong hốc là một két sắt. Một đặc công khác thì tìm thấy một thẻ thông hành trên người kẻ địch đang hôn mê, bên trên thẻ có ghi người này là một sĩ quan.
"Đây chính là mục tiêu."
Wenna vui vẻ nói. Kẻ này chính là người phụ trách cứ điểm, cô ta nhìn tên trên thẻ, hắn tên là Roman, một người da đen.
Đặc công trói gô Roman lại rồi tiêm cho hắn một mũi thuốc hồi tỉnh. Thấy tốc độ tỉnh lại của hắn quá chậm, Magnu liền bước tới tát một cái để đẩy nhanh tốc độ tỉnh cho Roman rồi trầm giọng quát hỏi: "Không muốn chết thì mau khai mã két ra!"
Roman bị những đặc công vũ trang đầy đủ dọa sợ tới mức run rẩy, hắn vội vàng khai ngay, hoàn toàn không có chuyện trung thành đến chết không mở miệng.
Nhập mật mã xong, két sắt được mở ra, ở trong có một chiếc laptop được chế tạo đặc biệt, hoàn toàn không phải sản phẩm của bất cứ một hãng nào trên thị trường hiện nay.
Bật laptop lên sẽ có một giao diện yêu cầu đăng nhập, cần có thẻ và mật mã.
Roman rất phối hợp, hắn dùng tài khoản của mình để vào giao diện. Sau một tiếng chuông vui vẻ, màn hình laptop lập tức hiện ra câu chào: "Ting ting ting! Trợ lý bé nhỏ ngốc nghếch của Manh Nha luôn tận tụy phục vụ bạn."
Diệp Phàm đang uống cà phê, lúc này ông ta giật mình đến mức suýt phun một ngụm ra ngoài.
Tất cả đặc công của Hải Hạ cũng run run cơ mặt.
Phong cách này hoàn toàn không đúng!
"Thật, thật là nhí nhảnh..."
Ngụm cà phê của Diệp Phàm lại kẹt trong cổ họng, ông ta không biết có nên phun ra hay không nữa.
Các menu lần lượt xuất hiện trên giao diện, quyền hạn của Roman khá thấp nên chỉ có thể xem một phần rất nhỏ. Đám người Wenna thấy được những item đang bị khóa của căn cứ thì bắt đầu cảm thấy kích động.
Những ghi chép này cất giấu tất cả tình báo của căn cứ Ám Nha!
"Để tôi."
Diệp Phàm bảo Magnu cắm một con chip điện vào laptop, ngay lập tức chiếc laptop kia đã được đồng bộ với màn hình trước mặt ông ta.
Sắc mặt Diệp Phàm nghiêm túc hẳn lên, hai tay ông ta hoạt động với tốc độ cao chẳng khác gì cánh bướm lướt qua bụi hoa, các ngón tay điên cuồng gõ phím, những ký tự dần xuất hiện tràn ngập màn hình như thác nước vậy.
Tường lửa tầng một, phá!
Tường lửa tầng hai, phá!
Tường lửa tầng ba, phá!
Mật mã thay đổi nội bộ, phá!
Quyền hạn bị hạn chế, phá!
Diệp Phàm khẽ cười. Ông ta là hacker có thâm niên của Hải Hạ, trong tay nắm giữ tới hơn trăm loại virus tấn công các chương trình khác nhau, ngoại trừ vài quái vật mạng của thế giới ngầm và chiêu "cắt mạng" ra thì chẳng ai có thể ngăn cản nổi sự xâm nhập của ông ta.
Chỉ vẻn vẹn ba phút, tất cả các văn kiện bị khóa đều đã được mở ra. Đến lúc này, hacker của địch mới kịp phản ứng lại, chúng vội vàng xóa bỏ thông tin. Thế nhưng Diệp Phàm đã nhanh tay hơn, bây giờ là lúc cả hai bên đều phải giành giật thời gian.
