Editor: Nguyetmai
Vài ngày trước, Hàn Tiêu đã phái người đi tiếp xúc với khu quần cư của kẻ lang thang cách xa mấy chục dặm và để họ đưa ra tôn chỉ của khu tị nạn, mời kẻ lang thang tới ở lại hoặc làm việc.
Dùng đồ ăn và dịch vụ hạng sang mở đường, có một số kẻ lang thang có cuộc sống không như ý đã đồng ý dọn nhà.
Cách thật xa, mấy trăm kẻ lang thang đã thấy bức tường thành đang trong quá trình xây dựng cao tới mấy chục mét, trên tường có dòng sơn đỏ viết "Khu tị nạn Hắc U Linh thứ ba", mọi người nhốn nháo cả lên, họ cảm thấy chuyện này không thể nào tưởng tượng nổi.
"Chẳng phải vài ngày trước họ mới đặt chân ở phế tích Khôi Thiết à? Trông thế này hoàn toàn không giống vừa mới bắt đầu xây dựng gì cả..."
Một người trung niên do dự đặt câu hỏi, câu hỏi của ông ta cũng là nghi hoặc của tất cả mọi người.
Họ vốn nghĩ rằng khu tị nạn mới vừa được thành lập hẳn sẽ có điều kiện rất gian khổ, trong tưởng tượng của cả đám thì nơi này hẳn sẽ không bằng mấy căn nhà rách của họ trong khu quần cư, ai cũng đã chuẩn bị tâm lý để sống khổ sở rồi, vậy mà hiện thực lại mang cho họ một bất ngờ to lớn.
"Không phải họ đã dùng tất cả thời gian để xây tường đấy chứ?" Có người bán tín bán nghi.
Đi theo đường lớn bước vào khu tị nạn, nỗi ngờ vực đã tan thành mây khói, những kẻ lang thang chẳng khác nào bà Lưu đi vào nhà quan lớn.
Thấy tường thành cao ngất và những kiến trúc chỉnh tề, những con đường đã trải phẳng khiến tất cả mọi người đều không tin nổi nơi đây mới bắt đầu xây dựng chưa tới mười ngày.
Một gian nhà gỗ rách mà bọn họ đã tốn tới mấy ngày để xây rồi đấy!
Hộ vệ dẫn những kẻ lang thang đang ngây ngất vào nơi ở, không phải lều vải hoặc nhà gỗ mà là lô cốt mới tinh, bên trong có rất nhiều phòng, hơn nữa còn cung cấp nước và điện, phòng bếp có sẵn nguyên liệu để tự nấu nướng.
Kinh ngạc và mừng vui quá đỗi chẳng khác nào một con trâu đực đang hung hăng húc trong lòng mọi người.
Chỗ này mà gọi là khu tị nạn làm gì, chi bằng đổi tên là làng du lịch đi!
...
"Thưa ngài, chúng tôi đã mang về 427 kẻ lang thang, phía ngoài mấy chục dặm có mười lăm khu quần cư, tổng nhân số sẽ rơi vào khoảng 3500 người, những đội ngũ khác đang trong quá trình thương lượng, trước mắt đã có tầm 300 người từ chối chúng ta, những người khác còn chưa tỏ thái độ." Lưu Hướng tìm Hàn Tiêu báo cáo tình hình.
Mới hơn 400 người thôi, còn hơi ít.
Tôn chỉ của khu tị nạn chính là che chở cho loài người, mục tiêu lớn nhất là tiếp nhận kẻ lang thang, khi thành lập xong lại không có người ở thì đúng là trò cười.
Kẻ lang thang ở hoang nguyên Worcester rất thưa thớt, hơn nữa những người ở càng xa lại chưa chắc đồng ý việc di chuyển đường dài, muốn có người tới ở thì Hàn Tiêu cảm thấy vẫn cần có sự khống chế và điều tiết mang tầm vĩ mô của Bennett, chính là di chuyển số lượng lớn lưu dân tránh nạn ở các khu vực khác tới, thế nhưng đây cũng là cách làm sau khi kế hoạch đã chín muồi, hiện giờ tất cả mới chỉ ở giai đoạn đầu thôi.
Hàn Tiêu xua tay để Lưu Hướng lui ra, anh vừa đi về xưởng vừa trầm tư suy nghĩ, khu tị nạn thứ ba của anh có một nhiệm vụ chủ tuyến là yêu cầu số lượng cư dân lên tới 40000 người (không tính game thủ), đây là một trong những yêu cầu được thưởng nhiều nhất, cũng có ảnh hưởng tốt với việc đề cao đánh giá chung của nhiệm vụ.
