Phần lớn giới truyền thông chỉ quan tâm đến lễ khai mạc và các nữ diễn viễn tranh nhau khoe sắc tại thảm đỏ, bởi vì lần này vai chính của Đường Phong trong《Kẻ Giết Ma 》chỉ có một đề cử giành cho đạo diễn, cho nên đoàn làm phim cũng không có ý định tham gia lễ khai mạc tại thảm đỏ, mà chính là ngày đầu đến Berlin thì sẽ tụ họp gặp gỡ nhau.
Những người bạn cùng nhau trải qua sinh tử, cùng nhau chuyện trò uống rượu, không có nhiều sự khác biệt lắm, nhưng lần này gặp lại thì cảm xúc đan xen khó tả, mỗi người ôm nhau một cách thân thiết, cứ như bọn họ không chỉ mới quen đây thôi mà dường như đã quen nhau từ lâu lắm rồi.
“Nghe nói gần đây cậu đang tập huấn, việc huấn luyện sao rồi, đừng có vì chịu không nỗi cực khổ mà bỏ cuộc nửa chừng đó.” Một nam diễn viên đang mỉm cười đi tới, đối với người này trước đây cũng không thân lắm.
Đường Phong chú ý bên cạnh nam diễn viên ấy còn dắt theo một cô bé chừng năm sáu tuổi, cậu vừa cười vừa đáp lại lời nam diễn viên ấy: “Xem này, đây là kết quả của việc huấn luyện, bị huấn luyện viên đánh cho cũng không ít đâu ”
Vén tay áo lên cho đối phương nhìn thấy vết thâm tím lần trước cậu bị quật té lăn ra đất, Đường Phong rất nhanh ngồi xổm xuống nhìn cô bé bé trước mặt “Chào bé con.”
“Chú ơi, nghe nói chú biết võ, chú có thể bay được không?” Cô bé có chút ngượng ngùng kéo tay nam diễn viên, giương đôi mắt xinh đẹp hiếu kỳ nhìn Đường Phong.
“Chú không biết bay, nhưng chú có thể đánh mấy kẻ xấu.” Đường Phong mỉm cười, tư thế giương ra một nắm đấm.
“Ha ha ha.” Cô bé nở nụ cười, “Vậy chú phải bảo vệ cháu, ba cháu nói chú là một anh hùng, là một người tốt.”
“Ha ha ha… Chú sẽ bảo vệ cháu.” Đường Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.
“Đây là con gái tôi, lần đầu dẫn con bé ra ngoài chơi một chút” nam diễn viên cười cười bế cô bé lên, nói với Đường Phong, “Xem ra con bé rất thích cậu.”
“Chẳng phải anh cũng đã giúp tôi nói mấy lời tốt đẹp đó sao, cô bé đúng là rất dễ thương.” Nhìn con gái đáng yêu của nam diễn viên, Đường Phong đột nhiên nghĩ đến đã hơn một tháng rồi không liên lạc với tiểu Annie, gần đây cũng không bận lắm, không bằng sau khi rời Đức thì sang Anh Quốc một chuyến để thăm tiểu Annie.
Lần trước Đường Phong có gọi điện thoại cho tiểu Annie, cậu cảm thấy hình như cô bé không được vui, thời gian gần đây cậu khá bận bịu với các dự án điện ảnh, lại còn thêm một đống chuyện tình cảm rối rắm cứ quấn lấy cậu, tuy rằng đã hứa với tiểu Annie khi nào rãnh sẽ đi thăm cô bé, nhưng đến nay vẫn chưa có cơ hội thực hiện lời hứa ấy, khiến cậu cảm thấy thật có lỗi.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, bởi vì cậu là một cô nhi, mà khi nói chuyện với Annie qua điện thoại, cậu cũng cảm giác cô bé là một đứa trẻ cô đơn.
Rõ ràng tiểu Annie có một gia đình rất hạnh phúc, nhưng chẳng bao giờ nghe cô bé kể về cha mẹ mình.
Lần này sau khi rời Đức sang Anh, nếu như có thể, Đường Phong muốn cùng cha mẹ của tiểu Annie nói chuyện một chút, dù sao thì cô bé cũng còn nhỏ, rất nhiều chuyện không biết nói như thế nào, thời gian này người lớn cần phải giành thời gian để quan tâm nhiều hơn.
