“Ác ma đường mòn” đã quay được một tuần, Đường Phong ngoại trừ lần đầu tiên bị đạo diễn hung hăng đe dọa một phen đem ép mình vào tuyệt cảnh thì sau đó diễn xuất đã tiến lên một bậc trở nên vô cùng thuận lợi. Bộ phim này mặc dù là song nam chính, nhưng thực ra phân cảnh của Đường Phong lại nhiều hơn của Kino một ít, bất quá bởi vì tuyên truyền phim, công bố bên ngoài vẫn là nói bộ phim này là tác phẩm riêng của đạo diễn Lý Nguy với Kino là chính yếu.
Một tuần này cơ bản đều là phân cảnh của một mình Đường Phong, ngày hôm sau mới là phân cảnh đầu tiên cậu đối diễn với Kino.
Mặc dù điện ảnh ở Hollywood được tôn xưng là hoàn thiện nhất trên thế giới vẫn là đang trong quá trình không ngừng tìm tòi cùng cải biến khiến cho một số người tốn hao bút mực, thì Đường Phong lại thích nhất một điểm, đó chính là mỗi tuần đều có hai ngày để nghỉ ngơi, điều này lúc ký hợp đồng đã được ghi rõ, song song cũng bảo đảm cát sê của cậu.
Là một người mới hoàn toàn, Đường Phong chỉ có thể nhận được năm mươi nghìn đô, không bằng cả số lẻ của Kino, người ta là siêu sao Hollywood chỉ cần một hơi thở liền cầm đi một triệu hai trăm năm mươi nghìn đô, hơn nữa còn là giá hữu nghị.
Ngày hôm nay là ngày nghỉ ngơi nên Đường Phong vốn khổ cực công tác cả ngày hôm qua vẫn đang tham lam cùng chu công đánh cờ, thì đột nhiên sáng sớm không biết ai lại nhấn cuông cửa cùng cuồng gọi điện thoại như muốn lấy mạng của cậu.
“Charles…” Tiện tay kéo gối che đầu Đường Phong mơ mơ màng màng kêu một tiếng, đáng tiếc không có ai đáp lại cậu.
Ách, được rồi, ngày hôm qua Charles nói hắn phải đi New York hai ngày bàn chuyện làm ăn.
“Lục Thiên Thần, đi mở cửa…” Chuông cửa vẫn đang réo inh ỏi, Đường Phong dùng sức đem chăn trùm lên đầu, kết quả chính là làm cho hai chân lộ ra, sau đó cũng không có ai đáp lại cậu.
Lục Thiên Thần đi đâu vậy, tối hôm qua hình như cậu cảm thấy có người nửa đêm chạy đến nằm trên giường của cậu, Charles không ở đương nhiên chỉ có thể là Lục tổng rồi. Không có biện pháp, Đường Phong chỉ có thể gian nan chui ra khỏi chăn, mắt vẫn trong trạng thái buồn ngủ làm ra tình trạng bán mộng du đi mở cửa, thì nhìn thấy một cái đầu đen tuyền dò xét tiến đến.
“Đường Phong, tôi tới sơm mang cho cậu ít đồ nga!” Một người đàn ông tóc vàng đội nón trắng giống như nhảy ra, ngữ khí giả vờ khả ái.
“Ân…” Mơ mơ màng màng mở cửa, Đường Phong lại xoay chân đi về phía phòng ngủ, cậu thực sự rất mệt, “Anh ngồi trước đi, tùy ý, tôi đi ngủ thêm một chút.” So với mỉm cười xán lạn của đối phương, biểu hiện của Đường Phong thực sự giống như một chậu nước lạnh, không có kinh hỉ cũng không có kinh hách, bình tĩnh đến làm cho người ta phát điên.
Đường Phong nói xong cũng không để ý đến Kino trực tiếp đi về giường, chui vào chăn, bắt đầu ngủ lại.
Ngày hôm qua Đường Phong có hẹn với Kino hôm nay cùng nhau nghiên cứu kịch bản ở nhà, chỉ là Đường Phong không nghĩ tới Kino sẽ đến sớm như vậy, cậu vừa liếc qua đồng hồ treo tường, dĩ nhiên là bảy giờ rưỡi sáng, ta van ngươi để cho ta ngủ thêm một giờ nữa.
…
…
Đường Phong là bị một mùi hương quyến rũ dụ tỉnh, cậu mặc áo ngủ ra khỏi phòng liền thấy một bóng lưng bận rộn ở phòng bếp, người nọ đột nhiên xoay người lại, cười tươi, nháy mắt lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tắp.
