Anh không thấy rõ sắc mặt của tên đặc công dưới lớp kính trang bị nhưng tiếng kêu thảm thiết của hắn đủ để nói cho anh biết cú ra đòn vừa rồi có hiệu quả ra sao.
Sống chết trước mắt hỏi sao Hàn Tiêu còn nghĩ đến chuyện mình ra tay có thất đức quá hay không được nữa, thừa dịp đối phương vẫn đang đông cứng anh điên cuồng thúc đầu gối vào thân dưới của hắn!
Bụp bụp bụp! – 78! – 81! – 84! Hai quả trứng tung tăng nhảy nhót!
Xin lỗi người anh em, tôi có thể cảm giác được nỗi đau của anh, áo chống đạn không bảo vệ trứng cũng có phải do tôi thiết kế ra đâu...
HP của kẻ địch rút như tháo nước, cuối cùng Hàn Tiêu nâng cánh tay máy lên, bóp nát cổ họng yếu ớt của hắn, tên đặc công Dạ Kiêu đổ gục xuống, mùi hôi thối gay mũi xông lên nồng nặc, có lẽ trong đũng quần hắn trắng đỏ đang đan xen rồi.
Nhưng anh chưa kịp vui mừng thì phần lưng lại thấy đau nhói, vì thế vội vàng nằm lăn ra, rồi kéo thi thể trốn sau một thân cây lớn.
[Bạn đã bị súng bắn tỉa AWP bắn trúng lưng! Nhận 68 điểm thương tổn!]
[Bạn đã trúng đạn bắn tỉa, rơi vào trạng thái đổ máu, mỗi giây tổn thất 3 HP, kéo dài liên tục trong 15 giây, xin hãy nhanh chóng băng bó!]
Kẻ địch mạnh bao vây chặt chẽ thế này lấy đâu ra thời gian băng bó bây giờ hả!
Mặt mũi Hàn Tiêu trắng bệch ra vì đau đớn, một phát súng này khiến HP của anh rớt ầm ầm, lực công kích đúng là quá mạnh.
“Chết tiệt!”
Năm tên đặc công Dạ Kiêu còn lại rõ ràng đã bị chọc giận vì Hàn Tiêu ngang nhiên giết chết đồng đội của chúng.
Bọn chúng nhanh chóng thu hẹp vòng vây, nòng súng phụt lên ánh lửa, duy trì áp chế hỏa lực, súng bắn đến mức vụn gỗ bay tán loạn, Hàn Tiêu thậm chí không có cơ hội để ló đầu ra nữa.
Hàn Tiêu lột hết trang bị trên thi thể tên đặc công vừa chết rồi nhanh nhẹn mặc áo chống đạn vào, ít ra cái này có thể chắn vài phát súng, quan trọng nhất là lấy được ba quả lựu đạn của hắn.
Thứ này đúng là đồ tốt, anh vung tay ném luôn một quả lựu đạn ra ngoài.
Ầm ầm!
Tiếng nổ mạng vang lên, kẻ địch vội vàng tìm chỗ trú ẩn, hỏa lực khiến người ta không kịp thở tạm thời ngừng lại.
“Cho chúng mày bắn tao!”
Lòng Hàn Tiêu tràn ngập oán niệm, tiếp tục quăng thêm một quả lựu đạn nữa.
Năm tên đặc công Dạ Kiêu vừa định đứng lên lại lập tức nằm rạp xuống.
Lại nữa hả! Thứ đồ đen tuyền được quăng ra lần thứ ba là năm tên đặc công đã theo bản năng nhào xuống, đợi hai giây nhưng phát hiện không thấy tiếng nổ mạnh chúng mới ngẩng lên nhìn, thì ra chẳng thấy lựu đạn đâu mà chỉ có một cục đá nằm chỏng trơ trên đất.
Năm người lúc này mới hiểu mình trúng kế rồi, Hàn Tiêu cũng đã nhân cơ hội lao tới, súng tự động trên tay không ngừng bắn phá, không hề để ý nòng súng quá nóng hay băng đạn sắp cạn, một tên đặc công nằm lẫn trong bụi cỏ bị anh bắn thủng lỗ chỗ.
Hàn Tiêu ném súng xuống đất, bồi thêm một quả lựu đạn nữa, nổ mạnh lần thứ hai làm ngừng lại công kích của bốn tên đặc công còn sống.
Anh mãnh liệt nhào tới, đụng ngã một tên đặc công, nhưng tiếc là lần này không thể tránh được thương tổn.
Trong lúc hỗn loạn Ngân Đao cầm súng bắn trúng bắp chân anh, làm Hàn Tiêu lần thứ hai bị thương.
Hàn Tiêu cắn chặt răng, bắp chân bị thương ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển, anh chật vật kéo tên đặc công bị mình đẩy ngã tránh sau một thân cây, sau đó nhanh chóng tiêu diệt hắn.
Kỹ năng cận chiến đặc biệt đã thăng cấp nên đám đặc công Dạ Kiêu nếu đấu tay đôi thì không thể chịu nổi một đòn của anh.
Kẻ địch chỉ còn lại ba người! HP của anh chỉ còn một nửa! Đứng trước tình thế nguy hiểm thế này Hàn Tiêu lại càng bình tĩnh hơn bao giờ hết, trong đầu anh hiện lên rồi lại lần lượt loại bỏ một đống chiến thuật, cày thuê cấp Cốt Hôi đã đánh trăm trận, hiểu rõ bản thân, thấu hiểu kẻ địch, bất kể là thời điểm nào hoảng loạn đều sẽ hỏng việc.
“Nếu không nhầm thì kẻ địch tiếp theo sẽ...”
Con ngươi Hàn Tiêu co rụt lại, lòng thầm hô không hay rồi.
Mặt Ngân Đao đen xì, từ lúc đầu hắn vốn chẳng hề để tâm đến một vật thí nghiệm thấp kém, thế nên cũng chưa từng lường trước được sẽ mất một nửa đội viên tại đây, lúc này hắn rút lại sự khinh thường cố hữu, cũng đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, quát to:
“Nổ chết nó đi!”
Ba người còn lại đồng loạt rút lựu đạn ra ném, sau một đường cong đẹp đẽ tất cả hướng về phía cái cây Hàn Tiêu đang núp.
Ầm ầm!
Ánh lửa rực trời, tiếng nổ rung chuyển cả cánh rừng, tro bụi trộn lẫn lá cây tung tóe khắp nơi, sau một lát mọi thứ lại trở về yên tĩnh như cũ.
“Nó chết chưa?”
“Không biết nữa.”
Ngân Đao lắc đầu, ra hiệu xông lên, ba người còn sống cúi thấp người rồi chậm rãi di chuyển về phía vụ nổ, cực kỳ cẩn thận đề phòng.
Đến phía sau cây thì thấy một thi thể bị cháy đen quỳ rạp trên mặt đất, khói trắng vẫn tỏa ra, qua cách ăn mặc có thể nhận ra đây đúng là Số 0.
“Cuối cùng cũng hạ được nó.”
Một tên đặc công thở phào nhẹ nhõm.
“Không đúng!”
Ngân Đao trợn trừng mắt, vội vàng ngửa ra sau rồi hét lớn:
“Lập tức nằm xuống!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...