Tổ A quay về theo lối cũ rồi đi thẳng ra trước cổng chính để tập trung với tổ D.
"Tổ B và tổ C có khả năng đã bị diệt sạch rồi, tôi chuẩn bị xin cứu viện, phải thủ vững được cửa ra."
Tổ trưởng tổ A nhìn tất cả các đội viên đang có mặt ở đây.
Tất cả có ba mươi mốt cảnh vệ, ba mươi mốt khẩu súng đang nhắm về phía hành lang, chỉ cần Số 0 xuất hiện thì sẽ lập tức bị một cơn bão kim loại xé thành từng mảnh nhỏ.
Bỗng nhiên, tổ trưởng tổ A cảm thấy có gì đó sai sai...!Từ từ đã, chúng ta hình như phải có ba mươi người mới đúng chứ nhỉ?
Tít tít.
Cổng gác sáng lên ánh sáng xanh, cửa chính đột ngột được mở ra.
Đám người ngỡ ngàng quay đầu lại, chỉ thấy một tên cảnh vệ mặc áo đen, đeo ba lô quân dụng đang đứng cạnh cửa chính, tay cầm một tấm thẻ trắng, ngón tay đặt trên vành mũ, quay đầu huýt sáo vui vẻ với đám người.
"Bái bai."
Người này bỗng nhiên kéo cầu dao khóa cửa xuống rồi lăn ra khỏi chỗ, trước khi cửa chính đóng chặt, anh đã kịp lăn ra ngoài.
Ba mươi tên cảnh vệ hóa đá, mặt đần thộn ra, ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.
Gân xanh nổi đầy trên trán của tổ trưởng tổ A, cánh cửa lớn đóng chặt kia dường như đang chế giễu gã.
"Số 0 trà trộn vào đây từ lúc nào?!"
...
Cánh cửa lớn làm bằng hợp kim dày tám mươi centimet đã ầm ầm hạ xuống.
Cuối cùng cũng trốn được rồi!
Ánh mặt trời đã lâu không thấy giờ đang chiếu trên người Hàn Tiêu, thật ấm áp và dễ chịu làm sao.
Cảm giác khó chịu ứ đọng trong lồng ngực cũng dần dần biến mất, anh nhìn trời, có lẽ lúc này đang là khoảng bốn, năm giờ chiều, hành tinh tỏa ra ánh sáng và độ ấm đang treo cao trên bầu trời, trong bức họa trời xanh mây trắng có thể thấy được hình dáng lờ mờ của vài hành tinh khác, có cái ở xa, có cái ở gần, thậm chí anh có cảm giác mình thấy được cả hố thiên thạch trên hành tinh gần nhất.
Những hình tinh này đều là nơi tỏa ra ‘ánh trăng’ của Hải Lam Tinh, chúng sẽ chiếu sáng vào ban đêm.
Hít sâu một lần, khoang mũi được không khí tươi mới gột rửa, Hàn Tiêu cảm thấy thanh thản hơn nhiều.
Ngay từ đầu, anh không hề có dự định liều mạng với tất cả cảnh vệ, dù cho lúc này chính là lúc căn cứ có lực lượng phòng bị yếu nhất.
Chuyện đánh lại được hay không chỉ là thứ yếu, một khi quân số cảnh vệ giảm quá nghiêm trọng khiến cho chúng hết hi vọng, chắc chắn lính gác sẽ không chần chừ mà khởi động thiết bị khóa cửa ngay.
Dù cho có hóa thân thành Rambo để biểu diễn ‘First blood’ và giết sạch toàn bộ cảnh vệ đi chăng nữa thì người ta đã khóa chặt cửa chính rồi, vậy là kế hoạch chạy trốn sẽ được thống báo GG ngay, lúc ấy thì chắc chắn kẻ phải ngỡ ngàng sẽ là Hàn Tiêu.
Sau khi anh giả trang làm thành viên tổ B để câu tổ A xong xuôi, Hàn Tiêu lập tức lột một bộ đồng phục còn khá sạch sẽ trên một thi thể trong đám người đang nằm la liệt trên mặt đất rồi cởi cánh tay máy trang bị nhẹ ra, cất nó vào ba lô quân dụng.
Tiếp đó, anh trốn ở ngã rẽ từ tầng hai lên tầng ba, đó là một góc chết, nếu không có người cố tình tới tìm hiểu thì sẽ rất khó bị phát hiện.
Ở trong hoàn cảnh an toàn đã quá lâu nên tính cảnh giác của đám cảnh vệ này rất thấp, Hàn Tiêu hiểu rất rõ rằng tâm tư của tổ A đã đặt hết vào việc viện trợ rồi, vậy nên chúng sẽ vội vàng đi qua ngã rẽ, thế là Hàn Tiêu liền lặng lẽ đi ở phía cuối cùng của tổ A.
Anh cực kỳ mờ nhạt, thậm chí còn kéo mũ thấp hẳn xuống nữa.