Đường Phong thấy Kino thì vấn đề đầu tiên cậu nghĩ đến không phải là cảm thấy người này thật tuấn tú mà là vô thức nghĩ đến mấy năm trước Kino hình như đã từng đóng quảng cáo cho một nhãn hiệu kem đánh răng, hàm răng đúng là rất trắng đều.
“Tỉnh? Trước đi tắm, tắm xong liền có thể ăn điểm tâm rồi.” Kino hướng Đường Phong cười xán lạn xong liền xoay người tiếp tục bận rộn.
Đường Phong xoay người đi vào trong phòng tắm bên trong, cởi hết quần áo, mở vòi hoa sen, dòng nước chảy dọc từ đỉnh đầu xuống cọ rửa thân thể, nghĩ đến bộ dạng bận rộn của Kino ở phòng bếp thì không biết thế nào lại nở nụ cười, nguyên lai siêu sao còn có thể làm cơm? Cậu nhiều năm trước căn bản là ở một mình, thời gian cố định sẽ có chuyên gia dinh dưỡng an bài cơm nước cho cậu, một tháng nghìn bài một điệu từ sách nấu ăn cho dù ăn có ngon đến đâu mà ăn liên tục mấy năm cũng sẽ trở nên vô vị.
Đi ra phòng tắm vừa mang theo khăn tắm lau tóc, Đường Phong mặc áo tắm đi tới phòng khách, liếc qua liền thấy một bàn cơm nước được chuẩn bị kĩ càng, có sắc có hương, màu sắc thực đẹp, mùi hương cũng hấp dẫn, không biết lúc ăn sẽ có mùi vị gì.
“Đây… đều là do anh làm? Anh cư nhiên biết làm món Trung?” Đường Phong đã sớm đói bụng, đi tới bên bàn ăn liền không khách khí đem một khối hương tô nhét vào trong miệng, mùi vị thật tốt.
Kino cầm hai ly sữa đậu nành đi ra liền thấy được một màn ăn vụng của Đường Phong, Đường Phong đã giải quyết xong một cái hà tô, ngón tay còn dính chút vụn bánh, Đường Phong nhìn bàn ăn muốn tìm khăn giấy, không gặp thì thẳng thắn dùng đầu lưỡi liếm liếm, chiếc lưỡi phấn hồng mềm mại xẹt qua đầu ngón tay xanh nhạt.
Kino đột nhiên cảm thấy có chút nóng bức, cũng hơi khát nước.
“Sữa đậu nành?” Đường Phong xoay người, đường nhìn rơi lên hai ly sữa đậu nành trên tay Kino, cậu không nhớ trong nhà có sữa đậu nành.
“Sáng sớm mua một chút, cậu lại ngủ, tôi không ngừng hâm nóng sữa, cậu không ngại đi? Tôi nghĩ cậu nhất định không ngại.” Kino mỉm cười đem sữa đậu nành đặt lên bàn, tự trả lời cậu hỏi của mình.
“Tôi thích uống sữa đậu nành.” Đường Phong dùng hai tay nâng lên liền uống một ngụm lớn, trong dạ dày liền có một cỗ ấm áp khiến người ta thật thoải mái, “Tôi thực sự rất ngạc nhiên khi anh cư nhiên biết nấu cơm, hơn nữa còn là món Trung.”
Kino ngồi xuống ở phía kia của bàn rồi mỉm cười: “Ưu điểm của tôi còn nhiều lắm, nhưng nghe lời này của cậu hình như cậu cảm thấy tôi giống như là một tên không xong.”
Đường Phong vươn đầu lưỡi liếm liếm sữa trên môi: “Đó là bởi vì đôi khi tính tình của cậu giống như trẻ con, rất thích gây phiền phức.” Không nghĩ là cậu sẽ nói ra đánh giá về Kino ở đời trước.
Kino chỉ là nghĩ Đường Phong đang nói giỡn nên cũng không để trong lòng, giống như Đường Phong ngoại trừ lúc đầu có chút kinh ngạc thì sau đó cũng không đem việc Kino làm món Trung để trong lòng.
Hai người đàn ông ngồi ở bàn ăn bắt đầu dùng cơm, tay nghề của Kino rất tốt, Đường Phong so với bình thường còn ăn nhều hơn một chén, kino cười hì hì chạy vào phòng bếp lấy thêm cơm cho cậu, lúc ăn cơm hai người cũng không thích nói nhiều, tùy tiện hàn huyên cũng chỉ là chuyện về công việc.