“Phim đã được quyết định xong” Đạo diễn đi tới, trên tay còn cầm một chai bia, “Cuối năm chúng ta lại có thể làm việc cùng nhau.”
“Tôi còn phải tăng cân nữa sao?” Đường Phong mỉm cười nhận lấy chai bia từ tay đạo diễn, “Cám ơn.”
“Ha ha, điều này đúng là tổn hại đến sức khỏe thật, tôi cùng với nhà sản xuất đã thảo luận, quyết định sẽ quay phần hai của 《Kẻ Giết Ma 》 nhưng không phải kể về phần hai của bạch y nhân mà là phần hai của bộ phim”. Nhún nhún vai, đạo diễn cười ha ha “Cậu biết đấy, mọi người đều thích một chàng trai với vẻ bề ngoài anh tuấn, trên thực tế cũng có một số cậu chuyện về những kẻ giết người đáng sợ như vậy.”
“Nghe có vẻ thật hấp dẫn .”
“Ý cậu như thế nào, đã chọn được bộ phim nào chưa?” Đạo diễn nói, “Dù sao phần một của bộ phim cũng giành được danh tiếng và doanh số bán vé đáng kể, đa số phần hai của các bộ phim điện ảnh cũng ít thu hút hơn phần một, nhưng tôi hi vọng cậu có thể tin vào năng lực đạo diễn của tôi cũng như quyết tâm của mọi người, chúng ta sẽ tung ra phần hai hay chẳng kém gì phần một”
“Tôi rất vinh hạnh được tham gia tiếp, bộ phim này có một ý nghĩa quan trọng đối với tôi.” Đường Phong mỉm cười, lời nói chỉ có bọn họ mới hiểu được.
Đạo diễn lập tức cười ha ha đứng lên, thực ra, đối với từng người mà nói, bộ phim này không vì lợi ích của bất kỳ ai, mà quan trọng hơn hết là, bọn họ từ trong phim cho đến ngoài đời thực đã cùng trải qua những kinh nghiệm sống mà không giống như bất kỳ người nào khác.
Điều này đã tạo nên giá trị thiết thực của bộ phim.
Cuộc gặp gỡ kéo dài đến tận nửa đêm, một số người vì vui quá mà uống quá chén, kẻ thì đi xiêu xiêu quẹo quẹo
Đường Phong vẫn còn tỉnh táo đứng bên đường gọi một chiếc taxi, cùng đạo diễn dìu những người say rượu lên xe, cũng may là mọi người đều ở chung một khách sạn.
“Đường Phong, chúng tôi đây đi trước đây, ngày mai gặp! Cậu đi một mình nhớ cẩn thận, phải mau về nhà sớm đó.” Cuối cùng thì mọi người cũng chào tạm biệt nhau, bác tài cho quay kiếng xe lên rồi cho xe chạy đi.
Lúc Đường Phong đi ra thì trước đó đã gọi điện thoại cho Charles, dự tính Charles cũng sẽ sớm đến thôi, đứng bên vệ đường, Đường Phong giơ tay trái lên nhìn đồng hồ, cũng đã gần sáng rồi.
Gió lạnh ban đêm thổi đến làm cậu cũng hơi chếnh choáng, mặc dù đã cố gắng kiểm soát, nhưng vẫn bị mấy kẻ đáng ghét kia ép cho uống vài ly, may là ngày mai không có việc để làm nếu không thì sáng mai mà thức sớm thì đúng là lấy đi cái mạng già của cậu.
Đứng bên đường đợi cũng khoảng hơn mười phút mà không thấy bóng dáng của Charles đâu, Đường Phong cúi đầu nhìn đồng hồ, kỳ lạ, từ khách sạn đến đây chưa đến hai mươi phút, mà từ lúc cậu gọi cho Charles cũng đã hơn một giờ đồng hồ, cái tên đầu hùng này không biết đã đi đâu, sao giờ này còn chưa thấy tới.
Nếu Charles không khăng khăng đến đón cậu, thì cậu đã sớm đón taxi về.
“Kỳ quái, lúc gọi điện thoại đã nói rõ ràng rồi mà sao giờ còn chưa thấy mặt?” Đường Phong quyết định gọi điện thoại để hỏi cho ra lẽ, ngay khi cậu vừa bấm số điện thoại thì một chiếc xe từ đầu đường xuất hiện, rất nhanh đã đến chỗ Đường Phong dừng lại.
