Đúng lúc này Hàn Tiêu có hành động, trong chớp mắt anh đã nâng khuỷu tay huých vào ngực thanh niên tóc dài, cậu ta chỉ kịp hét ầm lên vì đau đớn thì đã bị văng ra ngoài.
Hàn Tiêu dùng tay còn lại nắm cây súng tự chế, giật mạnh.
“Chết rồi, đụng trúng thằng khó chơi!”
Thanh niên tóc dài hoảng hốt ôm ngực, sau khi hoàn hồn vội dùng cả tứ chi mà bò đi, chỉ mong cách xa cái tên hung dữ kia một chút thôi là tốt rồi.
Hàn Tiêu cởi xuống lưới đao, rút ra một sợi dây thừng thô to, trói thanh niên tóc dài vào gốc cây, sau đó lại nhặt lên cây súng tự chế, quan sát cẩn thận.
Cây súng này được làm thủ công, nòng súng cũng cong vẹo hết cả, chỉ cần bóp cò một cái là đảm bảo bị bắn ngược ngay, dùng thứ đồ chơi nguy hiểm thế này mang đi cướp bóc chắc chắn đều là kẻ đầu óc có vấn đề.
Thế nhưng điều này cũng chứng minh thanh niên tóc dài chưa từng giết người, nãy giờ chỉ là hù dọa anh mà thôi.
Thấy Hàn Tiêu nhặt súng lên, thanh niên tóc dài cuống quýt cầu xin tha thứ:
“Ông...!ông anh, tại tôi có mắt như mù, cầu xin anh tha cho tôi đi mà.”
Hàn Tiêu vỗ cái chát lên đầu cậu ta, quát hỏi:
“Giờ mới biết lỗi hả?!”
Thanh niên tóc dài chẳng có cốt khí gì hết, vội vàng gật đầu như trống bỏi:
“Phải phải.”
“Lỗi ở đâu?”
Thanh niên tóc dài do dự một lát rồi mới dè dặt hỏi:
“Chắc là tôi nên mang thêm một cây súng nhỉ?”
Hàn Tiêu bị cậu ta chọc đến tức cười:
“Con mẹ nó, cậu còn có gan kể chuyện cười nữa hả!”
“Ngài người lớn lòng dạ cũng lớn, coi như tôi chỉ là cái rắm phóng ra đi mà.”
“Cút đi, tôi chẳng có cái rắm nào lớn như cậu cả.”
Hàn Tiêu nâng báng súng, đánh ngất thanh niên tóc dài.
Anh lắc đầu bất đắc dĩ, người này dù thế nào cũng là dân trong khu tụ cư, anh còn muốn vào đó mua thức ăn nước uống, thế nên không thể giết người rồi khiến mọi chuyện càng ồn ào hơn, chỉ đành đánh ngất cậu ta cho xong.
“Coi như hôm nay cậu gặp may đấy.”
Hàn Tiêu lầm bầm trong miệng.
...
Đi thêm nửa giờ nữa thì Hàn Tiêu cũng tới khu tụ cư kia, tất cả mọi người ở đây đều nhìn anh bằng ánh mắt dè dặt và đề phòng.
Hoàn cảnh bên ngoài rất nguy hiểm, những người lang thang lại có tính bài ngoại rất cao, dù người bên ngoài tới đây rất ít nhưng trước đây không phải là chưa từng có, cho nên Hàn Tiêu cũng không bị người ta vây xem như xem khỉ trong vườn thú.
Người lang thang có cách sống tựa như dân Gypsy, họ thường xuyên di chuyển, bên cạnh mỗi lều trại đều có một chiếc xe tải loại nhỏ được che phủ bằng da thú, những chiếc xe này đều đã qua cải tiến, vết rỉ sét loang lổ, thậm chí có xe còn không có lớp kim loại bọc ngoài, khung xe hoàn toàn để lộ ra.
Một chiếc xe tải đại diện cho một gia đình, nơi tụ cư này kích thước không lớn, chỉ có mấy chục hộ gia đình cư trú.
Nhưng chim sẻ có nhỏ thì ngũ tạng vẫn đầy đủ, Hàn Tiêu cũng nhanh chóng tìm được khu chợ, có một người da trắng râu rậm ngồi trên xe tải bán đồ ở đó.
“Người ở bên ngoài à?”
Người bán hàng râu rậm lạnh lùng nhìn Hàn Tiêu:
“Có biết quy củ chỗ này không?”
“Quy củ thế nào?”
“Chúng tôi chỉ đồng ý lấy vật đổi vật thôi.”
Thế càng hay, trên người tôi còn chẳng có nổi nửa đồng tiền ấy chứ.
“Tôi cần một tấm bản đồ, ba thùng nước, năm cân đồ ăn, thịt khô hay bánh mì cũng được.”
Hàn Tiêu lấy một nắm đạn trong balo ra, nói tiếp:
“Tôi sẽ dùng cái này đổi lại.”
“Đạn à?”
Mắt người đàn ông râu rậm sáng bừng lên, theo bản năng nhìn về phía chiếc balo căng phồng của Hàn Tiêu, trong mắt ông ta tràn đầy vẻ tham lam.
Đạn dược là đồ tốt nơi hoang dã này, tất cả người lang thang đều cần có đạn, công nghệ sản xuất đạn so với việc tự chế tạo súng phức tạp hơn nhiều, dù một nhóm người lang thang có thể chế tạo đạn dược dùng riêng nhưng sản lượng thấp đến đáng buồn, bắn một phát là lại thiếu mất một viên.
“Một trăm năm mươi viên đạn.”
Người bán hàng lên tiếng.
Sắc mặt Hàn Tiêu tối đen:
“Ông định ăn cướp đấy à!”
Thứ anh cần chỉ là đồ tiếp viện thông thường, dựa theo giá thị trường chắc chắn không đáng đến một trăm đồng, dù tính đến hoàn cảnh nơi này tài nguyên có khan hiếm thì cũng không thể vượt giá quá 5% được.
Còn đạn thì sao? Một viên có giá ít nhất là ba đồng, đó còn là viên đạn tự chế chất lượng kém nhất, còn loại đạn Hàn Tiêu bỏ ra đều là viên đạn bằng đồng, được sản xuất theo dây chuyền chất lượng cao, vỏ ngoài sáng bóng, mới cứng, mười đồng một viên cũng chẳng gọi là đắt.
Một trăm năm mươi viên đạn có giá ít nhất là một nghìn rưỡi, Hàn Tiêu chỉ có ba trăm viên đạn mà người này lại đòi một nửa số đó, đây chính là ăn cướp trắng trợn rồi.
“Có giỏi thì cậu đừng mua.”
Người bán hàng vẫn ung dung giũa móng tay, tỏ vẻ lần này tôi thắng chắc rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...