Siêu Thần Cơ Giới Sư Dịch


Lòng Số 1 nảy sinh nghi ngờ, y dừng bước, quát:
“Lôi thằng nhãi kia ra đây!”
Hồ Phi sợ run bần bật, cậu ta bị một đội viên tổ thí nghiệm lôi ra, chỉ biết đứng co rúm lại như một con chim cút.

Số 1 híp mắt, hỏi:
“Mày biết người trên ảnh phải không?”
Hồ Phi vội lắc đầu:
“Không biết.


Số 1 liếc thấy bên hông cậu ta căng phồng thì quát:
“Soát người nó!”
Hồ Phi bị đẩy ngã xuống đất, mắt trợn trừng nhìn mấy người kia lục ra một khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73.

“Đây là súng của chúng ta!”
Sắc mặt Số 1 lạnh đi, y giơ súng nhắm thẳng đám người lang thang, tức giận mắng:
“Rõ ràng Số 0 đã tới đây, thế mà chúng mày còn dám giấu diếm hả, muốn chết phải không?!”
“Nói mau! Nó đi đâu rồi!”
Đe dọa bằng vũ lực khiến đám người lang thang lập tức bật dậy, tất cả đều hướng mắt nhìn Kello, người đầu tiên tiếp xúc với Hàn Tiêu.

Kello như đà điều lùi sát vào một góc, thấy thế thì hấp tấp gắt:
“Các người nhìn tôi làm gì, tôi chỉ là bán ít đồ cho anh ta thôi mà, Hồ Hoằng Tuấn mới biết anh ta đi đâu ấy!”

Người đứng quanh Hồ Hoằng Tuấn lập tức tản hết ra, tránh anh như tránh tà.

Thấy đã đến nước này rồi, Hồ Hoằng Tuấn chỉ đành đứng dậy, anh ta trầm giọng nói:
“Tôi không rõ lắm.


Kello nóng lòng phủi sạch can hệ nên lập tức bắt bẻ:
“Sao anh lại không biết được chứ, hôm qua anh nhảy ra bênh vực anh ta, rồi còn cho anh ta ngủ nhờ cả đêm cơ mà!”
Mặt Số 1 đột nhiên lạnh băng.

Nhóm người lang thang sợ đến kinh hồn bạt vía, ai nấy nhao nhao thúc giục Hồ Hoằng Tuấn.

“Mau nói những gì anh biết đi!”
“Anh muốn vì người ngoài mà hại chết hết chúng ta sao?”
Lòng Hồ Hoằng Tuấn thầm mắng Kello, hít sâu một hơi, anh quyết định, giơ tay chỉ về một phương hướng:
“Người đó đi theo hướng kia rồi.


“Tốt lắm, mày đúng là biết điều.


Số 1 âm trầm mỉm cười, nổ súng mà không hề báo trước.

Đoàng!
Trán Hồ Hoằng Tuấn thủng một lỗ sâu hoắm, sắc mặt anh ta tràn ngập kinh ngạc, cơ thể thoáng cái đổ rầm xuống, máu tươi dần tràn ra.

Hồ Phi hét ầm lên, hoảng hốt nhìn thi thể Hồ Hoằng Tuấn.

Cứ! cứ thế là chết sao?!
Sắc mặt Số 1 vẫn rất điềm nhiên, giống như y chỉ vừa tiện tay giết một con gà mà thôi, đám người lang thang che giấu tin tức khiến y tức sôi máu, hơn nữa còn nghe được Hồ Hoằng Tuấn tiếp đón Hàn Tiêu nhiệt tình thì quả thực đã nổi ý muốn giết người rồi.

Chỉ cần có người dính dáng đến Hàn Tiêu thì Số 1 sẽ không ngần ngại đưa kẻ đó xuống địa ngục sám hối.

“Lão Hồ?”
An như đã nhận ra điều gì đó, sắc mặt tái nhợt, lảo đảo đứng lên, theo âm thanh sờ soạng đến gần chồng mình, từng bước chân của cô nghiêng ngả như sắp ngã xuống tới nơi.

