“Khụ khụ khụ...”
Cách đó không xa vang lên tiếng ho khan yếu ớt, Hàn Tiêu vội đi qua xem thử thì thấy dù trúng năm sáu phát đạn nhưng Hồ Phi vẫn còn thoi thóp.
Hơi thở của cậu ta đang yếu dần, không có cách nào cứu được nữa.
Hàn Tiêu nhìn thấy khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73 trên tay cậu ta thì đã hiểu tất cả mọi chuyện, trong lòng anh trăm mối cảm xúc đan xen:
“Đã nói với cậu nó rất nguy hiểm rồi mà, sao cậu lại không tin cơ chứ.”
Hồ Phi run rẩy giơ tay nắm chặt ống quần Hàn Tiêu, nước mắt giàn giụa, khóc đến nát ruột nát gan:
“Tôi không nên tham lam mới phải! Tôi...!tôi thật sự hối hận! Tôi sai...!Tôi thật sự sai rồi...”
Hồ Phi run rẩy chỉ vào Kello:
“Đừng tin lão ta...!lão ta bán đứng chú tôi...”
Nói đến đây lại hộc ra một ngụm máu lớn.
“Không cứu được cậu, tôi chỉ có thể để cậu ra đi thanh thản một chút thôi.”
Hàn Tiêu lắc đầu, giơ tay vặn gãy cổ Hồ Phi.
“Cậu đừng nghe nó nói bậy...”
Kello vội vã phủ nhận, nhưng Hàn Tiêu đã đứng bật dậy, anh rút súng bắn, một viên đạn lâp tức xuyên thủng đầu ông ta.
Kello kinh ngạc quỳ xuống, chết không nhắm mắt.
“Tất cả đều chết rồi, ông cũng xuống dưới đó làm bạn với họ đi thôi.”
Hàn Tiêu rũ mi.
Từ khi phát hiện thảm kịch của khu tụ cư này trong lòng anh đã bắt đầu nổi lên sát ý, nhưng nó lại bị lý trí của anh trói chặt lại, tựa như nhà tù giam cầm mãnh hổ, tâm trạng càng nóng nảy lý trí của anh lại càng lãnh tĩnh hơn.
Hàn Tiêu bước đến cạnh thi thể Hồ Hoằng Tuấn, theo ngón tay anh ta chỉ thì đúng là con đường mà tiểu đội vật thí nghiệm truy đuổi, vết bánh xe nặng nề đi sâu vào rừng cây.
Rõ ràng là ngược lại với con đường anh đi!
Hồ Hoằng Tuấn không hề bán đứng anh.
Trong lòng Hàn Tiêu đau nhói, như thể bị một cái đinh dài đâm thẳng vào tim.
Cho dù đến phút cuối cùng Hồ Hoằng Tuấn cũng chưa từng bán đứng một người ngoài như anh...!Như thế có đáng không?
[Bạn đã mở ra nhiệm vụ cấp E [Báo Thù] ]
[Gợi ý nhiệm vụ: Giết chết tiểu đội vật thí nghiệm]
[Phần thưởng nhiệm vụ: 15.000 điểm kinh nghiệm]
Hàn Tiêu không nhìn thi thể vợ chồng Hồ Hoằng Tuấn nữa, anh đi vào lều của họ, lấy ra thanh súng trường mà Hồ Hoằng Tuấn vẫn coi như báu vật, không biết có phải ảo giác hay không mà bên ngoài thanh súng trường bỗng tỏa ra một luồng ánh sáng tối đen.
“Mi rất muốn báo thù cho ông bạn già của mình phải không?”
Sắc mặt Hàn Tiêu nghiêm lại, anh đổ hết súng trong balo ra rồi bắt đầu tháo dỡ chúng, cả thanh súng trường cũ kỹ cũng bị tháo tung thành từng mảnh nhỏ, sau đó lấy nó làm chủ thể, dùng tất cả những linh kiện đó tỉ mỉ lắp ghép, tạo thành hình dạng mới.
Kỹ năng ‘Sữa chữa đơn giản’ và ‘Cường hóa cải tiến đơn giản’ của anh đều đã đạt Level 10, tên chúng dù là ‘đơn giản’ nhưng hiệu quả mãn cấp kỹ năng của hệ cơ giới giai đoạn đầu cực kỳ xuất chúng, Hàn Tiêu đối với chế tạo súng ống cơ bản đều rất thuận tay.
[Súng trường quân dụng (loại thay đổi tầm ngắm)]
[Phẩm chất: Trắng]
[Thuộc tính cơ bản: lực công kích 66 – 69, tốc độ bắn 1.1 phát / giây, dung lượng băng đạn 10 phát, tầm sát thương 450 mét, mức năng lượng phát ra 37]
[Thuộc tính tăng thêm: Nhanh nhẹn +2]
[Chiều dài: 0.86 mét]
[Trọng lượng: 8,3 Pound]
[Hiệu quả kèm theo: chính xác – đường đạn ổn định, ảnh hưởng bởi hướng gió cực thấp]
[Hiệu quả kèm theo: xuyên thấu – sau khi trải qua cải tiến đặc biệt có thể sử dụng đạn xuyên thấu]
[Ghi chú: Nó đang khao khát được trả thù.]
Đếm lại đạn dược, anh giờ chỉ có hai mươi lăm viên đạn xuyên thấu, đều là lấy được trên người Ngân Đao, dưới đất có đến bốn vết bánh xe, điều đó cho thấy đám người truy đuổi anh có ít nhất hai xe, số người nhiều nhất không vượt quá mười hai.
Hàn Tiêu cầm súng lên, đi theo phía đám người truy đuổi rời khỏi, bóng dáng dần mất dấu giữa rừng rậm.
Đi bộ đương nhiên không thể nhanh hơn xe, Hàn Tiêu cũng không định đuổi theo chúng.
Hồ Hoằng Tuấn chỉ sai đường, đợi tới khi đám truy đuổi không tìm thấy mình thì chắc tới tám mươi phần trăm sẽ quay lại đường cũ, việc Hàn Tiêu phải làm chính là ở trên con đường này đặt ra các loại bẫy rập.
Quả thật nếu bây giờ Hàn Tiêu quay lưng chạy trốn thì kẻ địch chắc chắn sẽ không tìm được anh, nhưng trong lòng có giọng nói không ngừng kêu gào cho anh biết, nếu không dùng máu của kẻ địch để áp chế cơn phẫn nộ này lại thì sau này nhất định anh sẽ hối hận.
Cho dù không có nhiệm vụ anh cũng sẽ lựa chọn như vậy.
“Manh Nha!”
Anh nghiến chặt răng, sát ý dày đặc.
...
Rừng rậm về đêm giơ tay không nhìn rõ năm ngón, từ phía xa còn vang lên từng tiếng sói tru lạnh gáy.
Hàn Tiêu lẳng lặng nằm phục kích, đôi mắt khẽ nhắm lại, súng trường cầm trên tay, anh đã duy trì tư thế này trong ba giờ liên tiếp, tựa như một thợ săn kiên nhẫn chờ đợi con mồi đạp trúng cái bẫy mình giăng ra.
Tiếng động cơ xe dần đến gần, Hàn Tiêu mở choàng mắt, bốn ánh đèn pha di chuyển với tốc độ cao dần lọt vào tầm ngắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...