Trang bị động lực chỉ còn 130 điểm độ bền, một phiên bản nâng cấp của súng lục Ong Bắp Cày, một khẩu N9 – QCW 05, mười lăm băng đạn, đây là toàn bộ những gì Hàn Tiêu đang có, so sánh với trang bị hoàn mỹ tận răng của tiểu đội Dạ Kiêu thì đúng là thiếu thốn đến mức rơi lệ.
Pằng, tiếng súng lại vang lên, một viên đạn nóng rực xuyên qua đám cây cối anh đang ẩn nấp, suýt nữa đã bắn trúng anh.
Lòng Hàn Tiêu thầm kêu gào, kẻ địch có kính nhìn ban đêm còn anh lại chỉ có thể thông qua ánh sáng từ nòng súng để xác định vị trí của chúng.
Hỏa lực của kẻ địch quá mạnh, dựa vào lượng máu còn lại của anh chỉ sợ ăn ba viên đạn là đủ tiêu đời rồi, giờ anh còn có 18 điểm thuộc tính tự do, thế nên Hàn Tiêu không hề do dự, ngay lập tức tăng 14 điểm sức chịu đựng và 4 điểm lực lượng, cái trước để bảo vệ tính mạng, cái sau để đảm bảo có thể đánh ra công kích đủ tính nghiền áp đám đặc công Dạ Kiêu kia.
Anh đã nhận ra, nếu lúc này mà đấu súng với kẻ địch thì chẳng khác nào lấy ngắn nuôi dài, chỉ có mình là thiệt, cận chiến dù rất nguy hiểm nhưng chỉ có làm như vậy mới có đường sống.
Trong tình cảnh thế này càng trốn chạy càng dễ lộ ra sơ hở, kẻ địch có kính nhìn ban đêm, trừ khi giết sạch chúng nếu không anh sẽ chẳng còn chốn dung thân nữa!
Lực lượng đạt tới 29 điểm, kết hợp với +10 điểm công hiệu đặc biệt của cánh tay máy, vừa hay tạo thành lực nghiền áp, sức chịu đựng tăng lên tới 36, HP đạt tới 460, sau khi bổ sung điểm thuộc tính lượng máu tăng lên trong nháy mắt, tương đương với thêm 140 điểm HP, điểm này cực kỳ quan trọng.
Trước khi chạy trốn có hồi máu, giờ HP gần 400 điểm, trạng thái vẫn ở mức tạm chấp nhận được.
Vừa rồi Hàn Tiêu đã quan sát rất kỹ, tiểu đội Dạ Kiêu vì đề phòng anh chạy trốn nên đã tạo đội hình vây bắt hình cánh quạt chứ không phối hợp tác chiến chặt chẽ.
Trận hình thưa thớt bên địch + điều kiện rừng cây hiện tại + bóng đêm = 5 đến 8 giây khoảng cách chi viện!
Nói cách khác thì anh chỉ có vài giây ngắn ngủi để cận chiến, nếu không thể hạ gục mục tiêu ngay lập tức thì chắc chắn sẽ rơi vào thảm cảnh.
Trong căn cứ anh đã giết không ít kẻ địch, cộng thêm điểm dự trự lúc trước là có tất cả 116 nghìn điểm kinh nghiệm.
Đem mạng sống ra đánh cược một lần, chẳng có gì mà phải sợ hết, anh lấy toàn bộ kinh nghiệm cộng vào kỹ năng cận chiến.
[Đón đỡ tăng lên Level 5, gia tăng 7% lực phản đòn, 10% lực công kích tay không]
[Chiến đấu cơ bản tăng lên Level 8, gia tăng 8% lực công kích tay không]
[Chiến đấu cơ bản đạt tới cấp 8.
Đón đỡ vượt qua cấp 3, xin chọn thăng cấp một trong ba loại kỹ năng, chiến đấu đặc biệt, Nhu thuật, Cương quyền!]
Chiến đấu đặc biệt có thể sử dụng trong nháy mắt, thích hợp ám sát và dùng vũ khí rất hiệu quả, Nhu thuật lại nghiêng về chế ngự, Cương quyền gia tăng lực của nắm đấm và sức kháng đòn, ba cái có ba hướng phát triển hoàn toàn khác nhau, trước mắt cái Hàn Tiêu cần nhất chính là sự bùng nổ.
