Hàn Tiêu thay đồng phục cảnh vệ rồi ra khỏi phòng thí nghiệm của Lâm Duy Hiền.
Trong căn cứ, có rất nhiều người biết tin anh đã bị Lâm Duy Hiền đưa đi, vậy nên Hàn Tiêu tạm thời không thể dùng thân phận ban đầu để xuất hiện nữa.
Ở đây chỉ có bốn người có ấn tượng sâu sắc về anh, đó là Hella, Số 1, Lâm Duy Hiền và Barota, hai người đầu tiên thì hiện giờ không có mặt trong căn cứ, Lâm Duy Hiền đã bị trừ khử, chỉ cần không gặp phải Barota là tạm thời anh sẽ được an toàn.
Cửa của phòng thí nghiệm trong lòng đất được làm từ một thứ hợp kim đặc biệt, dày tới tám mươi centimet, có sử dụng hết tất cả thuốc nổ trong kho vũ khí cũng đừng hòng phá hỏng được nó, vậy nên cách duy nhất để chạy thoát là có thể thông qua cửa điện tử, trong căn cứ này chỉ có ba người có thẻ mở cánh cửa đó, Lâm Duy Hiền chính là một trong số họ.
Lúc này, một tấm thẻ trắng đang lẳng lặng nằm trong túi áo ngực của Hàn Tiêu.
Nhưng ngoài cổng có lính gác, hơn nữa tầng trên là ký túc xá của cảnh vệ, tất cả mọi người ở đây đều biết ai là chủ nhân của ba tấm thẻ trắng vậy nên Hàn Tiêu không có khả năng lén lút chuồn ra ngoài được.
Bên cạnh cảnh vệ sẽ có thiết bị đóng cửa trong trường hợp khẩn cấp, chỉ cần kéo cầu dao xuống, chính là dùng tay để đóng hệ thống gác cổng lại, cánh cổng sẽ hoàn toàn bị đóng kín, nếu Hàn Tiêu dám nghênh ngang cầm thẻ trắng ra mở cửa thì anh sẽ chẳng còn đường rút lui, chỉ trong vòng mười giây thôi, anh sẽ lập tức rơi vào cảnh giữa muôn trùng vây, đến lúc đó thì khác nào bắt ba ba trong rọ, một phát đạn là đủ để cướp đi mấy chục HP của anh rồi, nếu bị tập kích mà gặp may thì chắc cũng chống đỡ được khoảng 0,8 giây...
Ừ, oanh liệt biết bao, một kiểu chết không tồi, cứ giữ lại làm lựa chọn hai đi đã.
Kế hoạch của Hàn Tiêu là chặt đứt đường truyền tin, tranh thủ vài giờ cho bản thân, đây cũng là biện pháp ổn thỏa nhất.
Thật ra kế hoạch ban đầu của anh là làm hỏng nguồn cung cấp năng lượng, thế nhưng hệ thống gác cổng lại được mở bằng điện, nếu cắt đứt nguồn điện thì hệ thống sẽ ngừng vận hành ngay.
Máy truyền tín hiệu thông tin được giấu trong một vách tường nắm dưới tầng ba của căn cứ ngầm, anh cần cánh tay máy để phá tường.
Phòng cải tiến máy móc nằm ở tầng hai, Hàn Tiêu phải về để lấy trang bị trước đã.
Nhưng kế hoạch thì chẳng bao giờ có thể theo kịp biến hóa.
Chỉ còn cách phòng cải tiến máy móc chừng năm mươi mét, một bàn tay to đột ngột vươn ra, đè lên lồng ngực Hàn Tiêu.
Anh trừng mắt, kẻ ngăn anh lại chính là Barota!
Đúng là xui quá đi mất, cả cái căn cứ rộng lớn như thế này mà tại sao lại gặp phải Barota, kẻ Hàn Tiêu không muốn gặp nhất lúc này.
Xui xẻo này tìm ai để kiện đây, có phải Murphy chính là hiện thân của số phận không?
"Cậu ở tiểu tổ nào? Tại sao tôi chưa bao giờ gặp cậu?"
Barota nghi ngờ hỏi.
Hàn Tiêu cúi đầu, kéo mũ để che khuất khuôn mặt:
"Tôi là người mới tới, thuộc tổ B."
Barota vẫn tỏ vẻ ngờ vực:
"Có người mới lúc nào mà sao tôi lại không biết? Hình như tôi nghe thấy giọng cậu ở đâu đó rồi, ngẩng đầu lên để tôi nhìn mặt cậu."
Hàn Tiêu liếc qua, anh thấy tay Barota đã sờ lên khẩu súng ngắn bên hông, lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị bóp cò, ngay cả ba cảnh vệ ở gần đó cũng đã tiến lại gần do nhận ra có chuyện bất thường ở đây.
