Siêu Sát Thủ Trọng Sinh Dị Giới

Rầu rĩ buông tay ra khỏi khuôn mặt xinh đẹp có thể khiến cho thiên địa thất sắc, nhân thần căm phẫn của nam nhân Long Hạo Nguyệt. Đông Phương Vấn Tâm bĩu môi chống gối đứng dậy, thuận tay phủi đi những bông tuyết bám trên vạt áo của mình. Xong, tầm mắt nhất thời vẫn còn như bị keo dán cố định, dính chặt xuống mặt tuyết dưới chân, chưa hoàn toàn dứt ra được khỏi thân xác của người nam nhân thuộc diện "lam nhan hoạ thuỷ", điên đảo chúng sinh thiên hạ này.
Thở dài...Lại nối tiếp thở dài...
Khó xử...Lại nối tiếp khó xử...
Nàng bây giờ nhưng là vạn phần luyến tiếc, nội tâm tranh đấu dữ dội a! Không biết có nên sờ thêm vài cái nữa không? Đây rất có thể là lần cuối cùng Đông Phương Vấn Tâm nàng còn được ăn "đậu hủ" soái ca miễn phí như vậy nha! Sau này một khi đã lên xe bông về nhà chồng, có muốn ăn cũng không có mà ăn, có mà ăn cũng không có dám ăn đi! Gì chứ Đông Phương Vấn Tâm thừa biết, mỗ tướng công tương lai của nàng - Dạ Khuynh, tuy nhìn bề ngoài luôn là một vẻ lạnh lùng như băng, trong mắt dường như không hề quan tâm đến bất cứ sự vật, sự việc gì khác trên đời ngoài việc báo thù cho gia tộc đã bị diệt vong của mình kia, thực chất chính là một tay ghen ngầm siêu bá đạo a! Không thiếu nam nhân say đắm nhìn ngắm dung mạo của nàng bị hắn âm thầm chọc mù hai mắt! Không thiếu nam nhân lời ra tiếng vào tán thưởng dung mạo của nàng bị hắn âm thầm bẽ vỡ xương hàm! Không thiếu nam nhân ôm tư tưởng xa vời với nàng bị hắn âm thầm bóp nát tim gan! Cũng không thiếu nam nhân chỉ vì nhận được một lời tán thưởng, một cái liếc mắt của nàng bị hắn âm thầm phanh thây xé xác đâu!
Tất cả những điều trên, Dạ Khuynh hắn đều lặng lẽ làm sau lưng nàng, xong, làm sao có thể qua mặt được con mắt tinh tường của nàng a! Nhìn những việc mà hắn đã làm này cũng đủ biết, con người hắn muốn bao nhiêu bá đạo liền có bấy nhiêu bá đạo! Muốn bao nhiêu tàn nhẫn liền có bấy nhiêu tàn nhẫn! Ách...Tuy nhìn có vẻ "hơi" dã man, nhưng nàng chính là thích hắn như vậy! Điều này không phải chứng minh rằng, trong lòng Dạ Khuynh hắn, ít nhất vẫn còn có chỗ cho nàng chứ không phải chỉ mỗi cái việc báo thù kia sao? Không nhắc tới hắn thì thôi, vừa nhắc tới hắn là liền thấy nhớ, nàng và hắn nhưng đã hai ngày chưa được gặp mặt nhau!

Đông Phương Vấn Tâm ngước mặt, hướng lên bầu trời đêm tràn ngập sắc đỏ, nhìn vầng xích nguyệt đang toả sáng vằng vặt trên cao kia mà tựa như nhìn người mình đang mong nhớ trong lòng - Dạ Khuynh, khẽ nỉ non: "Dạ Khuynh a! Hai ngày không gặp ta thật nhớ chàng! Tâm nhi của chàng tuy ở đây ăn lén "đậu hủ" của nam nhân khác nhưng vẫn là không quên nhớ tới chàng nha, "đậu hũ" của Tam Hoàng Tử Long Thiên Hoàng Triều Long Hạo Nguyệt tuy cảm xúc thật tuyệt nhưng vẫn không bằng một phần mười của chàng đâu, ta sẽ cố gắng làm nhanh gọn nhiệm vụ cuối cùng này rồi quay trở về đoàn tụ với chàng, hãy chờ ta!"
Nói đoạn khẽ phất tay trái, một luồng quang mang như có như không chợt loé lên từ trong viên ngọc đỏ được khảm trên bề mặt chiếc nhẫn trữ vật mang đậm hơi thở cổ xưa ở ngón út, song rất nhanh liền biến mất, để lại trên không trung, lơ lửng trước mặt Đông Phương Vấn Tâm một vật thể vô cùng tinh mỹ.
Chính vật thể tinh mỹ này đã tạo nên cho nàng danh hiệu "Lãnh diện ma nữ Huyết Mân Côi" nghe mười phần lãnh khốc, tiếng tâm lừng lẫy trong giới giang hồ Huyền Thiên Đại Lục, là kí hiệu riêng trong cuộc đời sát thủ của nàng, mỗi một lần nàng hoàn thành thành công nhiệm vụ của các trưởng lão cấp cao trong Đoạt Mệnh Cung đặt ra, nó đều như là nhân chứng, từng cái từng cái, lưu lại hiện trường nhuộm đẫm mùi máu mà nàng một tay tạo thành.
Nó...
Một đoá xích mân côi tiên diễm!
Đông Phương Vấn Tâm giơ bàn tay trái của mình lên trước mặt, lòng bàn tay hướng về phía đoá xích mân côi đang phiêu diêu tại không trung kia. Một điều không thể ngờ được là đoá xích mân côi này tựa như có linh tính, giống như hiểu được Đông Phương Vấn Tâm đang gọi mình, nó từ từ hạ xuống nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng.
Nhẹ xoay đoá xích mân côi trong tay, ngắm nghía nó một chút. Đoá xích mân côi này nhưng là do chính tay nàng tỉ mỉ xếp từ giấy mềm mà thành, thấy nó không xuất hiện tình trạng móp méo gì, Đông Phương Vấn Tâm mới hài lòng gật gật đầu, đoạn cuối người bỏ nó lên trước ngực nam nhân xinh đẹp Long Hạo Thiên, chấp tay thì thầm câu cửa miệng quen thuộc mười năm như một:
- "Hoa hồng đỏ chứng tỏ sự thương tiếc của ta, long trọng đưa tiễn soái ca người về nơi chính suối, mô phật!"

