Nến long phượng thấp sáng phòng tân hôn.
Ánh nến dịu dàng chiếu sáng mọi ngóc ngách trong căn phòng mang lại cảm giác ấm áp, đối lập hoàn toàn với tiết trời mùa đông giá rét bên ngoài.
Đông Phương Vấn Tâm một thân hồng y tiên diễm như lửa, ngay ngắn ngồi trên chiếc giường được trải chăn đệm màu đỏ thêu hình ảnh trăm nghìn đồng tử mới sinh xinh xắn nhỏ nhắn, tượng trưng cho cảnh con cháu đầy đàn.
Đầu đội khăn hỉ làm từ lụa đỏ thêu hoa tinh mỹ, che lấp đi toàn bộ dung nhan diễm lệ mị hoặc có thể làm điên đảo chúng sinh thiên hạ, tuyệt thế vô song có thể khiến cho nhân thần căm phẫn của mình.
Trong lòng vô cùng mong chờ khoảnh khắc tiếp theo nhanh đến, khi nàng trao tấm thân trong trắng của chính mình cho người đàn ông mà nàng động lòng duy nhất kiếp này, từ một người con gái, trở thành một người đàn bà sau hai kiếp làm người!
Nàng và Dạ Khuynh hắn đã ly khai khỏi Đoạt Mệnh Cung được hơn bốn tháng thời gian. Cùng đêm khi đoá xích mân côi thứ mười nghìn của nàng rơi xuống, đoá bạch mân côi cuối cùng trong tay hắn cũng thành công lưu lại trên hiện trường ám sát, nằm gọn nơi ngực "con mồi" của nhiệm vụ!
Huyết - Bạch song sát, hai kẻ nắm giữ vị trí liền kề nhất - nhì trong "sát thủ bảng" tiếng tâm lừng lẫy, cùng chung một ngày biến mất, đã tạo nên một hồi dư luận xôn xao, đến giờ vẫn chưa lắng động xuống trong giới giang hồ Huyền Thiên Đại lục!
Trong khoảng thời gian bốn tháng vừa qua, nói dài thì cũng không dài, nói ngắn thì cũng không ngắn. Ở thế giới này một ngày có hai mươi bốn canh giờ, tương đương với bốn mươi tám tiếng ở trái đất, ngày ở đây lại còn dài gấp ba phần tư lần đêm, nàng và hắn đã đi được không ít nơi trên Huyền Thiên Đại lục, thật sự có ý định muốn nắm tay nhau ngao du thiên hạ! Đây có lẽ là thời gian hạnh phúc nhất kể từ khi nàng đến thế giới này! Nhất là đêm nay, nàng được như mong muốn chính thức trở thành nương tử của hắn!
Con bà nó chứ! Nếu để cô ả hồ ly tinh Thuỷ Nguyệt Đình kia biết được hai người các nàng đã bái đường thành thân, không biết ả có tức chết không a? Ả ta nhưng tưởng Đông Phương Vấn Tâm nàng không biết ả có ý đồ với Dạ Khuynh tướng công của nàng sao! Bây giờ cho tức chết ngươi...Dám nghĩ dành người của nàng? Không có cửa đâu! Ngay cả cửa sổ cũng không dành cho ngươi! Hắc Hắc...
Dưới lớp khăn che Đông Phương Vấn Tâm nở một nụ cười đắc ý.
Trong lòng nàng lúc này cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cũng vô cùng thoả mãn. Nhưng không hiểu sao trong cái hạnh phúc cùng thoả mãn này, Đông Phương Vấn Tâm lại ẩn ẩn cảm thấy bất an không sao giải thích được, giống như sẽ có chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng xảy ra trong đêm nay, ngay tại phòng tân hôn này. Thậm chí với giác quan nhạy cảm của một siêu sát thủ, nàng còn cảm thấy không bao lâu nữa, không khí nơi đây sẽ bị nhuốm mùi máu tươi!
Đây là điềm xấu!
