Sáng sớm hôm sau, Hàn Tiêu vừa tỉnh ngủ đã cảm thấy cả người nhẹ nhõm thoải mái vô cùng, những mệt mỏi lúc chạy trốn dường như đều tan biến cả.
“Người anh em, anh tỉnh rồi à.”
Hồ Hoằng Tuấn đang tập thể dục ngoài cửa, thấy anh thì cười chào hỏi.
Người nhà này đúng là nhiệt tình, cho anh ăn cho anh ngủ, dù không nỡ nhưng Hàn Tiêu vẫn tỏ vẻ phải đi rồi.
“Cảm ơn anh đã tiếp đãi, tiếc là tôi không ở lâu được, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”
An mang một bọc nhỏ lại gần, cô cười bảo:
“Tôi làm ít bánh nướng, anh cầm theo ăn dọc đường đi.”
Lòng Hàn Tiêu ấm sực, anh nhận bọc bánh bằng cả hai tay, độ nóng trên túi bánh nướng theo lòng bàn tay truyền vào tận đáy lòng anh.
Cười cảm ơn nhưng nhớ ra An không nhìn được nên anh lại nói một cách chân thành:
“Tối qua tôi ngủ ngon lắm, thật sự cảm ơn hai người đã tiếp đãi.”
An chỉ che miệng cười khẽ.
“Ha ha, đừng khách sáo, anh em bốn bể đều là người nhà mà.”
Hồ Hoằng Tuấn hào sảng đáp.
Hàn Tiêu thu thập hành lý của mình, lúc lấy balo mới để ý tới mảnh lá cây trên tấm da thú đã biến mất.
Sắc mặt anh tối đi, nói:
“Có người động vào đồ của tôi.”
Hồ Hoằng Tuấn giật mình sửng sốt:
“Không thể nào, tôi và An đều không sờ vào đó...!Khoan đã, Hồ Phi, mày mau cút ra đây cho chú!”
Hồ Phi đang núp sau lều vải nghe lén run lên, ảo não đi ra.
Mắt Hàn Tiêu lóe lên, cười lạnh:
“Lại là cậu đấy à.”
Hồ Phi rụt cổ không dám nhìn thẳng Hàn Tiêu, Hồ Hoằng Tuấn giơ chân đá mông thằng cháu một cái, tức giận mắng:
“Có phải mày trộm đồ của người ta không hả, lấy ra mau!”
Hồ Phi cắn môi, bịn rịn móc một khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73 ra trả cho Hàn Tiêu.
“Người anh em, anh cứ đánh nó đi, thằng nhóc này là cái loại thiếu đánh thế đấy.”
Hồ Hoằng Tuấn cũng đã bắt đầu nghĩ đến việc lát nữa phải dùng tư thế nào để dạy cho thằng cháu mất nết này một bài học rồi.
“Không cần đâu, đồ lấy lại được là tốt rồi, thứ này để đây sẽ chỉ mang tới tai họa cho mọi người thôi.”
Hàn Tiêu cầm lại súng mới dám thở phào nhẹ nhõm, không phải anh tiếc rẻ những vũ khí này mà là lo lắng để chúng lại đây sẽ gieo mầm tai vạ cho cả khu tụ cư.
Hồ Hoằng Tuấn đã tiếp đãi anh nhiệt tình thế, sao anh có thể làm hại họ được.
Hồ Phi bĩu môi lầm bầm, cậu ta chỉ thấy Hàn Tiêu rõ là đồ keo kiệt, có nhiều súng thế mà cho người ta một khẩu cũng tiếc cơ.
“Núi không đổi nhưng nước vẫn chảy mãi, sau này nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại, tạm biệt.”
Hàn Tiêu chính thức nói lời từ biệt với họ.
Hồ Hoằng Tuấn gật đầu:
“Thượng lộ bình an.”
Hàn Tiêu xách balo lên, xoay người rời đi.
Chịu ơn của người đương nhiên phải hết lòng báo đáp, sau này nếu có cơ hội nhất định Hàn Tiêu sẽ báo đáp ân nghĩa đã cưu mang anh một đêm này.
