Tinh Long, một trong sáu quốc gia còn tồn tại đến giờ, người da vàng chiếm phần lớn dân số tại quốc gia này, quốc huy là biểu tượng chín con rồng hướng lên trời sao.
Tinh Long có mối thù sâu đậm nhất với Manh Nha, ngược thời gian về thời kỳ chiến dịch Andia thì tổ chức Manh Nha và quốc gia đối địch với Tinh Long từng ký kết hiệp ước, trong giai đoạn chiến tranh quan trọng chúng lại bắt tay để gây ra nhiều cuộc tập kích khủng bố với quy mô lớn trên lãnh thổ nước này.
Nhân số thương vong lên đến hàng trăm nghìn người, quân đội lúc đó đang chiến đấu nơi tiền tuyến cũng phải quay về cứu viện, hại Tinh Long suýt nữa mất đi vị trí trong sáu nước hiện giờ.
Mỗi thành phố ở đây đều được vây bọc bởi một tấm lưới sắt giăng điện nhìn không thấy điểm cuối, trạm gác là lối vào duy nhất, nơi đây có quân đội đóng giữ rất nghiêm ngặt.
Xe lửa dừng trên sân ga ngoài lưới sắt, xung quanh đầy những lô cốt, lá chắn quân sự, tháp canh, đội bắn tỉa, các binh sĩ đồn trú nơi đây ai nấy đều nghiêm túc giám sát đoàn toàn vừa tới.
Hơn một nghìn người lang thang tụ tập tại quảng trường trước nhà ga, xếp thành một hàng dài dằng dặc, mọi người đều bị lục soát cẩn thận, sau khi xác nhận không mang theo vũ khí, không có lệnh truy nã cũng không mắc bệnh truyền nhiễm thì mới được phép đi qua trạm gác này.
Sáu nước vẫn có chính sách tiếp nhận người lang thang, thông qua hấp thu các nhân tài lưu lạc bên ngoài để nâng cao tiềm lực trong nước.
Đương nhiên Hàn Tiêu không muốn bị kiểm tra, tổ chức Manh Nha chắc chắn đã treo thưởng cho cái đầu của anh, nếu kiểm tra thì sẽ lộ ngay.
Tuy rằng mục tiêu của anh là tiếp xúc với Cục 13 – tổ chức tình báo của Tinh Long, nhưng cũng không thể bị quân đội vây quanh thế này được.
Vừa hay có một cách để chuồn qua trạm kiểm soát an toàn.
Kiếp trước những người chơi bị truy nã, treo tên đỏ thì không thể đi qua trạm gác, nhưng chỉ cần tìm được NPC ẩn giấu chịu trách nhiệm dẫn dắt người nhập cư trái phép qua cửa, trả cho người đó chút tiền là có thể thoải mái vào trong thành phố.
Ở một góc hẻo lánh trên quảng trường có một người đàn ông không gây chú ý đang ngồi, người này không xếp hàng mà cũng không rời đi, rõ ràng chẳng có cảm giác tồn tại gì cả.
Hắn ta là đầu mối kinh doanh việc nhập cư trái phép ở đây, người bình thường không rõ về sự tồn tại của họ, các đầu mối này cũng chỉ nhận mối làm ăn do khách quen giới thiệu.
Nhưng giờ lại có một thanh niên gầy yếu đi tới trước mặt hắn, mở miệng là hỏi:
“Có an toàn không?”
Tên dẫn mối nghi hoặc ngẩng lên nhìn Hàn Tiêu, xác định anh là khách lạ nên giả vờ ngây ngô:
“Cái gì an toàn cơ?”
“Dùng những thứ này thanh toán, đủ chưa?”
Hàn Tiêu không muốn nói nhảm, anh đưa chiếc balo đầy những súng ống đạn dược cho tên dẫn mối, hắn mở khóa kéo nhìn thử xong lại vội vàng đóng lại, trời ạ, có kẻ lại dám xách theo cả đống vũ khí đi long nhong khắp nơi thế này sao, vị này rốt cuộc là hạng người gì đây?
