“Vừa rồi tôi thấy khu tụ cư này phần lớn là người da trắng, sao anh lại ở cùng họ vậy?”
Hàn Tiêu hỏi thử.
Giống loài có trí tuệ trên Hải Lam Tinh là con người, tổng cộng có tất cả bốn chủng tộc, gồm người da đen, người da trắng, người da vàng, và người Shanu, đây đều là kết quả của chọn lọc tự nhiên.
Darwin đã nói, vật cạnh thiên trạch, hoàn cảnh càng hung hiểm sẽ tạo ra sinh mạng càng mạnh mẽ, thế nên người Shanu thậm chí còn cường tráng hơn so với người da đen nữa.
“Cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì, lúc ấy chiến tranh loạn lạc, vừa hay tôi lại gặp đoàn người lang thang này, lúc đó An bị bệnh, cần có người chăm sóc nên chúng tôi ở lại cùng họ.
Dù Tổ quốc và chủng tộc bất đồng nhưng chúng tôi đều là kẻ di dân của thời đại cũ, đều là người mất nước cả, còn rạch ròi tôi anh làm chi nữa.
Chung quy đều là đồng bệnh tương liên, dựa vào nhau mà qua ngày thôi.”
Hồ Hoằng Tuấn không khỏi thổn thức khi nhớ lại chuyện cũ.
Hải Lam Tinh vốn có trên trăm quốc gia, sau khi tiếp xúc với thế lực tinh tế thì mới nhận ra việc một tinh cầu có quá nhiều quốc gia chính là lãng phí tài nguyên có hạn trên tinh cầu một cách vô lý.
Nếu không thống nhất sẽ càng không thể ngăn chặn hao tổn, cứ tiếp tục duy trì tình trạng như thế đến khi tài nguyên trên tinh cầu cạn kiệt thì chẳng khác nào giết chết nền văn minh của tinh cầu này, cũng đánh mất cơ hội bước vào vũ trụ.
Vì thế dưới sự thúc đẩy của những kẻ có mưu đồ sâu xa, chỉ trong mấy chục năm mà hoàn cảnh xã hội đã thay đổi đến chóng mặt, sát nhập, chiến tranh, đàm phán, tạo áp lực kinh tế, thông qua con đường hòa bình hoặc sức mạnh áp chế, sóng lớn đãi cát, cuối cùng cả tinh cầu chỉ còn lại duy nhất sáu quốc gia.
Một số người đã mất đi Tổ quốc lựa chọn gia nhập sáu quốc gia kia, một số lại chọn gia nhập Manh Nha, những người còn lại chính là kẻ lang thang.
Thế giới của Hải Lam Tinh đang đứng trên ngưỡng cửa từ thời đại cũ chuyển sang thời đại mới, con dân của những quốc gia bị giải thể hoặc hủy diệt trước kia vẫn đắm chìm trong bi thương và đau khổ, ai nấy đều hi vọng đất nước của mình có thể trường tồn, nhưng khi bánh xe lịch sử ngừng đủ lâu thì sẽ phải chuyển động tiếp, một số thứ tưởng chừng không thể thiếu nay cũng chịu số phận bị vận mệnh bỏ qua, biến thành những con chữ vô thưởng vô phạt trong sách sử.
Lấy một ví dụ dễ hiểu thế này, giống như thập niên chín mươi của triều đại cũ đã từng có vô số người có công việc tưởng chừng ổn định bị thất nghiệp, lại tỉ như Hoa Hạ có năm nghìn năm lịch sử, mà chế độ quân chủ kéo dài đến mấy nghìn năm cũng có ngày bị hủy diệt.
Trước đó, sự tồn tại của Hoàng đế được tất cả mọi người cho rằng là điều đương nhiên, lại tỉ như thời kỳ tôn tử vì đạo đen tối ở Châu Âu thời trung cổ chẳng hạn.
Nền văn minh tiến bộ giống như sóng lớn chảy về Đông, không thể ngăn cản, mỗi người, mỗi sự kiện, thậm chí mỗi quốc gia cũng chỉ là phù sa hai bên bờ, nước chảy bèo trôi mà thôi.
Lực lượng từng cá thể rất hữu hạn, bởi vậy họ chỉ có thể phát tiết đau khổ qua mạng internet, hoặc là đắm chìm trong vinh quang của quốc gia cũ, người cấp tiến một chút lại từ chối lời mời gia nhập của sáu quốc gia còn sót lại, trở thành kẻ lang thang khắp chốn hoang dã, cùng tạo thành những điểm tụ cư nhỏ lẻ.
Vậy mà những kẻ lang thang ấy cũng đã chiếm đến ba mươi phần trăm dân số trên tinh cầu này rồi.
Còn có một số chiến sĩ đã từng dâng hiến máu xương cho các quốc gia cũ thì lại càng ra sức phản đối sáu quốc gia mới, tổ chức Manh Nha được sinh ra trong hoàn cảnh ấy, lý tưởng của nó là muốn lật đổ sự tồn tại của sáu quốc gia kia, cùng chung mối thù thế nên mới kêu gọi được một lực lượng không hề nhỏ, có thể coi là kẻ cầm đầu trong thế giới ngầm.
Giữ gìn cái đã có thì dễ, cải cách luôn mang lại đau đớn, cho dù là tri thức thông thường trong vũ trụ thì cũng vẫn có phần tử ngoan cố không chịu tiếp thu, so sánh lợi ích cá nhân và sự tiến bộ của xã hội thì sẽ luôn có một số kẻ lựa chọn vế trước với ý nghĩ ta đã chết thì quan tâm gì thế gian đại loạn nữa.
Đám người đó sẽ đóng vai ‘vật cản’ trên con đường tiến hóa, dù sao tư tâm có thể mang đến lợi ích thực tế, mà đại nghĩa chỉ là một tín niệm hư vô mờ mịt.
Người có thể chí công vô tư đều là hàng quý hiếm rồi, nếu không ‘vô tư’ cũng không được gọi là đức tính tốt đẹp, càng không có chuyện mỗi năm Hoa Hạ lại tổ chức bình chọn những gương người tốt việc tốt tiêu biểu làm gì.
Tất cả cũng chỉ là để nói với mọi người rằng: “Đấy xem đi, trên thế giới vẫn còn nhiều người tốt mà, các bạn phải học tập họ, để cho tổ chức được an tâm hơn chứ.”
Hồ Hoằng Tuấn nói:
“Sau trận chiến Andia, lịch sử bị phân làm hai nửa, mấy nghìn năm đã qua được gọi là thời đại cũ, còn hiện giờ là thời đại mới, có đôi khi ngẫm lại mới thấy thật ra cuộc sống hòa bình ổn định trước đây có gì không tốt đâu.
Thế nhưng rốt cuộc lại vì thứ lý luận hao tổn kia mà xảy ra chiến tranh.
Hậu quả chỉ sợ còn lớn hơn nhiều so với lý luận hao tổn ban đầu, vả lại dù có xảy ra hao tổn thật cũng là chuyện mấy trăm năm sau rồi.
Chuyện tương lai nhẽ ra nên để thế hệ tương lai giải quyết, đâu liên quan gì đến chúng ta chứ.”
Hàn Tiêu chỉ biết thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...