Editor: Nguyetmai
Cao tầng của viện nghiên cứu rất tức giận, họ cảm giác như mình bị người ta coi là khỉ mà trêu đùa, thế nhưng khi thấy được tên lừa đảo tự chui đầu vào lưới, ai nấy đều quay sang cười trên nỗi đau của người khác ngay.
Không mở mắt ra xem đây là địa bàn của ai mà đã dám đến giương oai rồi.
Trong phòng trưng bày, Lockett bình thản chỉnh lại cổ áo rồi nhìn về phía Hàn Tiêu với ánh mắt ngạo nghễ, y nói: "Một khi mày có bất cứ hành động bất thường nào, ví dụ như muốn bắt tao làm con tin chẳng hạn, thì mày sẽ lập tức bị bắn thành cái sàng ngay. Thế nên đừng có mơ tưởng đến mấy ý nghĩ bí quá hóa liều kia làm gì, đặt súng xuống, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói thì may ra mày mới còn có đường sống."
Hàn Tiêu ngẩng đầu nhìn lên đống súng máy phòng vệ đen kịt trên trần, trong một góc trần nhà là camera theo dõi, rõ ràng đám cao tầng kia có thể thông qua camera để giám sát mọi hành động của anh. Anh cũng biết lỗ thông gió ở đây có thể phun ra khí độc ảnh hưởng tới thần kinh nữa.
Hàn Tiêu mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nói ra mệnh lệnh.
"Khởi động chương trình."
Con chip thông minh bên trong áo giáp nhận lấy mệnh lệnh trong nháy mắt và xử lý lệnh thành một đoạn thông tin bằng điện từ. Chip thông minh đã kết nối với hệ thống máy tính, xâm nhập vào mạng lưới internet của viện nghiên cứu và kích hoạt một phần mềm hack hệ thống đã được cài đặt từ đêm hôm trước.
Ma trận internet trong viện nghiên cứu như những quân bài Domino dựa lên nhau, mà chương trình hack này không khác nào quân Domino đầu tiên bị xô ngã, nó tạo ra một thứ phản ứng dây chuyền và gần như không tốn công sức gì để phá vỡ quyền kiểm soát tầng chót của mạng lưới internet, chỉ trong vài giây đồng hồ, hệ thống điều khiển đã đổi người quản lý.
Đây không phải chương trình hack mà Hàn Tiêu vừa mới biên soạn, anh có chế tạo các loại chip thông minh để phòng ngừa việc mình bị cướp quyền kiểm soát vũ khí. Cùng với việc đó, anh cũng thiết kế không ít các chương trình phản xâm nhập và cả một số chương trình xâm nhập nữa. Thế những, những chương trình này mãi vẫn chưa có thời cơ để sử dụng, cũng may lần này cần tới.
Trên màn hình chiến thuật 3D xuất hiện bản đồ địa hình của viện nghiên cứu, Hàn Tiêu ra lệnh khiến tường của phòng trưng bày tách ra, tủ bày dược tề lộ ra lần nữa, những khẩu súng máy trên trần nhà thu về vị trí ban đầu, cánh cửa lớn cũng ầm ầm mở ra.
Hôm qua, lúc xâm nhập vào hệ thống internet của viện nghiên cứu, Hàn Tiêu có xem qua cấu trúc của nơi này và đã hiểu rõ về các biện pháp an ninh trong phòng trưng bày. Trong viện nghiên cứu này còn có một số nhà kho đựng số lượng lớn dược tề dự trữ được canh giữ rất nghiêm ngặt, thế nhưng cũng vì số lượng quá nhiều mà Hàn Tiêu chỉ có thể mang theo một số dược tề có hạn nên anh thấy lượng dược tề ở phòng trưng bày này là vừa.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cao tầng của viện nghiên cứu đều biến sắc.
"Chuyện gì xảy ra thế này, hệ thống đột ngột mất kiểm soát rồi!"
"Mau đoạt lại quyền kiểm soát đi!"
Nhân viên kỹ thuật đầu đầy mồ hôi, điên cuồng gõ bàn phím, những hàng lệnh liên tục xuất hiện trên màn hình. Lúc này, màn hình bỗng đổi thành phông xanh lục, máy tính treo, các kỹ thuật viên mặt như đưa đám nói: "Không được rồi, chương trình xâm nhập của đối phương có tốc độ quá nhanh, hoàn toàn không có cách giải quyết trong thời gian ngắn!"
"Hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ hôm qua rồi!"
Các cao tầng hận đến nghiến răng ken két.
Trong phòng trưng bày, Lockett trợn mắt há mồm, nỗi sợ hãi đã chiếm lấy trái tim y khi phải đối mặt trực diện với chiếc kính bảo hộ đen kịt của Hàn Tiêu, chân y như nhũn ra, y ngồi phịch xuống, hoảng hốt nói: "Tôi... tôi..."