Số 1 rút súng, cách một khoảng xa mà vẫn có thể bắn thủng đầu An chỉ bằng một viên đạn!
Đạn làm đầu cô nổ tung, óc và máu tươi rải đầy đất, An gục ngay giữa đường, chỉ còn cách Hồ Hoằng Tuấn một sải tay nữa thôi nhưng lại giống như khe trời không vượt qua được.

Đôi mắt trống rỗng bị máu bắn ra nhiễm đỏ.


Số 1 liếc nhìn thi thể, cươi lạnh.

“Điếc không sợ súng.


Hồ Phi đổ gục xuống, điên cuồng gào khóc.

Cậu ta hối hận muốn chết rồi, chỉ vì mình nảy lòng tham mà hại chết cả nhà chú.

Đám người lang thang dù rất tức giận nhưng không ai dám nói một lời, họ nhìn thi thể vợ chồng Hồ Hoằng Tuấn mà chỉ có cảm giác đáng tiếc.

Thiết bị liên lạc kết nối với thủ lĩnh Manh Nha, gã quát hỏi:
“Cậu đang làm gì thế hả? Ai cho phép cậu giết người hả!”
Số 1 vội vã nhận lỗi:
“Đám người lang thang này rõ ràng biết mà không báo, tôi chỉ muốn cho họ một bài học thôi, giờ sẽ đi khỏi đây ngay.


Thủ lĩnh lắc đầu, gã nói:
“Thôi, giết cũng đã giết rồi, nếu vậy làm sạch sẽ chút đi, đừng để tin tức truyền ra ngoài.


Số 1 gật đầu, lạnh lùng giơ tay ra hiệu cho các đội viên.

Tiếng súng vang vọng không dứt làm vô số chim chóc trong rừng hoảng sợ bay toán loạn.

!
Hoàng hôn như máu đổ, Hàn Tiêu vội vã quay lại, cuối cùng trước khi trời tối đen cũng đến được nơi tụ cư.


Cách một quãng xa anh đã ngửi thấy mùi máu gay mũi, tâm trạng nháy mắt xuống dốc không phanh.

“Chậm mất rồi.


Nơi tụ cư vốn ồn ào náo nhiệt nay lại lặng ngắt như tờ, trong tầm mắt chỉ thấy một bức tranh tàn sát đáng sợ, vết máu có ở khắp nơi, mặt đất dưới chân cũng bị máu tươi thấm ướt, dính dấp khó tả, mỗi bước đi là một bước chân đầy máu.

Hàn Tiêu nhìn thấy thi thể thảm thương của An và Hồ Hoằng Tuấn, con ngươi co rụt lại, cơn giận từ trong lòng bùng lên.

Lúc này, một bóng người từ giữa đám xác chết nghiêng ngả đứng dậy, Hàn Tiêu lập tức nhận ra là tên gian thương râu rậm đã lừa bán đồ cho anh hôm qua.

Kello vẫn chưa hết kinh hoảng, từ lúc Manh Nha bắt đầu tàn sát là ông ta đã bị dọa ngất đi, cũng nhờ thế mà may mắn giữ lại được một mạng, nhưng vẫn chưa kịp ăn mừng thì đã thấy Hàn Tiêu đứng đó nhìn mình, lập tức cả người run như cầy sấy.

Hàn Tiêu lao vọt qua, nắm cổ áo Kello, quát hỏi:
“Ở đây đã xảy ra chuyện gì?”
“Tổ chức Manh Nha, là tổ chức Manh Nha làm đấy! Chúng tôi không hề để lộ hành tung của cậu nên bọn họ mới giết người để hả giận, người chỗ chúng tôi chết thảm quá.

Xin cậu nể tình Hồ Hoằng Tuấn từng tiếp đãi mình, nhất định phải trả thù cho bọn họ!”
Kello khóc lóc kể lể, diễn như thật, ông ta không dám nói sự thật, chỉ muốn giật dây Hàn Tiêu để anh chủ động đi tìm Manh Nha tính sổ, miễn đừng liên lụy gì đến mình là được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui