Editor: Nguyetmai
Nghỉ ngơi một đêm, hôm sau Lockett mang một thùng kim loại tới tìm anh, y đặt thùng lên bàn trà, vỗ nhẹ lên đó rồi cười bảo: "Thuốc đã chế tạo xong."
Hàn Tiêu mở thùng, hơi lạnh tỏa ra mông lung, bên trong để ống thuốc màu đỏ thẫm, anh giơ tay chạm vào thì bảng thông tin xuất hiện tin tức mới.
[Thuốc tăng cường virus cái chết (nồng độ thấp 3,5%): dược tề đào tạo virus đột biến gen nào đó, chắt lọc ra tinh hoa, con người có thể sử dụng, tính ổn định cao. Hiệu quả sử dụng: sức lực +1, nhanh nhẹn +1, có khả năng thức tỉnh "thể trạng phi thường"]
[Ghi chú: đừng nhìn màu nó giống "dì cả", mùi vị cũng...]
"Là loại nồng độ thấp, họ đưa mình thứ chất lượng kém nhất."
Hàn Tiêu suy nghĩ rất nhanh, anh đóng nắp thùng, cười bảo: "Tôi rất vừa lòng."
Lockett lễ độ lên tiếng: "Rất mong lần hợp tác tiếp theo với anh."
"Không cần chờ, tôi muốn mua thêm nhiều dược tề nữa, không biết các người có hàng sẵn không?"
"Louis chỉ cung cấp sản phẩm số lượng lớn cho khách hàng lớn, nếu như là khách hàng cá nhân... đặc biệt là khách cá nhân không rõ lai lịch, chúng tôi cảm thấy rất khó xử, hy vọng anh hiểu cho. Nếu anh có thể chứng minh mình có khả năng trả tiền dài hạn thì chúng tôi mới có thể bán cho anh với số lượng lớn."
Lockett tỏ ra khó xử, giống như trong lòng rất muốn đồng ý nhưng điều lệ không cho phép nên chỉ đành từ chối vậy, có điều trong mắt lão làng như Hàn Tiêu thì chẳng khác nào đang chơi chiêu, 80% là cố tình nâng giá đây mà.
Hàn Tiêu cười bí hiểm, anh sửa lại cổ áo, thản nhiên đáp: "Chính thức giới thiệu một chút, tôi là cán bộ chấp hành của Manh Nha, Heisenberg."
Lockett trố mắt.
Tổ chức Manh Nha ư? Không phải họ rút khỏi Tây Châu rồi sao, cái tên Heisenberg này chẳng lẽ là cán bộ chấp hành âm thầm hành động sao, hay là một tên lừa gạt?
"Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, thân phận của anh rất đáng ngờ."
Lockett lùi lại phía sau hai bước, tay phải vói vào túi áo nắm lấy thiết bị cảnh báo, chỉ cần Hàn Tiêu có hành động gì là y sẽ nhấn cảnh báo ngay lập tức.
"Không cần căng thẳng thế, chờ tôi một lát."
Hàn Tiêu xách ba lô của mình đi vào nhà vệ sinh.
Người này vào toilet làm gì? Lockett chẳng hiểu ra sao cả, lúc y còn đang nghi hoặc thì Hàn Tiêu thay Python - cải tiến đã ra ngoài, áo giáp đậm chất khoa học kỹ thuật này lập tức khiến Lockett ngây ra.
"Anh... anh đây là..."
Hàn Tiêu lắc cánh tay, âm thanh điện tử phát ra sau mũ giáp, anh nói: "Đây là áo giáp mới nhất nghiên cứu cho từng binh sĩ của Manh Nha, nếu anh biết nhìn hàng thì hẳn có thể nhìn ra trong đó ẩn chứa kỹ thuật vô cùng tiên tiến, cho dù phòng thí nghiệm chính thức của sáu nước cũng không thể có kỹ thuật bậc này được. Anh không cần lo tôi là kẻ lừa đảo, đây vốn là hạng mục bí mật của tổ chức, hẳn là đã đủ để chứng minh thân phận của tôi nhỉ."