Đông Phương Vấn Tâm lặng mình suy nghĩ xem sẽ khả năng sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi vì nàng vô cùng tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình. Tuy chuyện này có vẻ hơi hoang đường, khó tin, nhưng thật sự cái gọi là giác quan thứ sáu hơi có "tính chất đàn bà" đối với một sát thủ như nàng này, đã nhiều lần cứu nàng thoát ra từ chỗ chết!
Quả thật đây là điềm báo cho điềm xấu sắp xảy ra, hay là bản thân nàng đã nghĩ nhiều?
Đông Phương Vấn Tâm suy đi nghĩ lại một hồi lâu. Xong, lại thể nào suy đoán được sẽ có chuyện gì xảy ra trong đêm nay, có thể khiến không khí trong phòng tân hôn này bị nhuốm mùi máu như trong cảm giác của nàng cả. Nàng đây là thật suy nghĩ nhiều? Có lẽ không sai đi? Đêm nay nhưng là đêm động phòng hoa chúc của nàng và hắn, mà không sai biệt cả hai đều là lần đầu tiên, nếu thật sự có máu thì cũng là...nha..nha nha..Khụ khụ...
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Đông Phương Vấn Tâm che dấu dưới lớp khăn hỉ nhanh chóng hồng lên một cách bất thường, dung nhan vốn tuyệt mỹ vì vậy càng thêm diễm lệ vạn phần. Gì chứ, tuy hơi nhục nhưng không thể phủ nhận đây là sự thật một trăm phầm trăm a!
Số tuổi của Đông Phương Vấn Tâm nàng đây tính cả hai kiếp cộng lại cũng liền đạt tới con số năm mươi bốn, có thể xem là một quý bà trung niên! Tuy nhiên...Con bà nó chứ... Vẫn còn là xữ nữ!
Giờ bỗng nghĩ lại Dạ Khuynh nhưng chỉ mới hai tám. Nàng đây không biết có thể xem là máy bay bà già lái phi công trẻ không a? Đông Phương Vấn Tâm đầu chạy vài đường hắc tuyến, lắc lắc vài cái không dám nghĩ tới chuyện xấu hổ này nữa.
Gì chứ nàng nhưng là ngượng ngùng a! Dù khi nàng thi hành nhiệm vụ ám sát giết người có lãnh huyết vô tình đến đâu, cách thức giết người có tàn nhẫn đến mức nào đi nữa thì bản chất thật sự của nàng vẫn chỉ là một người con gái không hơn không kém! Huống hồ từ trước đến nay Đông Phương Vấn Tâm nàng vẫn là một người có da mặt rất mỏng, đối với cái chuyện bản thân mình trâu già gặm cỏ non này cũng sẽ đỏ mặt a~! Trong lòng cũng nghĩ tới chuyện kiếp trước nàng sống tận hai mươi mốt tuổi xuân xanh nhưng vẫn không có một mảnh tình vác vai, bạn trai cũng không có nữa móng tồn tại mà không khỏi thắc mắc không thôi. Nếu nàng nhớ không lầm nhan sắc kiếp trước của nàng không hề xấu hay khó coi đến nỗi không người khác phái nào muốn nhìn, muốn thích, muốn yêu, muốn làm quen, mà ngược lại nàng rất xinh đẹp bởi bản thân nàng sở hữu những ưu điểm từ nhan sắc ưu mỹ của người mẹ giả dạng siêu minh tinh thế giới, cùng người cha mang bộ dáng chính trị gia tuấn mỹ vô song kia của mình a! Hay thật sự như lời tiên đoán của bà cụ thần bí kia, thế giới này mới chính là nơi nàng nên thuộc về? Nàng tìm được Dạ Khuynh là do ông trời sắp đặt? Là duyên phận xuyên không gian sao?
Trong lúc Đông Phương Vấn Tâm đang suy nghĩ miên man, sau lưng nàng đột ngột xuất hiện tiếng gió!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...