Chẳng mấy chốc mà tất cả các tài liệu đều đã bị xóa sạch. Tốc độ xử lý của chiếc máy phía Diệp Phàm không đủ nhanh, cho dù kỹ thuật của ông ta hơn người thì cũng chỉ có thể giành lại được 28% các tài liệu bị phía căn cứ xóa bỏ, phía căn cứ tất nhiên là xóa những tài liệu bí mật trước.
Nhưng vậy cũng đã đủ rồi, những thông tin mà Diệp Phàm lấy được đã bao gồm các biện pháp phân bố phòng ngự của căn cứ, cấu trúc nội bộ, địa hình quân sự và ghi chép hàng ngày.
"Thành công rồi, quay về thôi."
Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Lần đánh cắp tình báo này ắt hẳn sẽ khiến cho căn cứ Ám Nha cốc trở nên cảnh giác hơn, nhưng tin tức đã tới tay, có bại lộ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Nhưng Diệp Phàm vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Hình như... mọi việc quá thuận lợi rồi thì phải.
...
"Báo cáo sếp, internet tầng ngoài đã bị xâm nhập."
Trong căn cứ Ám Nha, ở phòng điều khiển chính treo đầy màn hình vi tính, một nhân viên đang báo cáo.
Phó quản lý căn cứ Lý Tiết là một người đàn ông cao gầy với tướng mạo nham hiểm và hung ác, hiện giờ y đang bình tĩnh bước tới trước màn hình, chậm rãi nói: "Những tin tức nào bị đánh cắp?"
"Ghi chép thí nghiệm của căn cứ, bản đồ căn cứ, tọa độ của căn cứ, ghi chép thay ca của các trạm gác..."
Nhân viên nói ra mười mấy loại tin tức mấu chốt, kỳ lạ là rõ ràng họ bị xâm nhập vào mạng lưới thông tin nhưng lại không có bất cứ một kẻ nào ở đây lộ ra vẻ hốt hoảng.
"Kẻ xâm nhập liệu có phải người của Hải Hạ không?"
"Mồi nhử đã rải ra rồi, chỉ còn chờ cá cắn câu thôi."
Lý Tiết khẽ nhếch môi nở một nụ cười trêu tức, dường như y là một gã thợ săn đã nhìn thấy con mồi sập bẫy trước mặt vậy.
Lý Tiết đi vào phòng quản lý, báo cáo tình hình với Phan Khuông.
"Khi nãy có hacker xâm nhập vào tầng ngoài của mạng internet ngụy trang, đoán chừng là người Hải Hạ, hẳn là nơi này sắp bị quân đội tấn công."
Phan Khuông đang dùng khăn tay cẩn thận lau một trường đao đen nhánh. Thanh đao này lạnh như nước mùa thu, thân đao thẳng tắp lại dày rộng, chuôi đao được vải quấn quanh, nhìn vào vết máu khô trên đó có thể thấy được đây không chỉ là một thanh đao được sử dụng nhiều năm mà còn là thứ vũ khí đã chém giết không ít sinh mệnh.
Phan Khuông chăm chú lau đao, có cảm giác như trong mắt hắn không còn thứ gì khác nữa, hắn không ngẩng đầu lên mà chỉ bình thản hỏi ngược một câu: "Cậu cảm thấy nên làm thế nào?"
Lý Tiết hắng giọng rồi mới đáp: "Mặc dù kẻ địch chỉ lấy được mồi nhử nhưng dù gì sự tồn tại của căn cứ cũng đã rò rỉ, tôi đề nghị xin lệnh rút lui từ thủ lĩnh, mang theo tất cả vật tư, tư liệu, đồng thời trước khi rút lui phải cố hết sức để tiêu hao sinh lực địch."
"Ừm."
Phan Khuông thản nhiên nói tiếp: "Nếu cần tôi chiến đấu thì cứ nói một câu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...