Nguyệt Thiên Đại lục, Đế đô Hiên Viên Quốc, phủ hộ quốc tướng quân.
Hành lang gấp khúc uốn lượn, mái đỏ lầu son bắt mắt, đình đài lầu các mang đậm hơi thở cổ kính xa xưa, tuy cầu kì nhưng tuyệt nhiên không xa hoa, khiến cho phủ hộ quốc tướng quân trở nên tràn ngập khí thế bệ vệ uy nhiêm song cũng không kém phần thanh cao tao nhã. Trong cơn mưa giông bão bùng kinh thiên toà phủ đệ này vẫn sừng sững nằm đó, nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấy rõ ràng hư hao tồn tại, tuy nhiên khí thế lại vẫn như bao ngày, dường như không hề sụp giảm! Chỉ khác ở chổ một tia bất thường không biết từ lúc nào bỗng dưng xuất hiện tại nơi đây, chậm rãi lưu động trong không khí tạo nên sức ép vô hình đối với từng cá thể sống!
Trên hành lang gấp khúc bảy lượn tám cong thuộc toà đình viện rộng lớn trang nhã nằm giữa trung tâm phủ hộ quốc tướng quân tại thời điểm này đang diễn ra một cảnh tượng vô cùng kì lạ. Rõ ràng quan sát bằng mắt liền có thể nhìn thấy hình ảnh người người tất bật ngược xuôi không ngừng xuất hiện, tuy nhiên đến khi cảm nhận bằng tai lại chẳm thể nghe được gì, không gian im lặng như phỗng, tựa như chốn này thật sự không hề có thứ gọi là âm thanh tồn tại vậy!
Từ các trận pháp sư đang hỗ trợ nhau chung tay xây dựng hàng loạt trận pháp cấp cao nhằm gia trì củng cố một dãy kiến trúc trong đình viện, bảo vệ nó không bị sụp đổ dưới sự đè ép của cơn mưa giông bão tố bên ngoài kia, cho đến các nữ tỳ thân phận thấp kém yếu hèn đang bưng chậu nước nhanh chóng di chuyển trên hành lang trơn trượt ẩm ướt nọ, đều khôn ngoan giảm xuống tối thiểu đi sự tồn tại của bản thân mình trong thời điểm hiện tại.
Đông Phương Vấn Phong đảo đôi mắt lạnh liếc ngang một vòng, chỉ thấy một cái ánh mắt của hắn dường như có thể làm cho không khí ngưng kết thành băng. Nguyên một đám người cũng vì thế cảm nhận được tia buốt lạnh bỗng dưng xuất hiện từ ót nhanh chóng lan rộng ra khắp tứ chi bách hài, mặt mày người nào người nấy trở nên xanh mét như tàu lá chuối, cuối gập đầu xuống, đăm đăm nhìn vào mũi giày của bản thân, không dám ngước mặt nhìn đến người nam nhân khí thế kinh thiên trước mắt dù chỉ một ly.
Có trời mới biết giờ ngay tại giây phút hiện tại bọn họ khát khao muốn được chạy khỏi nơi đây như thế nào! Áp lực khủng khiếp toả ra từ trên người người nam nhân này vốn không phải những con người nhỏ bé như bọn họ có thể chịu đựng được!
Tướng quân đại nhân đáng kính, người có thể đừng nhìn bọn nô tài (nô tỳ) bằng ánh mắt đông chết người như vậy được không a?!
Đông Phương Vấn Phong, Trấn Hải Quốc Tướng quân, đại nhi của Đông Phương Vấn Thiên, lão hộ quốc tướng quân đại danh đỉnh đỉnh của Hiên Viên Quốc lúc này như nghe được lời cầu khẩn của bọn họ, đôi mắt lạnh dần chuyển đổi mục tiêu, hướng về phía cửa phòng đóng chặt đối diện hắn với đôi chân mày xoăn tít thành hình chữ xuyên, đôi chân dọm bước đi qua đi lại, không ngừng cúi đầu rồi lại ngước đầu, hoàn toàn mất đi sự trầm ổn thường ngày vốn có ở hắn.
Bước nọ tiếp nối bước kia, vừa đi vừa khẽ chà sát hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi với nhau, thỉnh thoảng nhìn vào cửa phòng đóng chặt là Đông Phương Vấn Phong lại cảm thấy ruột gan phèo phổi của hắn như bị người dìm tại trong chảo nóng.