Ở thế giới này, thời khắc một đoá xích mân côi diễm lệ từ trong tay nàng rơi xuống cũng chính là thời khắc đánh dấu cho người khác biết rằng có không ít hơn một "đồng loại" đã ngã xuống dưới chân Lãnh diện ma nữ Huyết Mân Côi nàng!
Trong mười tám năm hành nghề sát thủ, bôn tẩu thân mình trong vô số trận chiến sinh tử, số lượng xích mân côi từ trong tay nàng rơi xuống đã lên tới con số chín nghìn chín trăm chín mươi chín đoá, "đồng loại" đã ngã xuống dưới chân nàng, nhiều đến mức chính nàng cũng không biết rõ là bao nhiêu! Tựa như đêm nay, khi đoá xích mân côi thứ mười nghìn rơi xuống, tính mệnh của hơn năm mươi sinh linh trên cõi đời cứ thế bị nàng làm cho tan biến. Tuy nhiên, Đông Phương Vấn Tâm nàng xin thề với trời, đây nhưng sẽ là những người cuối cùng ở kiếp này! Nàng nhưng từ rất lâu về trước đã biết, khi đoá xích mân côi thứ mười nghìn này rơi xuống, cuộc sống hai tay dính đầy máu tanh của nàng ở kiếp này cũng chính thức kết thúc!
Tại sao ư?
Bởi vì trong Đoạt Mệnh Cung sẽ không có bất kì một sát thủ nào hoàn thành được nhiệm vụ thứ mười nghìn mà bị bắt ép phải làm nhiệm vụ thứ mười nghìn lẻ một!
Đây là điều luật mà kể từ khi tổ chức sát thủ Đoạt Mệnh Cung thành lập từ hơn một nghìn năm trước đến nay vẫn không hề thay đổi! Một điều luật bất thành văn! Đó là chỉ cần trong tổ chức có một sát thủ hoàn thành được nhiệm vụ thứ mười nghìn! Tầng lớp lãnh đạo cao cấp trong Đoạt Mệnh Cung sẽ đồng ý cho hắn một trong hai điều: Địa vị Sát Thủ Vương và "ra đi"!

Nếu như hắn lựa chọn địa vị sát thủ Vương, đồng nghĩa với bản thân hắn đồng ý tiếp tục ở lại làm việc cho tổ chức với một thân phận hoàn toàn mới, ngay tức khắc trở thành chủ nhân một trong năm chiếc ghế Điện Chủ đang còn trống của Thập Nhị Tháp Sát Quân, nắm giữ vào tay một trong mười hai đạo quân sát thủ nồng cốt nhất, đỉnh phong nhất của Đoạt Mệnh Cung! Thân phận bỗng chốc chỉ dưới tên Cung Chủ đang nắm trong tay quyền lực tối cao vô thượng của tổ chức kia một bậc! Dưới một người trên vạn người!
Còn nếu hắn lựa chọn "ra đi", đồng nghĩa với việc bản thân hắn được ngay lập tức có được tự do! Hoàn toàn thoát ly khỏi Đoạt Mệnh Cung, không còn là một sát thủ, một thành viên của tổ chức, mà không phải "ra đi" theo cái dạng bị tổ chức tiêu trừ(2) kia!
Một trong hai điều trên, Đông Phương Vấn Tâm nàng đương nhiên sẽ chọn điều thứ hai!
Thứ nàng cần là tự do, không phải là quyền lực. Hừ, muốn lấy chiếc ghế Điện Chủ Thập Nhị Tháp, toà tháp thứ mười hai trong Thập Nhị Tháp Sát Quân ra nhử nàng? Thèm vào! Cho nàng làm Điện Chủ Nhất Tháp, toà tháp sở hữu đội quân sát thủ mạnh nhất nàng chưa chắc đã thèm làm, huống hồ là Thập Nhị Tháp, toà tháp yếu nhất trong Thập Nhị Tháp Sát Quân a! Bà nó chứ, thực lực tên Điện Chủ Nhất Tháp nhưng còn thua kém nàng đấy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui