Với anh lúc này tiếp viện là quan trọng nhất, Hàn Tiêu thở dài, đếm một trăm năm mươi viên đạn, chuẩn bị đưa cho người kia.
Râu rậm lắc ngón tay, cố tình lên giá:
“Một trăm tám mươi viên đạn.
”
Mắt Hàn Tiêu trợn trừng lên, mẹ nó, đồ gian thương, mi đây là cố tình dâng giá, sinh con tàn tật cho biết mặt!
Râu rậm thấy thế ôm mặt hô lên:
“Ối giời ôi, ánh mắt đáng sợ quá đi, chẳng lẽ cậu muốn giết tôi đấy à, mọi người mau đến xem này, ở đây có người muốn giết người này!”
Vừa dứt lời thì mấy chục người lang thang xung quanh đã bu cả lại, có người còn cầm sẵn gậy gộc, ai nấy nhìn chằm chằm anh như hổ rình mồi.
“Đây là địa bàn của chúng ta, ai dám gây rối chứ?”
“Được rồi, coi như ông ngon, một trăm tám mươi viên thì một trăm tám mươi viên, tôi đồng ý giá này, ông tự đếm đi.
”
Hàn Tiêu tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng không muốn gây thêm chuyện nên đành vung tay vứt đạn xuống đất.
Râu rậm cười đắc ý, ông ta dặn người mang đồ đến rồi giao cho Hàn Tiêu.
Xác nhận bản đồ và những thứ khác đã đầy đủ Hàn Tiêu mới giơ ngón giữa với râu rậm, anh không muốn ở lại đây thêm phút nào nữa, nhanh chóng quay lưng đi thẳng.
Đúng lúc này người bán hàng râu rậm kia lại mở miệng:
“Ha ha, cậu định dựa vào đôi chân này để ra khỏi rừng rậm đấy à?”
“Thì sao, liên quan gì tới ông chắc?”
Hàn Tiêu dừng bước, tức giận hỏi.
“Tôi có một chiếc xe tải cũ đấy, cậu có cần không?”
Râu rậm nói rất nhẹ nhàng, như thể chuyện ông ta vừa cướp tiền chưa từng xảy ra vậy.
“Tôi chẳng trả nổi giá ông đưa ra đâu.
”
Hàn Tiêu cay cú mỉa mai.
“Cậu trả được.
”
Râu rậm chỉ vào balo của Hàn Tiêu, nói:
“Cậu có nhiều đạn thế thì chắc chắn cũng mang theo không ít súng nhỉ, dùng súng đó đổi lại đi.
”
Súng chất lượng cao luôn là thứ người lang thang yêu thích, họ đều dựa vào săn thú để duy trì cuộc sống, thêm một cây súng tốt tương đương với thêm một thợ săn giỏi.
Trong balo của Hàn Tiêu đều là trang bị của tiểu đội Dạ Kiêu, chất lượng cực tốt, còn có những thứ hiếm thấy như súng bắn tỉa, áo chống đạn.
Quả thực là dư sức đổi lấy một chiếc xe tải cũ, nhưng anh vẫn lắc đầu từ chối lời đề nghị của tên râu rậm.
Dấu vết chạy xe trong rừng rất dễ thấy, chẳng khác gì chỉ cho đám theo đuôi là ông vừa đi qua con đường này đấy, nếu không phải thi chạy với máy bay trực thăng thì đi bộ vẫn là lựa chọn tốt nhất rồi.
Hơn nữa anh còn có băn khoăn khác, chỗ súng ống này đều do tổ chức Manh Nha chế tạo, một khi tiểu đội của Manh Nha đến nơi tụ cư này rồi phát hiện ra vũ khí của mình thì cả khu này sẽ gặp tai họa mất, bán ra chỗ súng ống này chẳng khác nào gián tiếp giết người hết.
Dù Hàn Tiêu vừa bị người bán hàng lừa mất một khoản lớn nhưng anh cũng không phải kẻ khốn nạn như thế.
Râu rậm vẫn chưa từ bỏ ý đồ, ông ta còn muốn nói thêm mấy câu thuyết phục thì bỗng nhiên bên cạnh lại vang lên một giọng nói lớn như tiếng chuông đồng.