[Kỹ năng thăng cấp, chiến đấu đặc biệt Level 1: gia tăng 6% khả năng cận chiến, 4% lực công kích tay không!]
Tất cả kinh nghiệm đã dùng hết, năng lực cận chiến nâng cao tới gần 15%, khả năng chiến đấu của Hàn Tiêu trong nháy mắt đã tăng lên, anh cảm giác mình có thể sử dụng các chiêu thức chiến đấu một cách vô cùng thuần thục rồi.
“Tiếc là không có kỹ năng chủ động kiểu chiến đấu nào có thể sử dụng khí lực được.”
Hàn Tiêu thầm tiếc rẻ, giai đoạn đầu của hệ cơ giới kỹ năng chủ động có rất ít, cũng khó lòng phát huy tác dụng của khí lực, thuộc tính gia tăng đều không phải tác dụng chủ yếu của khí lực, mà tác dụng chân chính của khí lực là ở chỗ sử dụng kỹ năng chủ động kìa.
Thể lực tiêu hao có thể ‘hồi khí’ nhanh chóng bằng cách rút khí lực từ tế bào ra, khi nào sử dụng kỹ năng, khi nào thì hồi khí, làm sao mới không lãng phí một chút thể lực và khí lực nào đều là những chi tiết ảnh hưởng tới toàn cục, thuộc về phần thao tác của cao thủ.
Hàn Tiêu trang bị cánh tay máy lên, giống như báo ngủ đông, hít một hơi thật sâu, khí ô xi xuyên qua lá phổi tiến vào mạch máu, rồi lại xuyên qua màng tế bào tiến vào hồng cầu, thông qua gia tăng hàm lượng máu để điều chỉnh trạng thái bản thân lên mức cao nhất.
Ngay sau đó Hàn Tiêu nhún chân, cơ thể như một con báo mãnh liệt lao đi, anh cúi người chạy như điên về phía mục tiêu đã chọn – kẻ địch bên cánh trái, đặc công Dạ Kiêu cách mình gần nhất.
Cùng lúc anh bổ nhào ra là tiếng súng vang lên, sáu khẩu súng tiểu liên cùng hướng về phía anh, bắn tung bùn đất lên.
Rừng cây chính là lá chắn thiên nhiên tốt nhất, Hàn Tiêu giơ cánh tay máy lên chắn ngang người, chạy núp sau cây, né tránh phần lớn đạn bắn về phía mình, một tay khác nâng khẩu QCW- 05, bắn trả kịch liệt.
Áp chế hỏa lực của tiểu đội Dạ Kiêu, viên đạn ma sát với không khí tạo ra mùi cháy khét gay mũi.
Ba giây! Hàn Tiêu đã vọt tới trước mặt mục tiêu, vung tay tung khẩu QCW- 05 làm trật nòng súng của đặc công Dạ Kiêu, cánh tay máy đập thật mạnh, dù tên đặc công đã kịp dùng cả hai tay đón đỡ nhưng vẫn nghe rõ tiếng xương nứt vỡ, cánh tay và kim loại va chạm, rõ ràng kẻ chịu thiệt chỉ có da thịt con người.
Đặc công Dạ Kiêu nhịn đau, rút súng nhắm thẳng đầu Hàn Tiêu mà bắn, nhưng độ nhanh nhẹn của anh không phải chỉ để làm màu, Hàn Tiêu nhanh chóng dùng bàn tay kim loại giữ chặt nòng súng, sau đó viên đạn đã bị anh nắm chặt trong tay.
Tay phải Hàn Tiêu tóm lấy cánh tay cầm súng của đặc công Dạ Kiêu kẹp dưới nách, dùng sức kéo lệch trọng tâm của đối phương, tên đặc công lảo đảo đổ về phía anh, lúc này anh nhắm chuẩn thời cơ, nâng đầu gối rồi thúc mạnh nửa người dưới của hắn, có thể thấy rõ được hai quả trứng dưới sức ép của đầu gối anh đều đã biến dạng.
[Đánh trúng điểm yếu của kẻ địch! Tăng gấp đôi điểm thương tổn! Kẻ địch bị đông cứng trong 2 giây!]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...