Ánh mặt trời ấm áp chói chang không chút lưu luyến từ bầu trời xanh lam mà rơi xuống, giống như những viên ngọc màu vàng kim rơi xuống từ một có sàng to lớn, nhỏ vụn lại lộ ra hương vị nhàn nhạt, móng ngựa dẫm nát mặt đất tạo nên những luồng bụi bặm hồng nhạt, dưới ánh dương quang lại như một con kiến đang tạo nên một hồi cuồng phong cát bụi.
Mồ hôi từ trong nón bảo vệ dần dần chảy xuống, Đường Phong lôi kéo dây cương thúc ngựa đi, bên cạnh cậu là Lục Thiên Thần đồng dạng một thân trang phục cưỡi ngựa.
“Đừng sợ.” Lục Thiên Thần nói một câu.
Dựa theo ước định, ngày hôm nay Lục Thiên Thần dành ra hai giờ để cấp Đường Phong một khóa học cưỡi ngựa, hiện tại đã qua một giờ, mà tiến bộ lớn nhất của Đường Phong chính là có thể tự mình nắm dây cương điều khiển ngựa đi một vòng, thỉnh thoảng còn cần Lục Thiên Thần kéo dây cương để không cho ngựa quẹo vào bãi cỏ bên cạnh để ăn cỏ.
“Tôi đang nỗ lực cùng nó bồi dưỡng cảm tình.” Vỗ vỗ nhẹ vào cái cổ của con ngựa, Đường Phong vừa cười vừa nói.
Ngày hôm nay tuy rằng tiến bộ không lớn, nhưng cũng có tiến bộ không phải sao? Ở dưới mặt trời phơi nắng hơn một giờ, hai người đến một chỗ nghỉ ngơi, ngựa cúi đầu ở bên cạnh nhai cỏ, Đường Phong đột nhiên nhớ ra một việc.
“Lục tổng, có phải là trước đây tôi và Trần Minh Húc có chuyện hiểu lầm?” Người mà Đường Phong có thể hỏi cũng chỉ có Lục Thiên Thần, bên cạnh cậu bây giờ không có bạn bè gì.
Được rồi, hình như thật không có người bạn để có thể thổ lộ tình cảm.
Một tháng sau khi cậu tỉnh lại cũng có người đến tìm, bất quá đều là người đến rủ ra ngoài đánh bài uống rượu, Đường Phong dứt khoát phân rõ quan hệ với những người đó, có một số người chính mình rơi xuống còn chưa đủ, còn muốn lôi kéo những người khác cùng nhau xuống địa ngục mới vui vẻ. Đường Phong lúc trước không tốt là do bên người cậu không có ai có thể kéo cậu đứng lên.
Mà bên người không có bạn tốt, chính lại vô pháp tự cứu, cũng chỉ có thể rơi vào biển sâu.
“Nếu như cậu nói hiểu lầm là chỉ việc lên giường cùng Trần Minh Húc, tôi nghĩ nó cũng không phải là chuyện hiểu lầm.” Quả nhiên Lục Thiên Thần cái gì cũng biết, Đường Phong rốt cuộc hỏi đúng người, mặc dù kết quả có chút ngoài dự liệu của cậu.
Trời ạ, cậu cư nhiên cùng Trần Minh Húc từng có loại quan hệ như vậy? Còn không biết chuyện gì đã xảy ra?
Lục Thiên Thần liếc mắt nhìn vẻ mặt không thể tưởng tượng được của Đường Phong, ngữ khí đạm mạc: “Sự thực chính là như vậy, trước đây tiểu tử kia đã thích cậu từ rất sớm, bất quá cậu là một hỗn đản, hay nói là một đứa con nít không hiểu chuyện, chỉ khi có chuyện cần Trần Minh Húc giúp đỡ mới đi tìm cậu ta, tỷ như là hết tiền.”
Nghe là rất không hiểu chuyện, Đường Phong có chút đau đầu mà nhu nhu huyệt thái dương.
“Tôi đây là thế nào cùng với cậu ta?” Lên giường!
“Cậu say, sau đó hai người ngủ cùng nhau, ngày hôm sau thì cậu bỏ chạy.” Lục Thiên Thần bĩu môi, “Không cần hỏi vì sao tôi lại biết những chuyện này, cậu trước đây chọc cho tôi không ít phiền phức. Được rồi, không cần suy nghĩ nhiều về chuyện của Trần Minh Húc, nếu cảm thấy hổ thẹn thì tìm đối phương giải thích một chút, nói lời xin lỗi, tuy rằng tôi cảm thấy xin lỗi không thể giải quyết vấn đề, nhưng vẫn tốt hơn là im lặng không lên tiếng.”
Đường Phong thở dài, cười khổ nói: “Anh nói rất đúng, tôi nghĩ tôi xác thực phải giải thích với Trần Minh Húc.”
Thế nhưng loại chuyện này phải nói thế nào đây? Đường Phong chân chính đã không còn, lẽ nào cậu phải nói kì thực cậu là Fiennes mà không phải là Đường Phong, mặc dù đây là sự thật, nhưng mà nói chuyện này với người khác lại càng giống như mượn cớ đánh trống lảng.
Mặc kệ là Trần Minh Húc hay Đường Phong trước đây đều là những đứa trẻ đáng thương không hiểu chuyện, Đường Phong yêu sâu sắc Lục Thiên Thần là bi thương, chẳng lẽ Trần Minh Húc không phải sao?
Mà Trần Minh Húc lại càng hiểu chuyện, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu hơn Đường Phong bao nhiêu.
Cậu nhất định phải làm gì đó, trừ bỏ cuộc sống của mình, cũng cần vì Đường Phong trước kia hoàn trả tất cả những món nợ còn thiếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...