Vào đúng lúc hắn ngước mắt lên nhìn cửa phòng lần nữa, bỗng dưng lại nghe thấy bên trong truyền ra một tiếng "a" đầy thống khổ, đau đớn. Đông Phương Vấn Phong trong phút chốc nội tâm nhảy dựng, thiếu chút nữa không thể làm chủ được bản thân mà đạp cửa xông vào. Tuy nhiên, trên thực tế hằn đã thật sự làm như vậy, xong, vừa đúng lúc hắn giơ chân lên toan đạp cửa phòng thì đã bị hai tên thuộc hạ gần sát bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ngăn cản. Hai gã này ôm chặt lấy hắn, đồng dạng thất thanh hô:
- "Tướng quân, ngài không thể vào trong đó được!!!"
Bi ai thay Đông Phương Vấn Phong lúc này đâu còn nghe được thứ gì vào tai, hắn ngay tại thời điểm hiện tại chỉ một lòng muốn xông vào bên trong, lập tức kề cạnh bên người nữ nhân mà hắn yêu thương nhất đời kia. Nên sức lực khẽ khởi, đoạn chuẩn bị hất văng hai gã thuộc hạ đang ôm chặt thân mình ra ngoài, lớn tiếng hét: - "Không ngại chết liền cứ thử ngăn cản lão tử xem, bây giờ trời có sập xuống ta cũng quyết vào trong xem nàng cho bằng được!" Vừa xong toàn thân liền bùng phát sức mạnh khủng khiếp làm cho hai mỗ thuộc hạ đang liều chết ôm chặt lấy hắn trở nên thập phần khốn đốn, mặt mày xanh xao méo mó trong vô cùng đáng thương, trong lòng âm thầm rơi lệ thét gào:
- "Tướng quân đại nhân, xin ngài hãy rủ lòng thương sót cho hai con người số khổ này a! Bên trong quả thật không thể vào!! Quả thật không thể vào!!!"
Bọn họ nhưng thừa biết uy danh Trấn Hải Quốc Tướng quân của vị chủ nhân trước mắt này không phải tuỳ tiện nói ngoa mà ra, không hơn không kém cũng đã là một Huyễn Giả cấp bậc Huyễn Tông, tuỳ tiện giơ tay liền có thể dễ dàng đánh nát một ngọn núi lớn tan thành khói bụi, so với hai thân người lê lết lắm mới đạt được tới cấp bậc Huyễn Linh thì chẳng khác nào đem con kiến mà đi so sánh với con voi, đem vàng mà đi so sánh với kim cương, đem kĩ nữ mà đi so sánh với gái nhà lành cả. Căn bản là trên lệt một trời môt vực, cao thấp phân biệt rành rành trước mắt! Bọn họ thật sự sắp không thể chống đỡ được đến nơi rồi!! Lạy trời linh thiên cứu giúp!!!
Nguyên một đám nô tài nô tỳ khác im lặng cúi đầu, âm thầm mặc niệm cho hai con người khốn khổ thuộc hạ.
Vào đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm từ tính của phái nam từ phía bên trái nhẹ nhàng vang lên giải vây cho hai gã thuộc hạ mặt mày xanh mét không còn chút máu kia. - "Đại ca, huynh bình tĩnh một chút, bên trong thời điểm hiện tại quả thật không phải là nơi mà huynh nên vào!" Đông Phương Vấn Phàm đưa mắt quan sát Đông Phương Vấn Phong, đặng lên tiếng an ủi vị đại ca tính khí vô cùng nóng nảy này của mình: - "Huynh vào đó cũng không thể giúp được gì mà càng chỉ làm cho mọi việc thêm rối hơn thôi, không bằng cứ ở tại đây kiên nhẫn chờ đợi, đệ tin mọi chuyện sẽ đâu lại vào đó, nàng sẽ bình an sinh đứa bé ra đời!"
Nghe đệ đệ mình nói như vậy, Đông Phương Vấn Phong mới thoáng bình tĩnh lại một chút. Qua hồi suy nghĩ mới để bàn chân muốn đạp cửa của mình xuống, đảo tầm mắt nhìn Đông Phương Vấn Phàm, sâu bên trong vẫn không thể che dấu đi sự lo âu. Nhưng thôi...Đông Phương Vấn Phong cười khổ, chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng liền có thể dễ dàng làm hắn mất bình tĩnh như thế.