Pằng!
Họng súng tỏa khói xanh bắn xuống vị trí nền nhà giữa hai chân y.
Lockett sợ đến tè cả ra quần, không dám nhúc nhích.
"Ở im đấy đừng có mà lộn xộn, như thế may ra mới còn đường sống." Hàn Tiêu trêu tức.
"Được được, anh bình tĩnh lại đã."
Lockett vội đồng ý, mồ hôi lạnh đã ướt sũng sau lưng, y lúc này lập tức ngoan ngoãn làm một con chim cút run lẩy bẩy.
Hàn Tiêu đập vỡ tất cả các tủ trưng bày, có áo giáp hỗ trợ, nắm đấm của anh còn mạnh hơn cả đạn nữa. Hàn Tiêu lấy ba lô ra, nhét hết dược tề vào bên trong, chiếc ba lô lập tức trở nên căng phồng.
Anh hài lòng vỗ vỗ ba lô, lần này bội thu rồi.
Lúc đầu anh không có ý định cướp bóc viện nghiên cứu này, nhưng đến khi anh bất ngờ nghe thấy Lockett và cao tầng bình luận về Dương Đình và Ned thì ý định này đã thay đổi. Nếu viện nghiên cứu này không phải hạng tử tế thì Hàn Tiêu cũng chẳng có hứng giữ quan hệ ôn hòa với họ làm gì, mọi người đều không phải người tốt thì cứ theo luật của kẻ ác đi, nắm tay ai to hơn thì người ấy có quyền.
Nếu như tiếp xúc với một đối tượng có chữ tín, có chí hướng và khiến anh cảm thấy đáng tin thì Hàn Tiêu không ngại cư xử bình thường với họ. Nhưng nếu đối phương khiến anh khó chịu, đã thế còn không đủ mạnh, vậy thì anh sẽ không khách sáo mà giải phóng bản tính khi còn là game thủ của mình, đó là thích gì cướp đấy. Anh rất có hứng thú với dược tề của viện nghiên cứu này. Thực ra thì Hàn Tiêu thích lấy đức phục người, không phục thì mới phải đánh.
Mặc dù Hàn Tiêu không yêu thương loài người như các "siêu anh hùng", đồng thời cũng chẳng hiểu thế nào là tinh thần "quên mình vì người khác", thế nhưng anh thích những người lương thiện. Làm bạn với những người lương thiện dĩ nhiên dễ chịu hơn giao du với kẻ xấu, ngay đến lũ xấu xa cũng rất thích chơi với người lương thiện, vì chúng có thể hoàn toàn yên tâm, không sợ bị tai bay vạ gió.
Đáng tiếc là con người càng hiện đại càng đánh mất sự thuần hậu, phong tục tập quán càng lúc càng hủ bại. "Người tốt" vì thế mà ít dần, bạn không có cách nào để phán đoán xem bên dưới nụ cười tươi nào sẽ cất giấu một tâm hồn đầy toan tính, cũng không thể phân biệt được "người anh em" nào có thể sẵn sàng hy sinh bản thân hay là trước mặt thì xưng huynh gọi đệ mà sau lưng lại nói nọ nói kia, ngay cả khi đồng hương gặp nhau, họ cũng còn có thể quay lại móc háng bạn cơ mà.
Người tốt là một loại động vật khan hiếm, thậm chí có thể đưa họ vào vườn bách thú cho người khác tham quan cũng được. Vườn bách thú là một từ không phù hợp cho lắm, thôi thì đổi thành "Bản tin thời sự" với "Xúc động Trung Hoa" có lẽ sẽ ổn hơn. Viện nghiên cứu đã dám đùa bỡn "anh hùng" trong lòng bàn tay thì ắt hẳn nơi này sẽ có đám người bợ đỡ và dối trá. Người tốt lại thẳng tính càng ngày càng ít, điều này khiến cho xã hội càng ngày càng khó sống, những văn minh tinh thần được xây dựng lâu đời cũng sụp đổ. Thế nhưng, theo một cách nào đó mà nói thì đây là một xã hội mang đậm "chủ nghĩa đặc thù*".
* Chủ nghĩa đặc thù dùng để chỉ những đặc trưng trong xã hội theo chế độ chủ nghĩa xã hội tại Trung Quốc.
Nhiều khi sự kiên trì của bạn chỉ là sự cố gắng hoàn thành nghĩa vụ trong mắt người khác, cố gắng của bạn trong mắt người khác chỉ là thủ đoạn để đạt đến lợi ích cao hơn, cách nhìn nhận của mỗi người mỗi khác, cũng giống như việc viện nghiên cứu Louis đã lợi dụng sự nhiệt tình của Dương Đình và Ned, cũng giống như việc Hàn Tiêu cướp đi tâm huyết của viện nghiên cứu vậy.
