Hella kết nối với một dãy số đã được mã hóa:
"Thưa thủ lĩnh, tình hình của Số 0 đã ổn định."
Từ chiếc điện thoại di động vọng ra một giọng đàn ông khàn khàn:
"Việc tẩy não đã hoàn thành cả chưa?"
"Tôi tự chỉ huy, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu, ngài có sắp xếp gì với Số 0 không?
"Mục đích của thí nghiệm Valkyrie là bồi dưỡng chiến sĩ, vậy huấn luyện hắn đi."
Hella không đưa ra bất cứ ý kiến nào, nếu Thủ lĩnh đã sắp xếp như vậy thì cô ta chẳng có ý kiến khác.
"Em gái tôi sao rồi?"
"Hừm hừm, giao dịch của chúng ta không phải là như vậy."
Giọng đàn ông có vẻ trêu tức:
"Tôi cho cô quyền thăm viếng hai tháng một lần, nhưng đừng quá trớn."
Mu bàn tay trắng nõn của Hella căng lên những sợi gân xanh, sắc mặt cô ta cũng trầm xuống.
Giọng đàn ông cười khàn đục, tiếng nói như giấy ráp bị ma sát phát ra tiếng sàn sạt chói tai, sau đó gã cúp máy.
...
Kiến trúc của phòng thí nghiệm Valkyeri chủ yếu được sơn màu trắng, vì nó nằm dưới lòng đất nên trong không khí tràn ngập sự ngột ngạt, ánh mắt những tên cảnh vệ đi qua đi lại thì lạnh như đao.
Sau một đêm nghỉ ngơi, Hàn Tiêu được đưa tới một sân huấn luyện khép kín, Hella đã ở đó chờ anh từ trước.
Anh không biết tổ chức Manh Nha sẽ có sắp xếp gì cho mình nhưng cũng đoán họ sẽ không bỏ qua ‘Năng lực học tập’ mà anh có, chắc chắn anh sẽ có khả năng đạt được rất nhiều cơ hội để tăng thêm kinh nghiệm về kỹ thuật máy móc.
Trong khoảng thời gian này hẳn là không thể trốn thoát khỏi căn cứ được canh phòng cẩn mật nhường này rồi, Hàn Tiêu đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng trường kỳ kháng chiến.
"Số 0, từ hôm nay trở đi, ngày nào mi cũng phải học tập chiến đấu và tập luyện bắn tỉa."
Hella ném một bộ đồ bảo hộ cho Hàn Tiêu:
"Mặc vào."
Xem ra là cần phải bắt đầu đấu tập, Hàn Tiêu mau chóng mặc đồ bảo hộ vào.
Hella xoay chân, giày chiến đấu cao cấp ma sát với mặt đất tạo thành một thứ tiếng động chói tai, động năng lớn được sinh ra, chỉ trong chớp mắt, cô ta đã vượt qua khoảng cách năm mét để vọt tới trước mặt Hàn Tiêu, đôi chân dài được giấu trong bộ đồ chiến đấu bó sát mang theo tiếng gió lao tới mãnh liệt chẳng khác nào một chiếc roi da.
Ầm!
Tốc độ nhanh quá!
Mắt Hàn Tiêu hoa lên rồi nhận nguyên một cú đá của Hella, dù mặc đồ bảo hộ nhưng xương ngực anh vẫn cứ vang lên tiếng răng rắc.
Sắc mặt Hàn Tiêu trắng bệch, anh lùi về sau vài chục bước rồi che ngực ho khùng khục.
Không hổ là siêu năng giả, dù cho không sử dụng hết sức mạnh đi chăng nữa thì cũng vẫn cứ nhanh hơn gấp bội so với người thường.
Hella thản nhiên lên tiếng:
"Cho mi ba mươi giây nghỉ ngơi, tiếp tục."
Huấn luyện chiến đấu rất thô bạo, không một câu giao lưu, chỉ có đánh đánh đánh không ngừng nghỉ.
Sau hai tiếng, Hàn Tiêu đã hoàn toàn kiệt sức, người thì đau ê ẩm, anh thực sự nghi ngờ người phụ nữ này có xu hướng thích ngược đãi, hay là mấy người phụ nữ thích ăn mặc kiểu nữ vương đều thích phong cách như vậy?
[Hella (Level 30) đang truyền thụ chiến đấu cơ bản cho bạn, tiến độ hiện tại đạt 5%]
Huấn luyện xong, Hella chẳng nói chẳng rằng mà quay lưng bỏ đi thẳng.
Một người đàn ông khôi ngô bước tới lôi Hàn Tiêu lúc này đã rệu rã thành từng mảnh sang khu huấn luyện bắn tỉa bên cạnh.
"Ta là Barota, huấn luyện viên bắn tỉa của mi, đồng thời cũng là phó quản lý khu căn cứ này."
Người đàn ông khôi ngô kia tự giới thiệu.
Tướng mạo hắn ta trông rất hung ác, trên trán có một vết sẹo dữ tợn, đôi mắt tam giác tràn ngập sát khí.
Hắn ta nhét một khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73 vào tay Hàn Tiêu, nói:
"Bên trong có mười bia ngắm huấn luyện, bắn trúng đầu tất cả các bia ngắm cho ta."