Đi trên đường, thấy cảnh tượng game thủ hoạt động một cách náo nhiệt, Hàn Tiêu hiểu rằng để hoàn thành được kế hoạch "Chủ thành game thủ", nhất định phải có NPC ở lại, tốt nhất là có nhân vật quan trọng định cư ở đây, đây đều là tài nguyên của nhiệm vụ, vậy mới có khả năng hấp dẫn game thủ ở lại.
Vừa vặn cư dân chính là yêu cầu của nhiệm vụ, như vậy cũng có liên kết với kế hoạch của anh.
"Đây là một công việc lâu dài." Hàn Tiêu nghĩ thầm.
Thỉnh thoảng có game thủ tới bắt chuyện vì muốn mua trang bị, tất nhiên là Hàn Tiêu không có lý gì lại từ chối, anh xử lý sạch một số trang bị vô dụng còn tồn lại, kiếm được một món tiền mới.
...
Quay lại xưởng, thiết bị tinh luyện vẫn đang làm việc, trạng thái của Hàn Tiêu rất tốt, anh không muốn lãng phí trạng thái này nên lấy ra linh kiện, bắt đầu chế tạo "Chuỗi cắt phân hợp từ tính" với mục tiêu chủ yếu là lên được trang bị tím, lần này thuận buồm xuôi gió hơn những lần trước nhiều.
Lần này có cảm giác thành công rồi!
Tạp âm của thiết bị tinh luyện quanh quẩn trong xưởng nhưng Hàn Tiêu không bị quấy nhiễu bởi ngoại cảnh, anh đắm chìm trong việc chế tạo. Khi thiết bị tinh luyện dừng lại, anh cũng đã hoàn thành công việc.
[Bạn đã chế tạo ra "Chuỗi cắt phân hợp từ tính" (tím)]
[Yêu cầu chuyển nghề: hoàn thành năm trang bị tím có mức năng lượng từ 60 trở lên, tiến độ 1/5]
Thở hắt ra một hơi, Hàn Tiêu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.
Vạn sự khởi đầu nan, thứ đồ chơi này cũng giống như tha thứ vậy, có lần đầu tiên rồi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, sớm muộn rồi cũng sẽ thành quen.
"Trong tháng này hẳn sẽ hoàn thành chuyển nghề thôi." Hàn Tiêu thầm suy đoán.
Không cần nhìn bảng thông báo, Hàn Tiêu cũng đã có phán đoán về thuộc tính của trang bị tím. Từ trang bị lam trở đi, phẩm chất đã kéo xa khoảng cách của các trang bị, thuộc tính cơ bản của trang bị tím cao hơn trang bị lam 20 - 30%! "Chuỗi cắt phân hợp từ tính" màu tím có khả năng sát thương cao hơn màu lam khá nhiều, phẩm chất càng cao thì các chênh lệch thuộc tính lại càng lớn.
Dùng trang bị tím để thay đổi cho các trang bị lam trên người, Hàn Tiêu bắt đầu xem xét kết quả làm việc của thiết bị tinh luyện.
Hai tấn tinh thể quặng thô đã biến thành một đống thủy tinh hình thoi màu lam nhạt trong sạch và vô hại, mỗi một khối thủy tinh lớn khoảng một bàn tay và có thể nắm chặt trong tay được, trên quặng thô tràn ngập những vết nứt và vân mây nhưng sau khi được tinh luyện ra thì lại rất sạch sẽ và trong vắt, tia sáng có thể xuyên thấu qua mà không gặp bất cứ trở ngại nào, ở bên trong sẽ chiết xạ khiến cho ánh sáng phát tán, trông chẳng khác nào có một mặt trời bé xíu nằm trong vậy.
[Thủy tinh năng lượng sơ cấp: ẩn chứa năng lượng thuần khiết không thuộc tính, có thể chuyển hóa để rút ra]
Thủy tinh năng lượng thường được dùng nhất trong văn minh ma pháp và văn minh thủy tinh, có một số sinh vật còn có thể lấy nó làm thức ăn.
Hàn Tiêu gật đầu, thủy tinh năng lượng vẫn có chút công dụng ở đây, ngoại trừ dùng làm nguồn năng lượng dự trữ, anh tạm thời chưa nghĩ ra biện pháp khác để sử dụng nó, mỗi nghề có một chuyên ngành riêng, hệ ma pháp sẽ có nhiều cách để sử dụng thủy tinh năng lượng hơn.
"Cứ cất đi đã, trong kho còn có trứng của Ám Ảnh Liệp Thực Khôi, có thể thử ấp xem sao. Sử dụng nhân công nuôi nấng hẳn là sẽ tạo ra thêm một con đường bổ sung năng lượng mới."