Tây Đô quản lý súng ống rất chặt, hơn nữa Hàn Tiêu vào thành phố có chuyện cần làm, những vũ khí này với anh đều là thứ vô dụng.
“Đủ, tất nhiên là đủ rồi.”
Tên dẫn mối vẫn không khỏi nghi hoặc:
“Ai cho cậu biết tôi làm nghề dẫn người nhập cư trái phép vào thế?”
“Anh không cần biết.”
Chỉ làm ăn chứ không hỏi lằng nhằng là quy củ của nghề này, tên dẫn mối nén tò mò xuống đáy lòng, đứng dậy dẫn đường cho anh.
Bên ngoài nhà ga có một chiếc xe tải đang chờ sẵn, trên xe đã có vài hành khách, trước ánh mắt soi mói của mọi người sắc mặt Hàn Tiêu vẫn thản nhiên như thường, anh bình tĩnh tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống.
Cửa sổ xe dán phim cách nhiệt đen xì, bên trong xe không thể thấy rõ hoàn cảnh bên ngoài.
Xe này sẽ đưa hành khách tới một con đường ngầm bên ngoài lưới sắt, quân nhân nơi đó đều đã ăn hối lộ của tên dẫn mối, chỉ cần mỗi lần số dân nhập cư trái phép đừng quá nhiều thì họ sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.
Trên xe.
Người đàn ông thấp bé ngồi cạnh vì chán quá nên quay sang bắt chuyện với Hàn Tiêu, dựa vào kinh nghiệm của hắn thì loại thanh niên trai trẻ này là dễ lừa phỉnh nhất.
“Anh bạn trẻ, lần đầu đến Tây Đô phải không?”
Hàn Tiêu liếc ông ta:
“Đúng thế, không biết phải xưng hô thế nào đây.”
“Mã Kiệt, cậu thì sao?”
“Hàn Tiêu.”
Mã Kiệt cậy già mà lên mặt dạy đời:
“Tiểu Hàn này, lần đầu cậu tới Tây Đô nên tôi sẽ giới thiệu cho cậu một chút nhé, Tây Đô này chia thành tám khu cả thảy, khu thứ nhất chính là trung tâm chính trị, cũng là địa bàn của đám quan lớn ấy, người ngoài không thể vào được.
Bảy khu khác thì đều có điểm đặc sắc riêng, nơi đó có những nhân vật tai to mặt lớn kiểm soát, tôi phải nhắc cậu một câu, đừng chọc đến người mũ xám, nếu không cậu sẽ chẳng biết mình chết thế nào đâu.”
Hàn Tiêu thầm lắc đầu, mũ xám chính là đám buôn bán thuốc phiện, kinh doanh thân xác rồi buôn lậu súng ống đạn dược liên kết tạo thành một sợi xích ảnh hưởng lẫn nhau.
Mỗi thành phố lại có một thế lực riêng, nhưng nếu so với quân đội thì đúng là chẳng bằng con muỗi.
Chẳng qua người thường đều sẽ theo bản năng sợ hãi đám người hung ác ấy nhưng ngược lại thì luôn coi thường tầng lớp lãnh đạo.
Vì họ biết tầng lớp lãnh đạo sẽ không làm hại mình còn đám kia lại trái ngược hoàn toàn.
Đây là chuyện thường tình mà thôi, giống như chuyện đang đi đường mà thấy cảnh vệ đeo súng bảo vệ xe chở tiền thì chẳng có ai thấy sợ nhưng nếu đổi lại là một thằng ất ơ mặt như đâm lê, người không mặc chế phục mà cầm súng khơi khơi thì khẳng định ai cũng nhanh chân bỏ trốn cả thôi.
Mã Kiệt múa rìu qua mắt thợ nhưng Hàn Tiêu cũng chẳng buồn vạch trần làm gì, chỉ cười phối hợp với đối phương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...