Hai tên đồng đội của Ngân Đao còn chưa kịp phản ứng lại thì từ nơi cách đó không xa đã vang lên tiếng súng nổ, một viên đạn xé gió lao tới, ngắm trúng ba quả lựu đạn nằm giấu dưới bàn tay người chết!
Nổ mạnh ở khoảng cách quá gần nên hai tên đặc công ngay lập tức đã bị mảnh vỡ lựu đạn văng ra làm tổn thương, ánh lửa chói mắt nhanh chóng nuốt chửng cả hai cùng lúc.
[Bạn đã tạo ra 60 điểm nổ mạnh thương tổn cho kẻ địch!] x8
[Bạn đã giết chết đặc công Dạ Kiêu! Đạt được 1500 điểm kinh nghiệm.] x2
Lùm cỏ rung động, Hàn Tiêu đứng thẳng dậy, bộ dáng anh lúc này cực kỳ thảm hại, một nửa người đã cháy đen, chỉ còn lại 50 điểm HP, thậm chí vẫn còn trong trạng thái đổ máu không ngừng, giá trị thể lực cũng sắp cạn khô.
Mạng sống lúc này như ánh nến trước gió, lúc nào cũng có thể bị dập tắt, mắt anh hoa lên, cảm giác mỏi mệt như nước lũ đánh sâu vào đại não.
Anh gắng gượng lên dây cót tinh thần mới không ngất xỉu ngay lập tức.
Khi nãy Hàn Tiêu nhờ dùng tên thi thể tên đặc công Dạ Kiêu bị mình tiêu diệt làm lá chắn mới có thể bảo vệ cái mạng già này trước sự oanh tạc của kẻ địch, rồi lại chịu đựng đau đớn thay đổi quần áo của mình cho người chết, lại dùng ba quả lựu đạn mới lấy được giăng thành một cái bẫy, sau đó lại vội vàng nấp trong lùm cây, như thợ săn nín thở chờ đợi con mồi sa lưới.
Cuối cùng chỉ có Ngân Đao phát giác ra vấn đề nên thoát một kiếp.
Máu chảy làm mờ tầm mắt, trạng thái của Hàn Tiêu lúc này rất tệ, tay chân đều không thể khống chế mà run lên, trạng thái kẻ địch cuối cùng lại vẫn còn rất tốt, điều đầu tiên anh nghĩ tới là không thể cho hắn ta có cơ hội kéo giãn khoảng cách được!
Ngân Đao vừa đứng dậy đã thấy một bóng đen thấm máu lao tới trước mặt mình.
“Mày tự tìm đường chết rồi thằng khốn!”
Hắn giận dữ rút lưỡi dao bên hông ra rồi hung hăng đâm mạnh xuống!
...
Đèn pha của trực thăng rọi xuống rừng cây, thang dây chầm chậm được hạ xuống, Hella theo đó tụt xuống mặt đất, dưới chân nơi nào cũng có vết đạn và tro bụi sau nổ mạnh, rõ ràng chỗ này đã xảy ra một trận chiến vô cùng ác liệt.
Tiểu đội vật thí nghiệm tới nơi ngay sau đó, nhìn khắp nơi vương vãi thi thể và máu, sắc mặt Số 1 tái mét, y siết chặt nắm đấm, không thốt được lời nào.
Hella nhìn sáu thi thể trước mặt, sắc mặt cũng hết sức kinh hãi.
Tiểu đội Dạ Kiêu số 3, toàn bộ đã bị tiêu diệt!
Mất dấu Số 0!
Kết quả chiến đấu quả thực rất khó tin!
Hella ngây người mất mấy phút liền.
Thi thể có thể nói chuyện, vì thế Hella ngồi xổm xuống quan sát, hai người bị nổ chết, một bị bắn chết, còn lại ba người chết trong lúc cận chiến.
Kính bảo hộ ban đêm của Ngân Đao bị đánh vỡ, mảnh nhỏ trên kính cắm ngược vào mắt, bộ dáng lúc chết cực kỳ thê thảm, cô ta giơ tay ấn thử thi thể của hắn, có cảm giác mềm nhũn, xương cốt đã nát gần hết, đặc biệt là phần xương chậu và nửa người dưới nát bét, vết thương thế này rõ ràng phải do cao thủ cận chiến gây ra, nhìn sao cũng không giống như tác phẩm của Số 0 được.