Người đời có câu "xúc động là ma quỷ" quả nhin không sai!
Hai gã thuộc hạ sát bên thấy hắn đã bình ổn được cảm xúc, không còn có ý định đạp cửa xông vào nữa mới nhẹ thở phào một hơi rồi buông tay ra khỏi người hắn, còn không quên khôn ngoan lui về phía hai mét, nghiêm chỉnh đứng thẳng người, bắt đầu cúi xuống mắt đối mũi, mũi đối tim. Xong, cũng không quên ném qua cho Đông Phương Vấn Phàm một ánh mắt tràn ngập cảm kích.
Tại phủ Hộ Quốc Tướng quân nói riêng cũng như toàn bộ thiện hạ rộng lớn vô cùng này nói chung, người có thể kiềm chế được tính khí nóng nảy của vị chủ nhân uy danh Trấn Hải tướng quân đỉnh đỉnh kiêu hùng trước mắt chỉ đếm được trên ba đầu ngón tay không hơn không kém! Đầu tiên nói đến chính là lão Hộ Quốc tướng quân Đông Phương Vấn Thiên, tiếp đến thứ hai hiện diện thời điểm hiện tại oanh oanh liệt liệt nam nhân dịu dàng như làn gió xuân Đông Phương Vấn Phàm, sau cùng vị trí thứ ba thế nhưng thuộc về người nữ nhân đang không ngừng rên rĩ đau đớn phía sau cánh cửa phòng đóng chặt kia!
Tính khí của Đông Phương Vấn Phong từ khi sinh ra đến nay cơ bản thuộc diện nóng nảy bất trị, ngay cả Hoàng Đế Hiên Viên Quốc Sở Thế Minh đến tận trước mặt mở lời cũng chưa chắc đã nhận được từ y một cái nể tình cho dù chỉ là nửa phân! Vậy nên nằm trong trường hợp ít ỏi ba người đặc biệt đối với y, nhị đương gia, nhi tử của lão Đông Phương Hộ Quốc Tướng quân Đông Phương Vấn Phàm hắn chính là tấm gương đáng để hai người thuộc hạ bọn họ khâm phục lại càng thêm khâm phục!
Không khác gì hai gã, bọn nô tài nô tỳ hễ là có mặt tại đây đều trong lòng đối với vị nhị đương gia an vị ngồi trên xe lăn trước mắt vô vàng biết ơn cùng nồng nhiệt sùng bái. Đã hơn chục lần Trấn Hải Quốc Tướng quân đại nhân sắp phát điên bùng nổ thì nhị đương gia chỉ vài câu nói liền có thể nhanh chóng khiến người bình tĩnh lại, may mắn thay có hắn ở đây nếu không chúng nô tài nô tỳ bọn họ không sớm thì muộn cũng bị tướng quân làm cho suy tim mà chết!
Một lần nữa nguyên một đám người thành khẩn cầu thần khấn phật mong sao vị Bạch tiểu thư trong phòng kia bình an sinh hạ đứa bé ra đời, mẫu tử vẹn tròn. Nếu như nàng thật sự xảy ra chuyện gì không biết vị đại nhân này sẽ phát điên thành cái dạng nào nữa, lúc đó cái mạng nhỏ của bọn họ cũng không thoát khỏi cảnh phải đi đoàn tụ với các lão tổ tông nhân gia dưới suối vàng!
Đông Phương Vấn Phàm kéo Đông Phương Vấn Phong lại ngồi xuống chiếc ghế gỗ được trải thảm lông Hoàng Kim Hổ do bọn nô tài chuẩn bị đặt đối diện cửa phòng, thấy đại ca mình lần thứ mười một chịu an phận chờ đợi, nội tâm Đông Phương Vấn Phàm cũng liền âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, im lặng không nói gì nữa. Hắn nhưng hiểu rõ hơn ai hết Đông Phương Vấn Phong đại ca hắn trong lòng thời điểm này ắt hẳn đang rất đau khổ. Nhìn người mình yêu sinh ra hậu đại chính là một điều hạnh phúc, tuy nhiên phải tại trường hợp cốt nhục trong bụng của nàng chính là thuộc về bản thân ngươi!
Hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình! Muốn trách chỉ có thể trách đại ca hắn yêu lầm người không nên yêu, chấp niệm dai dẳng không dứt đem lại cho chính bản thân mình sự đau khổ!
Nữ nhân phía sau cánh cửa đối diện trước mặt Đông Phương Vấn Phong trên danh nghĩa chính là nghĩa nữ của phụ thân hắn Đông Phương Vấn Thiên, Bạch Thanh Dao!
Từ nhỏ kề cạnh bên nhau lớn lên khiến tình ý của đại ca hắn đối với nàng nảy sinh ra từ rất sớm, ngày đêm bảo bọc cưng chiều thương yêu vô hạn. Chỉ tiếc vị nữ nhân xinh đẹp mà hắn phải gọi một tiếng tam muội này lại với đại ca chính là một mảnh vô tình, trái tim luôn hướng về vị Thần Vương ở Trảo Ưng Quốc kia!
Ba năm trước Bạch Thanh Dao thẳng thừng khước từ tình yêu của Đông Phương Vấn Phong, tuyên bố cuộc đời nàng không phải người nam nhân kia thì sẽ không xuất giá!
Một năm tiếp sau đó, Bạch Thanh Dao nàng liền mang thân phận Sở Nguyệt Công Chúc do Đương kim Hoàng Đế Hiên Viên Quốc Sở Thế Minh ngự ban gã đến quốc gia Trảo Ưng, trở thành thê tử của vị nam nhân hiện tại đang mang trong người thân phận Thần Vương cao quý tột cùng, nam duy nhất trong tim nàng!
Xong, điều bất ngờ nhất chính là, chuyện liên hôn giữa hai quốc gia lớn này có thể diễn ra suôn sẽ như vậy thế nhưng đều là do một tay đại ca của hắn, Đông Phương Vấn Phong âm thầm bày bố trong bóng tối!
Thành toàn cho người nữ nhân mà mình yêu thương, muốn nàng được hạnh phúc, vị đại ca Trấn Hải Quốc Tướng quân bên cạnh ngốc nghếch buông tay, đẩy bóng hình bản thân khắc sâu trong tâm khảm vào lồng ngực của kẻ khác!
Vốn nghĩ người nam nhân kia cũng yêu Bạch Thanh Dao, thiết nghĩ sẽ cưng chiều nàng, sủng nịch nàng, bảo hộ nàng như chính mình đã làm....Hiện tại mới biết là sai lầm!
Nào là bị người sắp đặt hãm hại...
Nào là một tờ hưu thư...
Thời điểm hiện tại Bạch Thanh Dao, nghĩa muội của hắn nhưng đã đường đường chính chính trở thành một cái khí phụ bị phu quân ruồng bỏ, mang trên thân tội danh dâm loạn, ngay cả đứa bé trong bụng cũng bị hoài nghi là dã chủng, thương tình không giết mà trao trả về nơi chốn cũ.
Đưa mắt nhìn Đông Phương Vấn Phong đang ngồi ôm đầu sầu não trên ghế, Đông Phương Vấn Phàm rũ nhẹ mi cong thở dài.
Chỉ mong nghĩa muội nhận ra trên đời này ai mới chính là người thật tâm yêu nàng, hoặc đại ca hắn đừng cố chấp nhớ mãi không quên một người nữ nhân không yêu mình nữa!
Ranh giới rõ ràng mới có thể khiến cho cả hai không phải đau khổ!
Đặng hướng tầm mắt ra bên ngoài khung cảnh bên ngoài, Đông Phương Vấn Phàm sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Ba ngày ba đêm trạng thái thiên địa hỗn loạn vẫn chưa hề có dấu hiệu dừng lại. Từng đợt lại từng đợt thiên lôi không ngừng chớp giật ì đùng như muốn xé tan bấu trới ra thành từng mảnh, âm thanh tựa như tiếng gầm phẫn nộ của rồng, nghe vào vô cùng rùng rợn khiến cho lòng người dễ dàng hoang mang sợ hãi. Trùng hợp ngay tại thời điểm nghĩa muội bắt đầu trở dạ sinh liền xảy ra, điều này phải chăng là điềm báo cho điều gì?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...