Trong đầu Hàn Tiêu bỗng nảy ra một câu tục ngữ: Thiên địa tuần hoàn báo ứng bất sảng, ác nhân tự hữu ác nhân trị.
* Báo ứng tuần hoàn của trời đất thì không đủ sảng khoái, kẻ ác tất có kẻ ác trừng trị.
"Thế nên mình mới trở thành ác nhân."
Hàn Tiêu bật cười, cơ hội để yên tâm thoải mái làm việc xấu không phải lúc nào cũng có đâu.
Có đối tượng để cướp bóc thì còn lâu anh mới chịu tốn tiền, lần sau đổi khuôn mặt khác, thế là lại thành một khách hàng mới toe.
Bây giờ không phải thời điểm thích hợp để kiểm kê thu hoạch, Hàn Tiêu xách ba lô lên, nhanh chân bước về phía thang máy.
Lockett xụi lơ dưới đất, y nặng nề thở dài, vẫn còn sợ hãi.
Cao tầng đang ngồi ở phòng quan sát, thấy tất cả dược tề đã bị cướp đi thì lòng đau như cắt, một vị giận dữ nói: "Nhanh nhanh nghĩ xem có cách nào không!"
"Có, để cho phòng quản lý ngắt tất cả nguồn điện ở các tầng hầm đi, bao vây hắn lại!"
"Ngay lập tức gửi lời cầu viện chính thức cho Hồng Phong! Chúng ta còn có cảnh vệ nữa, tất cả tập kết ngoài cổng chính, chỉ cần chặn được kẻ địch trong mười lăm phút là quân đội sẽ tới nơi, tôi phải khiến tên này chết không toàn thây mới được!"
Trước khi Hàn Tiêu bước vào thang máy thì nguồn sáng ở cả tầng đã bị ngắt, xung quanh là một màu đen kịt, anh nhíu mày, đổi sang chế độ nhìn trong đêm rồi cười thầm: "Ngắt nguồn điện chứ gì, anh đây đã tính đến từ trước rồi."
Hàn Tiêu nhún chân, sợi cơ Nano sinh ra lực đàn hồi và dồn lại ở hai chân rồi bộc phát, mặt đất nứt ra, người anh đâm xuyên trần nhà không khác gì một quả đạn pháo bay thẳng lên trời, anh nhảy thẳng lên tầng trên.
Hàn Tiêu bật nhảy hai lần liên tục rồi tiến thẳng vào đại sảnh, vừa liếc mắt đã thấy đám cảnh vệ bắt đầu tập kết ở khu vực cổng chính nhưng hiện nay mới chỉ có hơn hai mươi người, chưa đủ một phần năm tổng lực lượng phòng vệ của viện nghiên cứu nữa. Cách thức đi lên của Hàn Tiêu quá hung mãnh, hoàn toàn không cho viện nghiên cứu thời gian để phản ứng.
Cao tầng của viện nghiên cứu bị giật mình bởi tính năng của áo giáp, bọn họ vội vàng hạ lệnh cho đám cảnh vệ đã có mặt lập tức tấn công.
"Ngăn chặn kẻ địch đi, các cảnh vệ khác sẽ tới trợ giúp chỉ sau mười mấy giây nữa thôi... Mẹ kiếp!"
Mệnh lệnh còn chưa nói xong, hai chân Hàn Tiêu đã bắt đầu lao đi. Chỉ trong chốc lát, anh đã đốn ngã đám cảnh vệ hệt như một quả bóng bowling lăn mạnh qua vạch đích, sau đó với tốc độ không giảm, anh đâm nát kính ở cửa chính rồi biến mất trên đường phố, tốc độ nhanh tới nỗi chỉ lưu lại trong mắt mọi người một bóng đen vụt qua.
Cao tầng của viện nghiên cứu nổi trận lôi đình, bọn họ gửi gắm hi vọng vào đội cảnh vệ với mong muốn chí ít cũng có thể kéo dài thời gian thêm mười lăm phút, vậy mà đám cảnh vệ không thể trụ nổi tới ba giây.
Thấy dược tề không tài nào đòi lại được nữa, trái tim các cao tầng rỉ máu, ai nấy đều tức giận thở hổn hển.
"Quân đội Hồng Phong bao giờ mới đến?"
"Ít nhất cũng phải mười phút nữa."
"Không kịp rồi, tên khốn nạn kia đã chạy thoát, còn cách gì khác không?"
Lockett đã hồi lại sức, y lập tức nói: "Hai siêu anh hùng kia vẫn còn ở trong thành phố, tôi sẽ liên hệ với họ ngay!"
"Mau lên, mau lên đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...