Anh nghĩ một hồi rồi hỏi mượn Hồ Hoằng Tuấn một mảnh da thú, xong lấy súng trong balo ra, tháo hết đạn, giấu cò súng đi, sau đó lại dùng da thú bọc thật kín lại đặt ở một góc lều.
Cuối cùng anh còn cẩn thận đặt một mảnh lá cây trên gói da thú, nếu balo bị người động vào là hôm sau anh có thể phát hiện ra ngay.
Mà đạn dược trong balo đều được đặt ngay cuối giường, Hàn Tiêu còn cất một khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73 dưới gối, dù rất biết ơn Hồ Hoằng Tuấn đã nhiệt tình tiếp đón nhưng vẫn không thể thả lỏng cảnh giác được.
Thế mà đến khi ngả đầu xuống thì biết bao căng thẳng mệt mỏi mấy ngày trời cùng ùa đến, gần như trong chớp mắt anh đã ngủ mê mệt.
Hồ Hoằng Tuấn nghe được tiếng ngáy nho nhỏ thì cười lắc đầu, xong anh ta nhỏ giọng bảo vợ:
“Xem ra anh ta mệt lắm rồi, đừng quấy rầy anh ta nữa.”
An gật đầu, động tác dọn dẹp cũng nhẹ nhàng hơn, cô ôm chậu bát đũa ra ngoài lều rửa sạch.
...
“Chú, chú ơi! Cháu đói quá!
Hồ Phi hấp tấp chạy vụt vào, mặt xám mày tro, trên trán còn nổi một cục u do bị vật cứng đập vào.
Nếu lúc này Hàn Tiêu còn tỉnh thì có thể nhận ra người này chính là thanh niên tóc dài ban ngày định cướp đồ của anh, đồng thời cậu ta cũng là cháu ruột của Hồ Hoằng Tuấn.
Anh ta cau mày, nói:
“Cả ngày nay cháu đi đâu thế, từ sáng tới giờ không thấy mặt mũi đâu cả.”
“Cháu...!cháu ra ngoài săn thú mà.”
Hồ Phi trả lời ấp úng, sau khi cha hi sinh trên chiến trường thì cậu ta vẫn sống cùng vợ chồng Hồ Hoằng Tuấn, cậu ta rất sợ người chú này.
Nhìn bộ dáng thằng cháu lúng túng như gà mắc tóc là Hồ Hoằng Tuấn biết ngay nó đang nói dối, anh ta véo tai Hồ Phi, nhỏ giọng quát:
“Có phải cháu lại ra ngoài gây sự không hả! Lần trước chú đã nói rồi, nếu cháu còn dám cầm khẩu súng hỏng kia đi dọa người qua đường thì chú sẽ đánh gãy cả ba chân của cháu cho mà xem!”
Lỗ tai bị véo đau đến nỗi Hồ Phi chảy cả nước mắt, trong lòng cậu ta vô cùng ấm ức, cháu của chú hôm nay đụng trúng thứ dữ đây này, không chỉ bị người ta đánh sấp mặt mà còn bị trói trên cây cả nửa ngày trời, bụng đói đến sắp dính vào nhau rồi.
Người chịu thiệt là cháu mà, chú có thể nói chuyện có lý chút được không chứ.
“Đừng mà chú, để lại một chân cho cháu đi mà.”
Lòng Hồ Phi buồn rười rượi.
“Thế cháu định giữ lại chân trái hay chân phải đây?”
“Cái ở giữa ấy...”
“Đừng có mơ, nhất định chú phải đánh cho cháu què hết chân mới thôi.”
Hồ Hoằng Tuấn vừa giơ tay lên thì bỗng nhiên lại nhớ ra không thể làm ồn đánh thức Hàn Tiêu đang ngủ nên mới thả Hồ Phi ra, bực bội mắng:
“Mai lại đánh cháu sau vậy.”
Hồ Phi phát hiện ra trong lều có thêm một người nên tò mò liếc xem thử, muốn biết vị khách này là ai.