Lũ cảnh vệ tổ A hiển nhiên là không ngờ tới việc Hàn Tiêu sẽ to gan lớn mật tới mức độ này, ai mà rỗi hơi đi đếm đồng đội làm gì, vậy là chẳng có một cảnh vệ nào nhận ra đội ngũ của mình đã dư ra một người ở đẳng sau.
Vậy là Hàn Tiêu an toàn đi tới trước cổng chính cùng với tổ A, chờ cho tất cả các cảnh vệ đều bị phân tán lực chú ý, anh lặng lẽ nhích tới gần cửa chính, do đó mới có màn biểu diễn cửa nhà ta mở ra, nhốt hết cảnh vệ trong căn cứ như khi nãy.
Đây là một nước cờ hiểm, một khi có sai sót, Hàn Tiêu sẽ bị mấy chục khẩu súng đồng loạt bắn ở cự li gần, biến thành một cái sàng.
Nếu được lựa chọn, anh không hề muốn sử dụng chiêu hiểm như vậy, đáng tiếc là kế hoạch ban đầu đã bị Barota phá hỏng nên mới bắt buộc mạo hiểm, chỉ cần xác suất thành công có thể đạt tới khoảng năm mươi phần trăm là Hàn Tiêu đã chấp nhận thử rồi.
Xung quanh là nông trường bỏ hoang, Hàn Tiêu nhìn thấy vết bánh xe việt dã rời đi, anh lần theo dấu vết này để tìm được tới nhà để xe.
Trong nhà xe, có mấy chiếc xe việt dã chống đạn màu đen đang lẳng lặng nằm đó, chìa khóa được treo ngay bên cạnh cửa, thuận tiện cho việc lấy xe, bây giờ tất nhiên cũng tiện cho anh.
"Quân tiếp viện có khả năng xuất hiện bất cứ lúc nào, không thể ở đây lâu được."
Trốn khỏi phòng thí nghiệm mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi, sau này chắc chắn sẽ là những đợt truy sát liên tiếp đến từ tổ chức Manh Nha.
Anh ném chiếc ba lô đựng cánh tay máy xuống ghế phụ, cắm chìa khóa, nổ máy xe rồi sờ lên tay lái, ối chà chà, da thật hẳn hoi.
Hàn Tiêu đạp chân ga, tiếng động cơ mã lực lớn gầm rú, chiếc xe việt dã như ngựa hoang thoát cương, tông đổ hàng rào quanh nông trường rồi lao thẳng vào con đường đất trong rừng.
Anh chẳng biết gì về địa hình xung quanh, vậy nên chỉ đành quyết đại một hướng mà thôi.
...
Trên chiếc máy bay trực thăng màu đen, điện thoại di động của Hella vang lên, cô ta nhíu mày, bấm nhận cuộc gọi:
"Ai thế?"
"Quản lý Hella, căn cứ xảy ra chuyện rồi, Số 0 mất khống chế đã giết chết hơn ba mươi cảnh vệ, phó quản lý Barota và tiến sĩ Lâm Duy Hiền, đồng thời còn hủy nhiều tư liệu thí nghiệm của căn cứ..."
Giọng tổ trưởng tổ A thực sự uể oải, bọn họ phải chịu tội không làm tròn nhiệm vụ là chắc chắn, nếu còn không chịu báo cáo lên cấp trên thì không chỉ là vấn đề liên quan tới tiền đồ mà ngay cả cái mạng cỏn con cũng sẽ gặp chuyện mất.
Đừng nói là một đám anh em bọn họ đang bị khóa bên trong, nếu không có người tới mở cửa thì chẳng nhẽ ngồi đây bốn mắt nhìn nhau cho đến tận trời tàn đất tận chắc?
Hella kinh ngạc, cậu đang nói đùa với tôi đấy ư?! Chính bản thân cô ta là người tẩy não cho Số 0, chẳng lẽ Số 0 đã giả vờ từ lúc đó rồi? Thế nhưng hiệu quả tẩy não với tất cả các vật thí nghiệm khác đều không xảy ra bất cứ vấn đề nào mà.
Mình bị lừa từ đầu tới cuối hay sao?
Hella vội vàng liên hệ với Thủ lĩnh và tường thuật lại tất cả lời của tổ trưởng tổ A một lượt.
Hơi thở của Thủ lĩnh trong điện thoại cũng dần trở nên ồ ồ, dường như đang phải nén giận.
"Cô lập tức quay lại, truy kích cho ta."
Hella hoàn toàn không muốn:
"Nhưng em gái tôi..."
"Câm mồm, cô không có tư cách cò kè mặc cả với ta."
Hella không cam lòng, cô ta cắn môi, miễn cưỡng quát lên với phi công:
"Quay đầu, về căn cứ!"
"Quản lý Hella, máy bay cần phải đáp xuống nạp nhiên liệu trước đã."
"Nhanh lên."
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...