Một nụ hôn bất ngờ, tới rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Chỉ là môi chạm môi thôi, nhưng giống như tia chớp xẹt qua một cái.
Đường Văn Bác ngồi trên giường, trong hốc mắt đã không còn nước mắt nữa, nếu có thì cũng chỉ có nghi hoặc mà chính hắn cũng không hiểu nỗi.
Lời nói vừa rồi, nụ hôn vừa rồi, tượng trưng cho cái gì?
"Chắc đói rồi hả, để tui đem đồ ăn lên." Có lẽ hành động hơi lỗ mãng, nhưng Thần Dật tuyệt đối sẽ không hối hận những gì mình đã làm, đưa tay lau đi nước mắt còn đọng lại trên mặt anh, định chạm vào đôi má có chút sưng đỏ của người kia, nhưng cuối cùng lại bỏ tay xuống, Thần Dật nhanh chóng xoay người rời khỏi phòng đi xuống dưới lầu.
Đường Văn Bác ngồi trên giường nhìn chăm chú bóng dáng Thần Dật rời khỏi phòng.
Lấy tay chạm vào gò má mà Thần Dật vừa tát vào hồi nãy, anh nở ra một nụ cười, anh không phải thần, cũng chẳng phải Thánh Sống, chẳng có biện pháp ngăn chặn sự việc phát sinh.
Thần Dật từ trên lầu đi xuống, trên mặt không có một điểm kỳ lạ nào.
"Anh ấy dậy rồi sao?" Kiều đã dậy từ sớm, đang ngồi trong phòng khách liền đứng lên.
"Ừ." Thần Dật gật đầu, nói "Tôi đi lấy thức ăn cho ổng."
Nói xong, Thần Dật liền vội vàng đi vào bếp, Kiều ngồi xuống lại sofa, ngẩng đầu nhìn lên lầu trên không khỏi thở dài một tiếng, sự tình đã phát triển như thế này đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Nếu mình là Thần Dật, gặp phải tình huống của Đường Văn Bác thì mình sẽ làm thế nào nhỉ?
Cứ việc cho là có chút thích Đường Văn Bác đi, nhưng mà người từng trải như Kiều lại không dám cho rằng mình sẽ như Thần Dật, đem toàn bộ dũng khí mà gánh vác mọi việc.
Cho dù có thể biết được tình trạng hiện giờ, nhưng về sau sẽ thế nào?
Có thể là do nghĩ ngợi quá nhiều, toàn bộ ý nghĩ cứ như một tấm lưới, càng ngày càng đem con người ta trói chặt lại, muốn nghĩ mà không dám nghĩ, rành đời như thế nhưng vẫn chẳng biết khích lệ cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lấy một chút thức ăn từ trong bếp đi ra, Thần Dật lên lầu thì thấy Đường Văn Bác đang nằm trên giường, tưởng rằng anh đã ngủ tiếp, Thần Dật cẩn thận từng bước chân, nhẹ nhàng bước tới đặt đồ ăn lên bàn. Nhìn thấy Đường Văn Bác mặc đồ mỏng manh nhưng lại không đắp chăn liền bước tới định đắp chăn cho anh.
Khi cậu đi qua đó mới phát hiện Đường Văn Bác không có ngủ, chỉ là nghiêng người nằm ngẩn ngơ, thực chất không có nhắm mắt.
Khi Thần Dật nhìn thấy Đường Văn Bác như thế, thì người đang nằm cũng cảm giác được Thần Dật phía sau mình.
Tay phải chống giường, tuy có chút khó khăn, nhưng Đường Văn Bác phải cố gắng ngồi dậy, Thần Dật đứng kế bên vội vàng đỡ lấy anh, nhanh chóng lót đằng sau anh một cái gối, để cho Đường Văn Bác dựa vào thoải mái hơn.
"Cảm ơn." Anh cúi đầu nhẹ giọng nói.
Thần Dật hơi nở nụ cười, quay người lấy đồ ăn đặt lên đầu giường: "Tui không biết ông muốn ăn cái gì nên ông ăn miếng cháo trước cho dạ dày nó ấm cái đi, này hơi nóng, thổi cho nguội rồi ăn."
"Vừa rồi... rất xin lỗi." Làn gió nhẹ nhàng từ cửa sổ thổi vào xuyên qua mái tóc mềm mại, anh cúi đầu nhìn cái áo đã được cài nút mình đang mặc "Tôi không nên nói như vậy."
Tiếng nói nhẹ nhàng, cứ như những đám mây đang bay bổng, chỉ cần một ngọn gió nhẹ thổi liền có thể tan đi.
Một bàn tay ấm áp đột nhiên đặt trên cằm anh, Đường Văn Bác nghiêng đầu nhìn về phía Thần Dật đang ngồi ở bên giường, sau đó nở ra một tia cười khổ, bàn tay đang nắm lấy cằm thuận thế vuốt ve đôi má có chút sưng đỏ của nam nhân.
"Sao lại xin lỗi chứ, người nói xin lỗi là tôi mới đúng." Đáy mắt lộ ra một mảng thương tiếc nhàn nhạt, Thần Dật nói "Còn đau không?"
Đường Văn Bác lắc lắc đầu, khóe miệng giương lên một nụ cười miễn cưỡng.
"Tôi không thích nợ người ta nhân tình, chờ tay anh lành rồi đánh tôi lại cũng được." Nhìn tay anh đã được quấn băng vải trắng, đáy mắt Thần Dật hiện lên một tia đau đớn.
"A Dật..." Đường Văn Bác đột nhiên mở miệng nói.