Phải làm sao bây giờ? Nếu bị phát hiện, chắc chắn Barota sẽ cử người đi tìm Lâm Duy Hiền ngay, một khi thấy thi thể của ông ta là hành vi của anh sẽ bại lộ hết, quả đúng là nên phanh thây ông ta xong rồi mới đi nhỉ? Không không không, mấy ngày sau còn phải ăn cơm mà, tốt nhất là đừng làm cái chuyện kinh khủng như thế...!Nhưng chẳng lẽ chịu chết ở đây à? Sao lại có ý nghĩ như thế nhỉ, làm gì cũng phải có lòng tin mới được, mặc dù đây là hành động nếu thất bại chỉ có đường chết, nhưng cũng không nên chưa lo thắng đã sợ bại như thế chứ.
"Thật là phiền...!Vốn thì tao cũng không muốn dùng đến kế hoạch B đâu."
"Cậu đang nói cái gì thế?"
Barota không nghe rõ.
Hàn Tiêu bỗng ngẩng phắt đầu lên, nở một nụ cười hiểm độc:
"Tao vẫn luôn muốn nói với mày thế này này, cái đồ trứng lừa nhà mày thực sự cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý đấy!"
"Số 0?!"
Tranh thủ thời cơ đối phương kinh ngạc trong giây lát, Hàn Tiêu lập tức ra tay trước, anh dùng dao găm đâm về phía ngực Barota.
Con ngươi Barota co rút lại, hắn ta vội vàng ngửa người ra sau, lưỡi dao đã sượt qua da thịt hắn, thạo thành miệng vết thương, đồng thời một dòng máu cũng trào ra.
"Bắn đi!"
Ba tên cảnh vệ vội vàng rút súng, nhưng khi nãy chúng đã tiến lại quá gần, khoảng cách giữa chúng với Hàn Tiêu còn chưa tới ba mét, đây không phải một khoảng cách thích hợp để tác chiến bằng súng trường.
Hàn Tiêu sải bước vượt qua khoảng cách ba mét này, nắm đấm tràn đầy sức mạnh của anh lao thẳng về phía mặt một người trong số đó, nếu có thể chiếu một pha quay chậm, có lẽ sẽ thấy được da mặt bị đấm trúng run run lên như sóng nữa.
-48!
Một nắm đấm cực mạnh này lập tức khiến đối phương trở nên hồ đồ, gã loạng choạng lùi về sau, đụng phải hai tên đồng đội đang vọt tới khiến cả ba ngã lăn quay ra đất.
Hàn Tiêu quả quyết quay lại, dùng tốc độ như phi nước đại lao qua khoảng cách năm mươi mét để về phòng cải tạo máy móc.
Tiếng súng vang lên sau lưng anh, những viên đạn sượt qua người anh, đập vào tường tóe lửa.
Barota bưng lấy hàm dưới đang đổ máu, sắc mặt hắn ta tối sầm rồi giơ súng bắn như điên về phía Hàn Tiêu, vừa bắn vừa đuổi theo.
"Tất cả cảnh vệ nghe lệnh, lập tức chi viện cho phòng cải tiến máy móc ở tầng hai, mục tiêu là Số 0, vật thí nghiệm đã vượt ra ngoài kiểm soát!"
Barota gào lên với chiếc bộ đàm mini cài trên cổ áo.
Các cảnh vệ đang tuần tra từng tầng đều hoang mang, chúng cứ ngỡ mình vừa gặp ảo giác.
"Số 0 vượt ra ngoài kiểm soát? Không nhầm đấy chứ?"
"Vật thí nghiệm đó chẳng phải bị tẩy não rồi à?"
"Chẳng lẽ đây là diễn tập?"
"Mày ngu thế, tao vừa nghe thấy tiếng súng đây này!"
Trong tiếng đạn gầm rú, nguy cơ trùng trùng sau lưng, Hàn Tiêu lại đột nhiên cực bình tĩnh, đây là trạng thái tập trung đặc thù của anh, cảm xúc sẽ lạnh như băng, lý trí vô cùng tỉnh táo, vô số thông tin bắt đầu tập trung trong đầu anh, thế giới trước mắt biến thành một thế giới với toàn những ô lưới khắp nơi như mạng nhện, mọi thứ đều có liên hệ với nhau.
"Hai giây nữa có thể tới phòng cải tiến máy móc, Barota đuổi theo sẽ mất 3,7 giây, ba tên cảnh vệ sẽ không thể tạo thành uy hiếp với mình trong 4,2 giây, thời gian quân tiếp viện tới là từ 25 tới 35 giây..."
Hàn Tiêu đã trải qua vô số lần chiến đấu, kinh nghiệm tác chiến phong phú là cơ sở duy nhất để anh duy trì trạng thái này.
Anh chạy theo đường zích zắc, tập trung hết sức để tránh đạn.
Barota vẫn truy đuổi gắt gao ở phía sau, hắn ta không quan tâm tới nguyên nhân dẫn tới tình trạng mất kiểm soát ở Số 0 mà ta chỉ biết chức trách của mình là bắt lấy Hàn Tiêu, thậm chí là được cho phép đánh chết Hàn Tiêu tại chỗ rồi mới tiền trảm hậu tấu.
"Hay lắm, đồ chơi nhỏ đã phản kháng rồi."
Barota liếm liếm máu tươi ở cằm, ánh mắt hung ác:
"Đây chính là kiểu chết do chính mày chọn đấy!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...