Cơm nước xong, Đường Phong cùng Kino thu thập bát đũa, xét thấy bữa cơm là do Kino tự tay làm nên Đường Phong kiên trì chính mình rửa chén, Kino cũng không tranh, hai tay khoanh trước ngực dựa người nơi cửa bếp mà nhìn Đường Phong rửa chén, đường nhìn bắt đầu rơi vào phía sau của Đường Phong, vóc dáng vừa vặn hơi nhỏ hơn mình, lưng lại có đường cong duyên dáng, sau khi nhìn trên lưng, tiếp tục đi xuống…
Đường Phong quay đầu lại liếc mắt trừng Kino: “Không có việc gì thì đi phòng khách dọn dẹp một chút đi.”
“Vóc người của cậu thật tốt.” Huýt sáo một tiếng, Kino nhe răng cười ở trước khi Đường Phong đem đĩa ném vào mặt hắn liền chạy ra khỏi phòng bếp.
…
…
Trước đó hai người đã xem qua kịch bản phim vô số lần, phần quay hôm nay chính là lần đầu gặp mặt của tu sĩ Đường cùng tu sĩ Chris, Đường mang theo bí mật của cậu cùng tro cốt của lão cha sứ lần đầu tiên rời khỏi quê hương đi đến đất khách, sau đó gặp được người đàn ông có ảnh hưởng đến cả đời cậu.
Trước đó cùng Kino phân tích kịch bản sau lại đọc một lần suốt đêm, càng xem càng cảm thấy câu chuyện của tu sĩ Đường cùng tu sĩ Chris trong phim vô cùng hấp dẫn, bọn họ ở trong hoàn cảnh vốn không thể cải biến đem mâu thuẫn của mọi người đối tôn giáo cùng mình giải quyết, cùng với sự va chạm đông tây, các loại màu sắc khắc sâu của bức tranh đồng tính luyến ái cũng được vẽ ra.
Bộ điện ảnh này là tàn nhẫn, hiện thực lại vô cùng duy mỹ.
Trong lúc thảo luận kịch bản với Kino, Đường Phong vô cùng khích lệ nhân vật Chris, trong cuộc đời một người có thể yêu được mấy ai? Có thể có được một người, tín ngưỡng cũng tốt, cái gì khác cũng tốt, không có ai dưới cuộc sống cùng bối cảnh xã hội như vậy có thể dũng cảm như Chris, cho dù phóng mắt ở hiện tại cũng rất hi hữu.
“Có thể ở cùng một chỗ với người mình yêu, dù là ở nông thôn trồng trọt nuôi trâu bò cũng sẽ rất hạnh phúc.” Kino thật to cảm khái một phen.
Đường Phong ngây ra trong chốc lát sau đó liền nở nụ cười: “Một biện pháp không tồi.”
“Cậu không tin tôi?” Kino lập tức thiêu mi nhìn về phía chàng trai, hình dạng khoa trương làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
“Tinh, đương nhiên tin rồi.” Đường Phong buông kịch bản, chế nhạo nói, “Vậy khi anh tìm được người yêu nên nhanh chóng mua một cái nông trường.”
“A!” Kino cười giảo hoạt, “Người yêu của tôi không phải là cậu sao? Đến lúc đó tôi nuôi bò sữa, cậu phải đi vắt sữa cho bò.”
“Trong thời gian sắp tới chúng ta sẽ có một ít phân cảnh tương đối thân mật, nghe ý tứ của đạo diễn là trước sẽ quay cảnh ở trên giường, cậu đã chuẩn bị tốt chưa?” Kino một lần nữa kéo trọng tâm câu chuyện trở về điện ảnh, quay phim cũng không dựa theo kịch bản mà phát triển từng bước một, phần lớn là mỗi khi đến một tràng cảnh nào đó liền đem toàn bộ phân cảnh của tràng cảnh đó quay hết, như vây một cái tràng cảnh lại một cái tràng cảnh có thể tiết kiệm không ít thời gian chế tác thành phẩm.
“Tôi nghĩ hẳn là không có vấn đề, cùng anh quay cảnh thân mật thì người có tổn hại cũng không phải là tôi.” Suy nghĩ vẫn dừng lại ở giai đoạn của một người đàn ông trung niên thành thục gần bốn mươi tuổi mà nói như vậy.
“Hắc, nghe như là cậu đang chiếm tiện nghi của tôi, đừng đem mình hạ thấp như vậy, được rồi, tuy rằng có rất nhiều người ái mộ tôi, bất quá thế nhưng tôi lại rất thích cùng hôn môi với cậu.” Kino cười mở to hai mắt, “Tự tin như vậy, lẽ nào trước đây cậu từng hôn môi với đàn ông?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...