“Tên hung dữ kia cuối cùng cũng đi rồi.”
Hồ Phi lau mồ hôi, sau đó âm thầm mừng rõ, hì hì, may là tên kia không phát hiện ra mình trộm hai khẩu súng chứ không phải một.
Hồ Phi bị chú mắng một trận xong lủi ra sau lều vải, lấy một khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73 khác từ trong thùng ra, thích thú sờ vuốt.
Cậu ta quyết tâm, dù Hàn Tiêu có quay lại đòi thì mình cũng tuyệt đối không thừa nhận, nhất quyết không thể trả lại khẩu súng này được.
Nhưng lạ ghê, sao khẩu súng này không có cò súng nhỉ?
...
Bản đồ của người lang thang chẳng khác gì bức tranh vẽ chơi của học sinh tiểu học, có điều chỉ cần đánh dấu được vị trí hiện tại với Hàn Tiêu cũng đã đủ rồi, dù sao trong đầu anh vẫn còn nhớ rõ toàn bộ bản đồ của Hải Lam Tinh.
Vị trí hiện tại của mình đang ở địa phận Trung Quốc, so sánh với bản đồ thì chỉ cần đi thêm ba ngày nữa là có thể ra khỏi rừng rồi tìm được đường ray xe lửa, đến lúc đó có thể đi nhờ xe để đến thành phố tiếp theo.
Đến giữa trưa Hàn Tiêu tìm một chỗ nghỉ ngơi, chuẩn bị ăn uống để bổ sung thể lực mới thấy bọc da thú đã bị bụi gai và nhánh cây chọc thủng vài lỗ.
Hàn Tiêu mở da thú ra, định bỏ súng vào lại balo, nhưng bỗng anh khựng lại rồi ồ lên một tiếng.
“Hình như thiếu một khẩu súng...”
Đếm lại lần nữa, không phải ảo giác rồi.
Lòng Hàn Tiêu thịch một cái, nếu súng vẫn còn ở khu tụ cư thì xong đời rồi!
Không để ý chuyện ăn uống nữa, Hàn Tiêu nhanh chóng sắp xếp lại hành lý rồi đi ngược lại đường cũ.
...
Hai chiếc xe chống đạn đen xì đi vào khu tụ cư của người lang thang.
Số 1 dẫn theo tiểu đội vật thí nghiệm được trang bị tận răng, dùng nòng súng ép toàn bộ người lang thang tụ lại một chỗ, ai ai cũng ôm đầu ngồi xổm trên quảng trường.
Tất cả mọi người có mặt đều nhận ra ký hiệu của tổ chức Manh Nha nên ai nấy đều run lập cập.
“Có từng gặp người này chưa?”
Số 1 ấn lên thiết bị trên tay, một hình ảnh giả lập xuất hiện giữa không khí, đúng là ảnh chụp Hàn Tiêu.
“Chưa từng gặp.”
Tất cả mọi người đều nhanh nhảu phủ nhận.
Ai cũng biết tác phong làm việc của tổ chức Manh Nha, chỉ cần phủ nhận sạch quan hệ thì khu tụ cư này sẽ được an toàn.
Sáu nước và Manh Nha là hai phe đối địch, người lang thang lại chỉ giữ quan điểm trung lập, nhưng họ vẫn có khả năng lựa chọn một bên để đầu nhập, vì thế nên cả sáu nước lẫn Manh Nha đều có quy định không thể dùng vũ lực một cách tùy tiện với họ.
Chỉ có mình Hồ Phi run lên bần bật, trên mặt viết rõ sự chột dạ của bản thân.
Số 1 thầm ảo não, y đã đuổi theo Hàn Tiêu bảy rồi rồi, mãi mới gặp một khu tụ cư, thế mà ai cũng nói chưa từng gặp Hàn Tiêu, vậy chẳng khác nào bảo y đã đi nhầm hướng cả.
“Đi thôi!”
Số 1 tức giận định lên xe bỏ đi, nhưng trong thoáng chốc quay đầu y bỗng nhiên chú ý tới biểu cảm của Hồ Phi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...