“Tỉnh?” Lục Thiên Thần mở mắt, lúc Đường Phong có dộng tác thì hắn cũng tỉnh lại, tính cảnh giác trời sinh dù là ở trên giường cũng không ngoại lệ.
“Ân.” Đường Phong híp mắt lên tiếng, đêm qua uống quá nhiều rượu khiến cả người mới sáng sớm đã ỉu xìu không có chút lực, liền ngay cả thanh âm đáp lại cũng là hữu khí vô lực.
“Hôm nay tôi có buổi học ở ban huấn luyện.” Cố sức tập trung suy nghĩ, Đường Phong nhìn lên đồng hồ báo thức trên vách tường, đồng hồ hiển thị chín giờ mười lăm phút, chương trình học bắt đầu lúc chín giờ rưỡi, cậu giãy dụa nỗ lực rời giường.
“Đem qua tôi giúp cậu xin nghỉ rồi.” Lục Thiên Thần đưa tay qua kéo người ngã về giường, Đường Phong bất ngờ không kịp đề phòng liền ngã xuống gối mềm mại, đầu óc có chút hỗn độn.
“Tôi cảm thấy đầu rất đau giống như đêm qua có người nhảy loạn trong đầu tôi.” Nhéo nhéo mi tâm, Đường Phong hít sâu một hơi, nghiêng người nhìn cái lò sưởi phía sau, Charles còn đang ngủ say sưa, không hề có chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
“Người này ngủ rất say.” Nhẹ nhàng nở nụ cười một tiếng, Lục Thiên Thần đưa tay giúp Đường Phong thoạt nhìn không thoải mái mà nhu nhu cái trán, “Cậu đợi một lát tôi sẽ cho người làm canh giải rượu rồi đem lên.”
Đường Phong khoát tay: “Không, cho tôi chút nước rồi để tôi ngủ thẳng đến trưa là được, tôi không sao, chỉ là có chút say rượu thôi.”
“Không được nằm, nếu cậu hiện tại nằm xuống tôi sẽ thượng cậu.” Lục Thiên Thần bình tĩnh nói ra một câu khiến cho người mở to mắt mà trừng.
Đường Phong buồn cười nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mặc quần áo: “Lục tổng, phương thức anh quan tâm tôi rất đặc biệt, bất quá… vẫn cám ơn anh.”
“Tôi không cần lời cám ơn trên miệng của cậu, làm một người thương nhân, tôi nghĩ vẫn là lợi ích thực tế.” Đứng lên mặc quần vào, Lục Thiên Thần nghiêng người cúi đầu hạ xuống một nụ hôn trên mắt Đường Phong, “Như vậy là đủ rồi.”
“Tôi hiểu rõ.” Cậu cười gật đầu.
Lục Thiên Thần tò mò hỏi: “Cậu hiểu rõ cái gì?”
“Anh không giống Charles.” Cậu ngồi dậy dựa lưng vào gối, nghiêng đầu nhìn Charles vừa có chút động tĩnh lại bắt đầu ngáy to.
“Nga—- tôi có chỗ nào không giống hắn?” Lục Thiên Thần cười khẽ một tiếng, đi tới quầy bar trong phòng ngủ rót ly nước, suy nghĩ một chút liền đổi thành một ly nước trái cây.
Đường Phong mở ra hai tay nhún vai: “Chính là như vậy.”
Quay lại đưa ly nước trái cây cho chàng trai, Lục Thiên Thần mỉm cười: “Lá gan của cậu cũng rất lớn, đêm qua uống nhiều rượu như vậy không sợ tôi cùng Charles sẽ làm gì với cậu sao?”
“Ngô, có anh thì sẽ không rồi.” Thanh âm rầu rĩ từ trong ly truyền ra, chàng trai một bên uống nước trái cây vừa được ướp lạnh, một bên nói chuyện mơ hồ không rõ.
Trong mắt hiện lên một tia sáng, Lục Thiên Thần đứng cạnh nheo mắt lại, cười nói: “Cậu dựa vào cái gì cho là như vậy?”
Đường Phong liếc mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của Charles rồi quay đầu nhìn về phía Lục Thiên Thần, cười nói: “Bởi vì anh là Lục Thiên Thần, không phải Charles.”
“Hơn nữa tôi nghĩ cách nói của tôi cũng không sai.” Đường Phong nhìn bốn phía một chút, chí ít ba người bọn họ bình an vô sự vượt qua một đêm, không có phát sinh việc không thoải mái.
Lục Thiên Thần nhất thời không nói gì, chỉ là thật sâu nhìn chàng trai đang uống nước trái cây, chờ Đường Phong uống xong liền đi qua giúp cầm lấy cái ly, lúc xoay người song song nói ra một câu: “Tôi không phải luôn lí trí như vậy, tôi là một thương nhân, cũng là một người đàn ông.”
Lục Thiên Thần rời khỏi căn phòng, Đường Phong đem Charles đang say ngủ đẩy ra rồi đi vào phòng tắm, cậu đương nhiên biết, nhưng phần nhiều thời gian Lục Thiên Thần vẫn là một thương nhân.
Câu nói khi nãy nói với Lục Thiên Thần kia, có một nửa là thật, còn phân nửa là cố ý.
Bởi vì song song Lục Thiên Thần cũng là một người đàn ông, cho nên những lời này đối với thân là một người đàn ông như Lục Thiên Thần cũng có chút tác dụng, nếu như có thể tăng sự bảo hộ đối với mình, một ít tâm kế vô hại cũng là có thể, đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...