“Kello, ông lại lừa người ngoài rồi phải không!”
Một người đàn ông khôi ngô tuấn tú mặc da thú đi tới, đám người xung quanh tự động tách ra, dễ thấy là người này rất có tiếng nói trong khu tụ cư.
Râu rậm Kello ủ rũ lên tiếng:
“Hồ Hoằng Tuấn, khó lắm tôi mới bán được một đơn hàng, anh đừng có nhiễu sự!”
Người tên Hồ Hoằng Tuấn giật lấy túi đạn trên tay Kello rồi đưa cho Hàn Tiêu, nói:
“Đồ anh cần cũng không đáng bao tiền, tặng cho anh đó.
Ừm, còn đây là đạn của anh.
”
Hàn Tiêu ngẩn ra, cẩn thận đánh giá người tên Hồ Hoằng Tuấn này.
Đây là một người đàn ông da vàng, dáng người cao lớn, hai bên tóc mai đã chớm bạc, ánh mắt sáng quắc, giọng điệu hào sảng.
Hành động trượng nghĩa trả lại đạn khiến Hàn Tiêu ngay lập tức thấy có thiện cảm rồi.
“Này, thế tôi phải làm sao đây?”
Kello kêu ầm lên.
Hồ Hoằng Tuấn không buồn quay đầu lại, đáp:
“Không phải chỉ là chút thức ăn nước uống thôi sao, mai tôi trả lại cho ông.
”
Kello tức nghẹn họng, mãi mới câu được khách mở hàng, mà anh ta lại muốn phải bình ổn giá, anh có biết cái gì là thương mại không hả?
Hồ Hoằng Tuấn nhiệt tình lên tiếng:
“Ở xa tới là khách, trông anh có vẻ tiều tụy thế này chắc là do chưa quen cuộc sống trong rừng phải không, hay là giờ đến nhà tôi ngủ một đêm rồi mai hãy đi tiếp.
”
Hàn Tiêu do dự một lát rồi cũng gật đầu đồng ý, đúng là anh cần được nghỉ ngơi thật, hơn nữa ấn tượng đầu tiên mà Hồ Hoằng Tuấn để lại cho anh chính là một người nhiệt tình ngay thẳng, chẳng giống người xấu gì cả.
Đương nhiên dù đối phương có ý xấu thì anh cũng chẳng sợ.
Hai người sóng vai rời đi, đám người vây xem cũng tản ra, chỉ còn mỗi Kello râu rậm vẫn hậm hực, ông ta giận lắm mà chẳng dám nói gì, dù sao cũng không làm gì được, Hồ Hoằng Tuấn là thợ săn giỏi nhất khu tụ cư này, mọi người đều phải dựa vào anh ta săn thú sống qua ngày, hơn nữa tính tình anh ta rất tốt, quen biết nhiều nên chẳng ai dám đắc tội với anh ta cả.
!
Hồ Hoằng Tuấn dẫn Hàn Tiêu về lều của mình, vừa vén mành vào cửa anh ta đã hô lên:
“An, nay nhà mình có khách, em làm thêm cơm nhé.
”
“Vâng.
”
Một người phụ nữ đáp lại.
Hàn Tiêu vào trong lều, thấy người phụ nữ tên An, diện mạo bình thường, mặc đồ vải giản dị, nhưng anh thấy đôi mắt cô ấy lại trống rỗng vô thần, là một người mù.
“Đây là vợ tôi.
”
Hồ Hoằng Tuấn cười giới thiệu.
“Chào anh.
”
An theo tiếng người cười chào Hàn Tiêu, rồi cô sờ soạng lấy ra bát đũa và thịt khô rau dại sau đó bắt đầu nấu nướng ngay giữa lều.
Nếu đối phương đã nhiệt tình như vậy thì Hàn Tiêu cũng không câu nệ nữa, anh ngồi xuống đất, tán gẫu với Hồ Hoằng Tuấn.
Nói chuyện một lát Hàn Tiêu mới dám chắc Hồ Hoằng Tuấn không có ý xấu, chỉ đơn thuần là người nhiệt tình hiếu khách, thế nên lúc này mới dám hoàn toàn thả lỏng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...