Cô ta là người hiểu rõ trình độ cận chiến của Hàn Tiêu nhất, chỉ là giỏi hơn người bình thường một chút mà thôi...!Không, còn không mạnh bằng người thường nữa.
Chiến đấu không phải là thứ có thể học trong nháy mắt, những tên đặc công này đều là chiến sĩ được huấn luyện trong mười mấy năm trời, tiểu đội Dạ Kiêu lại là quân tinh nhuệ nhất trong các quân đoàn tinh nhuệ, dù cho Hàn Tiêu có giấu kín thực lực thì cũng chỉ mới được học chiến đấu nửa năm, nếu không phải sự thật sờ sờ trước mắt thì Hella căn bản không có cách nào tin được.
“Chẳng lẽ hắn cũng giống mình, đều có dị năng sao?”
Giờ Hella mới thấy hối hận, nếu bình thường chú ý đến Hàn Tiêu hơn thì có lẽ đã phát hiện ra chút manh mối nào đó.
Lúc Số 0 chạy thoát cô ta vừa hay không có mặt tại căn cứ, điều này khiến Hella rất bực, nếu lúc đó cô ta có mặt thì chắc chắn trăm phần trăm là có thể bắt Số 0 lại ngay, đến cùng thì đó là vận khí hay đều là cơ hội mà Số 0 đã chờ đợi vào từ lâu?
“Không thấy trang bị của tiểu đội Dạ Kiêu đâu nhưng chúng tôi đã tìm được thứ này.”
Một tên đặc công mang theo cánh tay máy đi tới, lúc này trên cánh tay máy đã dính đầy máu, còn có một lưỡi dao cắm vào giữa các bánh răng, đâm xuyên qua động cơ nên phá hủy nó.
“Mang về.”
...
Ngày hôm sau, phần lớn nhân viên của tổ chức Manh Nha đều đã có mặt tại phòng thí nghiệm Valkyrie, họ tập trung tất cả các camera chưa bị hư hỏng lại để hòng tìm ra manh mối, Thủ lĩnh cũng tự mình ra trận.
Thủ lĩnh của tổ chức Manh Nha mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ đen, găng tay đen, cả người che kín đến không còn kẽ hở, đen bóng từ đầu tới chân, hệt như mới chạy ra từ bộ truyện tranh [Thám tử lừng danh XX] vậy.
Kể cả trong tổ chức thì người biết bộ mặt thật của Thủ lĩnh cũng không quá một bàn tay.
“Số 0 đâu?”
Thủ lĩnh hỏi ngắn gọn.
“Mất dấu.”
Số 1 cắn răng đáp:
“Nếu có thể cho tôi thêm chút thời gian thì...”
Thủ lĩnh bỗng nhiên giơ tay lên, động tác này bao hàm cả sự mất kiên nhẫn lẫn phẫn nộ, vì thế Số 1 đành phải ngậm miệng trong tức tối.
Thủ lĩnh rất tức giận, chỉ mấy hôm trước thôi Số 0 trong mắt gã còn là một tên pháo hôi vô dụng nhưng không lâu sau tên vô dụng ấy lại gây ra tổn thất vô cùng lớn cho gã, còn thành công chạy trốn, gã đã nhìn nhầm người rồi.
“Một vật thí nghiệm ‘thất bại’ mà lại giết chết ba mươi tên cảnh vệ võ trang đầy đủ, phá hủy tư liệu thực nghiệm, tiêu diệt một đội Dạ Kiêu tinh nhuệ, khiến ta mất đi Lâm Duy Hiền, cuối cùng còn đào tẩu thành công, có phải ta mới nghe xong truyện cổ tích hay không thế?!”
Mọi người ngơ ngác nhìn lẫn nhau.
Thủ lĩnh lãnh đạm nói tiếp:
“Ta muốn biết từ lúc nào thì Số 0 bắt đầu có ý thức phản kháng? Vì sao hắn lại có sức chiến đấu kinh người như vậy?
Nhân viên phòng nghiên cứu vội trả lời:
“Chúng tôi đã nghiên cứu camera trong nửa năm vừa rồi và phỏng đoán được vài điều.”
“Nói.”
“Hình thức hành động của Số 0 trước và sau thí nghiệm có thay đổi rất lớn, căn cứ vào đội ngũ thu thập cơ thể người báo cáo thì tên trước đây của Số 0 là Tiêu Hàn, hắn là con trai thứ ba của Nhị đương gia gia tộc Aumera.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...