Hàn Tiêu nghĩ vậy thì lập tức lại nghĩ tới việc để nuôi được trứng dã thú thì cần có người đặc biệt, vừa khéo để cho Nhất Diệp Thanh đảm nhận.
...
Đêm khuya, trời đầy sao.
Biên giới Tinh Long.
Cánh quạt tạo thành cuồng phong, máy bay trực thăng hạng nặng chậm rãi hạ cánh, cỏ dại bị thổi dạt sang hai bên không ngừng run rẩy.
Mấy người lính đặc chủng với vẻ mặt nghiêm túc của Tinh Long áp giải một người xuống máy bay, người này mang bịt mắt bằng kim loại, mặc một chiếc áo bó, dáng người cao gầy, mái tóc nâu khô cứng rối bời đã lâu ngày không được chăm sóc, bờ môi tái nhợt nứt nẻ, nửa khuôn mặt để lộ ra có dáng vẻ mềm mại, đây là một người phụ nữ.
"Thưa sếp, người đã tới rồi." Lính đặc chủng cúi chào sĩ quan đang đứng một bên.
"Xác nhận đặc thù thân thể của cô ta, đừng để cô ta tỉnh lại." Phùng Quân nói. Ông ta là người phụ trách cho lần giao nhận này, người phụ nữ kia chính là Nhất Diệp Thanh, một trong những trọng phạm của đảo Tang Chung.
Bác sĩ đi theo đội nói: "Yên tâm, tôi đã tiêm cho cô ta một mũi thuốc an thần liều lượng cao rồi, hiện giờ cô ta đang ngủ rất say."
"Kiểm tra thêm một lần đi."
Phùng Quân cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sắp tới thời gian giao nhận, tâm trạng của ông ta cũng có chút khẩn trương, nhiệm vụ lần này của ông ta còn có việc tìm hiểu tin tức của Hàn Tiêu hiện nay nữa.
Không biết người tới giao nhận là ai, liệu có thể là một khuôn mặt khác của Hàn Tiêu hay không. Dù Phùng Quân quen Hàn Tiêu đã lâu nhưng nghĩ tới tính cách của Hàn đại kỹ sư, ông ta cũng không dám chắc nữa.
Thời gian trôi qua từng phút, đám người yên lặng chờ đợi, gió đêm khẽ phất qua cỏ non trên mặt đất, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng vỗ cánh vo ve, ngoài ra thì không còn âm thanh nào khác, không khí cũng căng thẳng như tâm trạng của mọi người lúc này vậy.
Vù vù...
Tiếng cánh chém không khí vang lên trong không trung, Phùng Quân mừng rỡ ngẩng đầu nhìn lên.
Từ phía chân trời đen kịt, một chiếc trực thăng đang tới gần, nó chiếu đèn chỉ thị lấp lóe để ra ám hiệu. Phùng Quân vội vàng bảo người đáp lại, sau khi nhận được ám hiệu, chiếc trực thăng này hạ cánh, Phùng Quân mau chóng quan sát một lượt, nhận ra trực thăng không có ký hiệu, không rõ là của thế lực nào.
Nhưng dù không biết địa vị của đối phương, Phùng Quân cũng nhận ra Hàn Tiêu thực sự đã gia nhập vào thế lực khác, tâm trạng ông ta có phần nặng nề.
"Người đâu?" Một người bịt mặt bước xuống máy bay.
Phùng Quân vẫy tay, binh lính phía sau giao Nhất Diệp Thanh ra, người bịt mặt bật máy tính lên để đối chiếu, sau khi xác nhận đúng thân phận thì người này lập tức đưa Nhất Diệp Thanh lên máy bay. Trực thăng mau chóng cất cánh, toàn bộ hành trình chỉ mất có hơn một phút đồng hồ, hoàn toàn không dây dưa lâu. Phùng Quân không có cơ hội giao lưu, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn máy bay đi xa.
Rút điện thoại ra, ông ta gọi cho Cổ Huy để báo cáo tình hình.
"Quả nhiên là cậu ta đã gia nhập thế lực khác, không tìm thấy cậu ta hẳn là do thế lực kia đã giấu người đi." Cổ Huy trầm ngâm.
Rốt cuộc thì đó là tổ chức gì?
...
Trên trực thăng, người bịt mặt mở miếng kim loại bịt mắt và áo bó dùng để trói Nhất Diệp Thanh ra.
Đột nhiên Nhất Diệp Thanh vốn dĩ phải ngủ say lại mở choàng mắt, cô nhìn chằm chằm vào người bịt mặt, hai người không ai nói gì mà chỉ nhìn nhau trong nửa phút. Nhất Diệp Thanh cúi đầu, dùng móng tay rạch da thịt mình ra, lấy một con chip nghe trộm đẫm máu ra rồi bóp vụn.