Không nhìn thì thôi, vừa thấy mặt Hồ Phi đã trắng bệch cả ra.
Đây chẳng phải là tên hung dữ ban ngày hay sao!
Ôi trời ơi, tự nhiên thấy đau trán quá.
“Nhìn gì mà nhìn, hôm nay cháu cút ra ngoài ngủ đi.”
Hồ Hoằng Tuấn tức giận quát, ngoài ý muốn là Hồ Phi lại không hề phản đối, chạy tóe khói ra khỏi lều như thể vừa nhìn thấy ma khiến anh ta chẳng hiểu gì cả.
Khẽ sờ mặt, Hồ Hoằng Tuấn hoang mang nghĩ lẽ nào mặt mình trông ác đến vậy cơ à?
...
Hồ Phi hốt hoảng chạy ra khỏi lều, đến khi bị gió đêm tạt cho một trận mới ngớ người ra.
“Không đúng, mình cần gì phải chạy, đây là nhà mình cơ mà!”
Tên khốn kia đúng là không may rồi, đã rơi vào tay mình mà mình lại có thể buông tha cho anh ta sao? Hồ Phi vừa định quay đầu thì bỗng lại nhớ tới cảnh Hàn Tiêu dùng một tay đánh bay mình, lập tức chùn chân, bước chân cậu ta cứng đờ lại, không có lá gan đi tìm người ta tính sổ nữa.
Sợ thì sợ thật nhưng nếu bảo Hồ Phi không thù Hàn Tiêu thì đương nhiên là không thể nào rồi, cậu ta không dám gây sự với Hàn Tiêu nhưng trong lòng cũng không cam cứ bỏ qua như thế.
“Hồ Phi ơi Hồ Phi à, lấy chút khí khái đàn ông ra nào, có thù báo thù có oán trả oán chứ!”
Hồ Phi quyết tâm liều mạng, bắt đầu nghĩ cách trả thù, cậu ta vô cùng tò mò cái balo căng phồng của Hàn Tiêu cất chứa những gì bên trong.
Vừa rồi trong lều cậu ta có thấy một cuộn da thú đặt trong góc, Hồ Phi nhớ rõ nhà mình không có thứ đồ này, thế nên chắc chắn đó là hành lý của tên hung ác kia rồi.
...
Nửa đêm khuya khoắt, mọi người đã ngủ say cả, rốt cuộc Hồ Phi cũng chờ đến lúc ra tay được.
Cậu ta kiễng mũi chân, lẻn vào lều như thể một tên trộm chính hiệu, rồi thật cẩn thận đi về phía bọc da thú kia.
“Ha hả, để tôi xem anh mang theo những gì nào?”
Mở lớp da thú bọc ngoài ra, mắt Hồ Phi trợn trừng lên vì kinh ngạc, suýt nữa đã ngã ngửa ra nhà.
Súng!
Tất cả đều là súng loại tốt nhất!
Hồ Phi sướng như điên, ánh mắt lóe lên vẻ tham lam, quả nhiên là đồ tốt mà!
Cậu ta rất muốn lấy tất cả chỗ súng này nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng dữ như quỷ của Hàn Tiêu thì lại chẳng có gan nữa, nếu tên hung ác kia mà phát hiện mất hành lý thì chắc chắn sẽ đánh chết mình ngay.
“Không thể lấy hết được...”
Hồ Phi vô cùng lưu luyến, cuối cùng khẽ cắn môi, cầm lấy hai khẩu Ong Bắp Cày kiểu 73 lên chứ không dám lấy quá nhiều.
“Thôi, tốt xấu gì chú tôi cũng chiêu đãi anh rồi, lấy của anh hai khẩu súng cũng chẳng nhiều nhặn gì.”
Trong lòng Hồ Phi tự thuyết phục mình như vậy, sau đó cuộn lại da thú như cũ, rón rén rời đi.
Chỉ thiếu có hai khẩu súng lục, chắc hẳn tên hung dữ kia không phát hiện ra đâu nhỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...