Lockett há miệng, vẫn cảm thấy có gì đó sai sai: "Nhưng mà..."
"Tôi biết anh còn băn khoăn điều gì, nếu anh muốn tìm ký hiệu của Manh Nha trên áo giáp thì xin đừng phí công, giờ thời cuộc rối ren, khoa trương sẽ rất nguy hiểm, tôi được trao toàn quyền xử lý chuyện này, nếu anh muốn tiếp xúc với lãnh đạo tổ chức thì... thứ lỗi cho tôi nói thẳng, các anh không đủ tư cách."
Hàn Tiêu nói với giọng hết sức nghiêm túc, đến mức ngay chính anh cũng phải tin nữa là.
Lockett do dự lên tiếng: "Tôi muốn thương lượng với lãnh đạo khác một chút."
Y qua một góc mở máy tính liên lạc với lãnh đạo, đều là quản lý phòng thí nghiệm, ai nấy đều hết sức kinh ngạc với lai lịch của Hàn Tiêu.
"Anh ta không có cách nào chứng minh thân phận của mình, không thể tin được."
"Chẳng lẽ ông muốn anh ta phải hô vang "Tôi là Manh Nha" ở khắp nơi à, tôi cảm thấy anh ta không cần thiết nói dối, đợi tới khi giao dịch là có thể biết thật giả ngay mà."
"Có lý."
"Nhưng hợp tác với Manh Nha dường như có chút nguy hiểm..."
Hàn Tiêu ngắt lời: "Tất cả giao dịch của chúng tôi đều được bảo mật, anh không nói tôi cũng không nói, thậm chí chúng tôi có thể giúp các người thành lập cơ sở phụ tại đại lục Andia nữa kìa."
Mắt lãnh đạo viện nghiên cứu sáng lên, khắp đại lục Andia đều là chất phóng xạ, có rất nhiều động thực vật đột biến gen, người khác tránh như rắn rết nhưng đối với họ mà nói thì nơi đó chính là vùng đất trong mơ. Họ cũng từng nghe qua sự khẳng khái của Manh Nha, bên Hồng Phong này quan liêu hủ bại, thái độ khiến họ đã khó chịu từ lâu, đổi hoàn cảnh hoạt động có vẻ cũng là ý kiến không tệ.
Dù không di dời tổng bộ thì mở một phòng nghiên cứu phụ tại đại lục Andia cũng tốt.
"Vậy thử giao dịch xem sao?"
"Dẫn anh ta tới phòng trưng bày đi."
Bàn bạc xong Lockett mới cười nói: "Chúng tôi đồng ý giao dịch, anh Heisenberg, mời, tôi sẽ giới thiệu cho anh thấy thành quả nghiên cứu của chúng tôi."
Hàn Tiêu gật đầu, anh không cởi áo giáp mà cứ thế theo Lockett vào thang máy xuống tầng hai dưới lòng đất.
Phòng trưng bày dịch thuốc bề ngoài trông như một phòng lạnh lớn, sau khi Lockett nhập mật mã thì cửa tự động mở, bên trong là một gian phòng đen bóng, phân chia làm hai tầng, cầu thang kim loại nối hai tầng này lại với nhau. Bên tường bày biện một đống tủ trưng bày thủy tinh, đặt các loại thuốc có màu sắc bất đồng, trên nhãn ghi rõ tên và hiệu quả của từng loại. Mỗi loại thuốc đều có vài ống thành phẩm đặt ở đây, ghi chú nồng độ khác biệt.
"Đây là thành quả của sở nghiên cứu, quý tổ chức cần có loại thuốc nào?" Lockett cười hỏi.