“Charles, anh đã đi đâu vậy, sao bây giờ mới đến.” Nhìn qua kiếng xe, Đường Phong thấy gương mặt người đàn ông quen thuộc đang ngồi phía sau tay lái.
Charles nhìn Đường Phong cười cười, nói: “Bảo bối, cậu không nên trách tôi, lúc nhận được điện thoại của cậu thì tôi lập tức lái xe đi ngay, nhưng giữa đường lại gặp phải một tên hỗn đản cứ bám riết lấy xe tôi cho bằng được, tuy rằng tôi thật sự muốn thấy chết không cứu, nhưng mà sao ông trời lại khiến tôi phải lương thiện thế này cơ chứ.”
“Anh đang nói gì vậy?” Cậu nghe không hiểu.
Gió đêm lạnh toát, Đường Phong trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, quả nhiên thấy ấm áp hơn.
Đầu tựa vào ghế, Đường Phong vươn tay mở nhạc, âm thanh du dương nhẹ nhàng, hai mí mắt cậu bắt đầu đánh nhau “Về nhà đi, tôi muốn tắm rồi đi ngủ.”
“Tuân lệnh, thân ái.” Charles liền khởi động xe, thuận miệng hỏi Đường Phong về buổi gặp mặt hôm nay.
Nói chuyện một lúc, Đường Phong đột nhiên cảm giác như đường này không phải là đường về khách sạn.
“Charles, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?” Đường Phong ngồi dậy, con đường càng ngày càng xa lạ “Tôi mệt chết được, tôi ngàn vạn lần không muốn anh sẽ tạo cho tôi bất ngờ nào hết.”
“Bảo bối, tôi biết cậu rất mệt, thế nhưng còn có một tên phiền phức đang ngồi ở ghế sau.” Charles nhún nhún vai nói một câu làm Đường Phong nhất thời giật mình, ghế sau còn có người? Tại sao cậu lại không biết?
Đường Phong xoay đầu nhìn về phía sau xe, thấy một người đàn ông đang nằm tựa nửa người trong góc tối, đối phương dường như đang ôm lấy bả vai có chút khó chịu, lúc Đường Phong nhìn qua thì người ấy cũng đưa mắt nhìn cậu, một ánh mắt rất quen thuộc, cho dù trong xe có tối đến đâu thì Đường Phong cũng nhận ra ánh mắt ấy.
“Lục Thiên Thần, tại sao anh lại ở đây?” Giọng cậu có phần kinh ngạc, thật kỳ lạ là Lục Thiên Thần không nói sẽ sang Đức, nhưng bây giờ lại ở trong xe của Charles.
Lúc nãy Charles có nói cứu người giữa đường gì đó, thì ra chính là Lục Thiên Thần.
“Tôi…” Lục Thiên Thần vừa mở miệng muốn nói.
“Cậu ta…” Charles chưa kịp nói hết.
“Trời đất, anh bị làm sao thế này?” Hai người bọn họ chưa kịp nói hết câu đã bị Đường Phong chặn lại, cậu từ vị trí ghế phụ chuyển sang ghế phía sau xe, ánh đèn đường chiếu qua có thể thấy Lục Thiên Thần đang ngã người vào ghế.
“Đây là… máu?” Trong xe có một mùi tanh nồng, Đường Phong nhẹ nhàng đưa tay chạm vào bả vai của Lục Thiên Thần, tuy là Lục Thiên Thần đang mặc quần áo tối màu, ánh sáng mờ mờ trong xe cũng không nhìn thấy rõ, nhưng khi cậu khẽ đưa ngón tay vào vị trí đang ướt đẫm kia, đưa lên ngửi thì đúng là mùi máu .
“Tôi không sao.” Lục Thiên Thần nói ra ba chữ .
Charles có chút châm chọc: “Này, cậu đang diễn bi kịch đấy à?”
“Ồ, không sao sao? Vậy chúng tôi đem anh quăng xuống xe nha?” Đường Phong mắng “Anh không phải là ông chủ tai to mặt bự đó sao, rốt cuộc anh đã làm ra cái chuyện quái quỷ gì mà phải để bản thân phải bị như vậy, hay là anh bị tên sát thủ nào truy sát phải không?”
“Bảo bối, tôi nghĩ là chúng ta cứ quăng cậu ta xuống xe cho rồi, ha ha.” Charles vô cùng tán thành lời nói của Đường Phong.
Lục Thiên Thần lập tức đổi giọng: “Tôi sắp chết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...