Thật ra cô không hề ngủ mà chỉ giả vờ, là một dược sư làm sao cô có thể không rèn luyện kháng tính với các loại dược liệu được, thuốc an thần hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào với Nhất Diệp Thanh, việc bị cầm tù ở đảo Tang Chung mấy năm cũng toàn bộ là do cô ngụy trang.
"Bọn họ dùng tôi để trao đổi cái gì?" Nhất Diệp Thanh bình tĩnh hỏi, hoàn toàn không có cảm giác như đang ở trong nguy hiểm mà giống như đang nói chuyện với một người bạn cũ, thế nhưng cô lại không hề quen biết người bịt mặt này.
"Một số tin tình báo." Người bịt mặt hứng thú đánh giá Nhất Diệp Thanh.
"Rẻ mạt thế." Nhất Diệp Thanh nhíu mày, bất mãn nói: "Hẳn là anh coi trọng khả năng điều chế dược tề của tôi."
"Sao cô biết?" Giọng điệu của người bịt mặt có vẻ suy tư.
"Ngoài cái này ra thì hẳn anh cũng ngứa mắt với những năng lực khác của tôi." Nhất Diệp Thanh thản nhiên nói: "Dù sao anh cũng quá mạnh."
Mấy ngày trước, vệ binh của đảo Tang Chung tiêm thuốc an thần cho Nhất Diệp Thanh rồi đưa cô lên máy bay để rời đi, cô đã biết mình trở thành một lợi thế để giao dịch, cuối cùng cũng thấy được cơ hội để chạy trốn rồi.
Vừa giả vờ ngủ say vừa lắng nghe những người trong đội hộ tống nói chuyện với nhau, Nhất Diệp Thanh biết được họ sẽ tiến hành một cuộc trao đổi, cô chuẩn bị sau khi cuộc trao đổi diễn ra sẽ dùng năng lực của bản thân để đào thoát, từ đó khôi phục tự do, không để mình bị người khác điều khiển nữa.
Năng lực của Nhất Diệp Thanh là khống chế thực vật trong một phạm vi nhất định, vậy nên cảm giác của cô rất nhạy cảm, người bịt mặt mang lại cho Nhất Diệp Thanh cảm giác như một dã thú đang ẩn giấu dưới lớp da người, dường như người này có thể bùng nổ để săn mồi bất cứ lúc nào, thậm chí còn nguy hiểm hơn cả lúc lính đặc chủng của Tinh Long từng giây từng phút chĩa súng vào người mình nhiều. Nhất Diệp Thanh biết chuyện đào thoát là vô vọng, vậy nên cô cũng từ bỏ suy nghĩ kháng cự.
"Ban đầu tôi muốn chạy trốn, nhưng có vẻ như làm vậy chẳng khác nào đi tìm chết cả." Nhất Diệp Thanh thành thật nói.
Hàn Tiêu giật khăn che mặt xuống, mỉm cười: "Cô rất lý trí đấy."
Vì lần trao đổi này, Hàn Tiêu đã phải ngụy trang đặc biệt, còn tự mình đi máy bay tới dây. Anh biết rõ Nhất Diệp Thanh không đơn giản, phái những người khác đi thì có thể xảy ra chuyện, tự ra tay vẫn là yên tâm nhất.
Quả nhiên Nhất Diệp Thanh còn có toan tính khác, nếu anh không tự tới đây, rất có khả năng cô ta sẽ trốn thoát. Nhất Diệp Thanh rất bình tĩnh, khi đối mặt với việc đột ngột xảy ra cũng không tỏ vẻ hoang mang, có cảm giác núi Thái Sơn sập trước mắt cũng không đổi sắc mặt, quả là một người phù hợp để nghiên cứu khoa học, không bao giờ sợ thí nghiệm xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Anh cần tôi làm gì?" Nhất Diệp Thanh hỏi.
"Tới nơi tôi sẽ nói cho cô biết." Hàn Tiêu lấy ra dụng cụ, quét một lượt trên người Nhất Diệp Thanh xem còn có thiết bị nghe lén khác không, đồng thời anh cũng thầm tính toán xem phải làm thế nào để Nhất Diệp Thanh tình nguyện ở lại làm việc cho khu tị nạn. Mặc dù anh tạm thời khống chế được cô ta nhưng nếu trong tương lai có cơ hội, hẳn là Nhất Diệp Thanh sẽ không bỏ qua việc trốn chạy, anh lại không rảnh để theo dõi cô ta suốt được.
Máy bay trực thăng dần biến mất trên bầu trời đêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...