Hàn Tiêu làm bộ làm tịch nhìn quanh một vòng rồi nói: "Loại nào cũng cần, tiền không phải vấn đề, quan trọng là các người có đủ số lượng tồn kho không thôi."
Lãnh đạo quan sát qua camera, ai nấy đều vui mừng, đây chính là đơn hàng số lượng lớn đấy.
Hàn Tiêu khẽ cau mày: "Nhưng tôi cần kiểm tra hiệu quả của thuốc trước."
Lockett nhấn mật mã mở tủ trưng bày, lấy một ống thuốc đưa cho Hàn Tiêu, anh nhìn tin tức xuất hiện trên bảng thông tin, đây là một loại thuốc tăng cường tạm thời, uống xong sẽ được một lớp buff, sức chịu đựng +3, duy trì liên tục trong 3 phút.
Sau khi xác nhận thuốc trong phòng trưng bày đều là đồ thật, Hàn Tiêu mới ung dung lên tiếng: "Tôi cần rất nhiều hàng."
Lockett nhận được chỉ thị qua tai nghe, y lấy máy tính, mở bảng giá rồi cười nói: "Chúng tôi có đủ hàng tồn kho, chỉ cần trả đủ tiền thì những thứ đáng yêu này đều là của anh hết."
Hàn Tiêu nheo mắt: "Chỉ khi nào tận mắt nhìn thấy hàng tôi mới trả tiền."
"Anh nói quá rồi, chúng tôi chỉ là một tổ chức nhỏ, cũng không dám lừa quái vật lớn như tổ chức các anh, chắc chắn sẽ không quỵt nợ. Hy vọng anh hiểu cho băn khoăn của chúng tôi, vả lại quý tổ chức cũng không thiếu mấy đồng tiền như thế."
Lockett vẫn tươi cười nhưng thái độ rất kiên quyết.
"Xem ra chỉ có thể lừa đến mức này."
Mắt Hàn Tiêu lóe lên, anh căn bản không định trả tiền, thế nên anh rút súng đặt thẳng lên trán Lockett, lạnh lùng đáp: "Đây chính là tiền trả của tôi."
Bộp!
Máy tính rơi xuống đất.
Uy hiếp từ nòng súng khiến Lockett run lẩy bẩy, y nói: "Mày là đồ giả mạo!"
Hàn Tiêu không buồn đáp lại, anh bắn một phát vào tủ trưng bày, thế nhưng lớp thủy tinh chỉ xuất hiện vết rạn chứ không hề vỡ vụn.
Lãnh đạo viện nghiên cứu ở phòng quan sát đằng xa giật nảy mình.
"Hắn muốn cướp thành quả của chúng ta."
"May mà dẫn hắn tới phòng trưng bày, ở đó có các biện pháp bảo hiểm!"
Cánh cửa kim loại của phòng trưng bày đột nhiên đóng sầm, tự động khóa kín, tủ trưng bày cũng rút vào tường, không để lại dấu vết gì hết. Cả gian phòng trở nên trống rỗng, trần nhà mở ra, để lộ ba hàng họng súng đen ngòm, phạm vi tầm bắn bao phủ cả phòng, Hàn Tiêu cùng Lockett đều bị vây bên trong.
Giọng nói hả hê của lãnh đạo viện nghiên cứu vang lên từ radio.
"Không ngờ hả, chúng tao đã nghi ngờ lai lịch của mày sẵn rồi mà, giờ mạng của mày đang nằm trong tay chúng tao, mày không còn đường trốn nữa rồi. Chúng tao chỉ cần ấn nút một cái là mày toi ngay. Bỏ súng xuống, cởi áo giáp ra rồi quỳ xuống đất, trừ khi mày muốn biết cơn bão kim loại sẽ băm mày nát vụn trong bao nhiêu giây, nếu muốn sống hãy ngoan ngoãn khai ra thân phận và kẻ đứng sau giật dây mau. Chúng tao chỉ cho mày một cơ hội duy nhất thôi đấy."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...