Hàn Tiêu sững người, bia ngắm hình người cách xa anh tới hơn ba mươi mét, chúng di chuyển không theo bất cứ một quy tắc nào, mới chỉ bắt đầu mà độ khó đã cao như thế này, anh lại chẳng có bất kỳ kỹ năng nào về bắn tỉa cả, đồng nghĩa với việc hiện nay anh chính là một người mới chưa bao giờ tiếp xúc với súng ống, bắn trúng được bia đã coi như chó ngáp phải ruồi, thế mà còn đòi tất cả các phát đạn đều trúng đầu? Vận động viên bắn súng vô địch Olympic mới làm được ấy!
Hàn Tiêu đành phải nâng khẩu súng lục lên bằng cánh tay phải đau nhức rồi bóp cò, phản lực chấn động khiến cổ tay anh tê rần.
Pằng pằng pằng bắn cho xong mười phát, Hàn Tiêu liếc nhìn bảng điện tử ghi điểm bên cạnh, hiển nhiên là thiếu điểm rồi.
Sau lưng bỗng nhói đau vì bị vật sắc nhọn sượt qua, Hàn Tiêu hốt hoảng, anh phải cố hết sức mới không kêu thành tiếng.
Quay lại nhìn thì thấy Barota đang vuốt một con dao găm đen nhánh, hắn ta thè lưỡi ra liếm láp máu trên mũi dao, vẻ mặt hưng phấn bệnh hoạn.
Barota cười lạnh:
"Tiếp tục đi, không đạt được yêu cầu của ta thì ta sẽ cho mi một dao, để xem hôm nay mi phải đổ bao nhiêu máu."
"Đồ điên!"
Hàn Tiêu nổi khùng, anh duỗi tay ra sau lưng, bàn tay anh lúc này ướt sũng máu.
Một bức tường của sân tập bắn là mặt kính, phía sau kính có một căn phòng giám thị, Hella và Lâm Duy Hiền đang ở trong phòng quan sát cảnh này.
Lâm Duy Hiền lắc đầu:
"Vật thí nghiệm quý giá nhường ấy mà Barota không biết trân trọng gì hết, hay là để tôi đưa hắn đi giải phẫu nghiên cứu cho rồi."
Trong mắt Hella ánh lên vẻ chán ghét nhưng cũng lập tức biến mất, cô ta nhìn sang Lâm Duy Hiền:
"Tổ chức sẽ không đồng ý với yêu cầu của ông đâu."
Lâm Duy Hiền cười lạnh:
"Chờ tổ chức vắt kiệt giá trị sử dụng của hắn rồi thì họ cũng sẽ đưa hắn lên bàn thí nghiệm của tôi thôi, tôi là người sáng tạo ra hắn, hắn chính là thứ thuộc quyền sở hữu cá nhân của tôi!"
Hella hiểu những gì Lâm Duy Hiền nói đều là sự thật, đây cũng chính là phong cách làm việc của tổ chức, vậy nên cô ta không nói thêm gì nữa.
Trong mắt tổ chức, Hàn Tiêu chỉ là một công cụ, thậm chí hắn còn chẳng thể được coi là ‘Người’ nữa.
...
[Barota (Level 15) đang truyền thụ phương pháp bắn tỉa cơ bản cho bạn, tiến độ hiện tại đạt 5%! Nghề nghiệp đặc công được mở khóa, tiến độ 1%]
Cánh tay lại bị vạch một nhát, không một nhát nào sâu nhưng trên người Hàn Tiêu giờ đã có tới mười mấy vết dao liền, quần áo cũng thấm ướt máu.
Barota hào hứng nhìn Hàn Tiêu dù sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn không nói lời nào, hắn ta híp mắt hưởng thụ.
Barota rất thích cảm giác lưỡi dao chạm vào da thịt và mùi máu, máu tươi như đóa hoa đỏ nở rộ, đó chính là cảnh tượng đẹp nhất trong mắt hắn ta.
"Sao mi không kêu lên nhỉ?"
Barota vuốt ve dao găm, giọng điệu say mê:
"Không biết kêu thì chẳng phải một thứ đồ chơi đạt chuẩn."
Đồ biến thái chết bầm!
Hàn Tiêu hít sâu, anh thực sự muốn đấm vào nụ cười bệnh hoạn của tên Barota này, thế nhưng anh hiểu hành động lỗ mãng như vậy sẽ mang tới kết quả không hay ho gì.
Cũng giống như mấy đứa chỉ biết kéo chân trong LOL vậy, bị bắn còn nhiệt huyết xông lên trước để đối đấu với kẻ địch, như thế sẽ càng bị bắn thê thảm hơn.
Cách làm chính xác là kêu gọi đi rừng, phối hợp đi rừng và tạ team, sau đó mọi người vui vẻ cãi vã, đánh được GG (good game) trong tiếng chuyện trò cười nói rộn ràng, tiết kiệm được một mạng cho ván game sau.
Với tính cách ngày Hàn Tiêu còn trẻ, anh sẽ lao lên tát hai phát cộng thêm một thêm một buff tam liên vào mặt kẻ địch, nhưng bây giờ anh không thể hồi sinh như game thủ mà, biết làm sao được? Đành phải giống như một người cha nhân từ mà tha thứ cho người ta thôi.
"Cứ để mày cười cho đã đi, về sau rồi sẽ có lúc mày khóc cho xem..."
Hàn Tiêu cắn răng, không phải vì giận mà vì đau đớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...