"Sao thế?" Một lần nữa được nghe lại tiếng gọi đó từ anh, Thần Dật cảm thấy được ngực mình trở nên ấm áp, từ trước tới giờ không có nghĩ rằng cái loại xưng hô này nghe hay đến vậy.
Bất quá, cậu cũng không muốn xưng hô mấy cái tên hồi trước hay gọi Đường Văn Bác như "Ông chú" hay là "Thầy", cũng không muốn cùng người khác gọi anh là "Vincent".
Vỗ nhẹ nhẹ lên khoảng trống trên chiếc giường, Đường Văn Bác nói: "Lại đây đi."
Cảm thấy có chút kỳ quái nhưng Thần Dật vẫn cởi giày và leo lên giường ngồi, thấy khoảng cách giữa hai người có vẻ hơi xa cách nên Thần Dật cố gắng nhích lại gần Đường Văn Bác, mãi cho đến khi cả hai người đã sắp sát nhau rồi nhưng vẫn chẳng thấy Đường Văn Bác có hành động kháng cự.
Tôi hôm qua vì sợ đụng tới thương tích của anh cho nên tuy ngủ cùng một giường nhưng vẫn chưa có động chạm gì hết, bây giờ Thần Dật mới chính thức gần gũi nhìn ngắm Đường Văn Bác đang ở bên cạnh mình.
Khuôn mặt đầy đặn, thuộc loại đàn ông thành thục dịu dàng, khí tức dịu nhẹ luôn khiến người khác cảm thấy thật thoải mái, nhưng Thần Dật lại thấy đôi má Đường Văn Bác có chút gầy yếu, chỉ thế thôi nhưng không ngờ lại có một cảm giác ham muốn đem anh ôm vào lòng để có thể che chở.
Hồi đó... sao lại không có cái cảm giác xúc động này chứ?
"Tôi nhìn đẹp lắm à?" Anh hơi hơi cuối đầu, giống như đang cất giấu một loại cảm xúc nào đó.
Do Thần Dật cứ nhìn chằm chằm Đường Văn Bác hoài, cho nên khi Đường Văn Bác nói cái câu trên liền khiến cho Thần Dật cảm thấy mình thất thố.
"Rất đẹp." Thần Dật nói thẳng, đại khái là để xem phản ứng của Đường Văn Bác thôi, dù sao nếu là trước kia thì có lẽ Thần Dật đã nói: "Ông chú, đừng tự kỷ nữa!" hoặc là "Già rồi, cái gì đẹp hay không đẹp nữa chứ.", chứ không đưa ra một câu khẳng định hay khen ngợi rõ ràng nào cả.
Thấy Đường Văn Bác hơi lộ ra một chút kinh ngạc, Thần Dật đưa tay gãi gãi đầu, không tự nhiên nói: "Tui chỉ nói sự thật thôi."
Thần Dật, vẫn lại là bộ dáng không được tự nhiên như thế... Đường Văn Bác cúi đầu nở nụ cười, Thần Dật cũng cười, người này có thể cười như thế thì có thể chứng minh rằng tâm trạng hiện tại đã tốt hơn rồi.
"A Dật, có một số việc tôi muốn nói cho cậu biết, tất nhiên là về tôi, cậu đã bị dính vào chuyện này thì tất nhiên cậu có quyền được biết, đương nhiên, cậu cũng có thể cho rằng tôi đang lợi dụng chuyện này để nói hết cũng được." Cúi đầu nhìn tay mình, ánh mắt nhìn lỡ đãng nói.
"Người mà cậu gặp tối qua thật ra là em trai tôi, Elvis." Anh mở miệng nói câu đầu tiên, khiến cho Thần Dật một phen chấn động.
Bắt cóc Đường Văn Bác, lại còn làm với anh cái loại chuyện kia... lại là em trai của Đường Văn Bác? Thần Dật còn nhớ buổi sáng hôm nay anh đã từng nói, chẳng lẽ Đường Văn Bác thật sự cùng em trai từng có loại quan hệ "đó" đã nhiều năm?
Có suy đoán nữa cũng vô dụng nên Thần Dật tiếp tục nghe Đường Văn Bác kể.
"Chúng tôi tuy là anh em, nhưng mà nó là đứa con mà cha với người phụ nữ khác sinh ra, mãi cho đến khi tôi 10 tuổi mới gặp Elvis lần đầu tiên..."
Anh cúi đầu, nhớ lại quãng thời gian lần đầu gặp nhau của anh cùng Elvis, rồi những chuyện xảy ra sau đó...
———–Hồi ức của Đường Văn Bác———-
Mặc dù đã qua hai mươi mấy năm rồi, nhưng tôi vẫn nhớ rõ cái ngày hôm đó.
Ba và mẹ lại cãi nhau, không, nói chính xác hơn là hai người họ không ngày nào mà không cãi nhau, từ cái lúc mà tôi bắt đầu hiểu chuyện, ba mẹ tôi luôn vì mọi lý do mà tranh chấp không ngừng, ngày hôm đó cũng không ngoại lệ.
Dưới trời mưa, không khí lạnh như băng từ ngoài cửa sổ thổi vào, tôi ngồi bên cạnh cửa sổ phòng học để đọc sách thì nhìn thấy từ xa cha đang lái xe vào trong nhà.
Người hầu bung dù, tài xế mở cửa xe, ba tôi mặc chiếc áo gió tối màu từ trong xe bước xuống, trong lòng thì ôm một đứa bé khoảng năm, sáu tuổi. Cha tôi tiến vào trong nhà, rất nhanh, tôi liền nghe dưới lầu truyền đến giọng la mắng vô cùng tức giận của mẹ, cùng với tiếng đồ sứ bị vỡ vang lên.
Tôi để quyển sách xuống rồi rời khỏi phòng học, lặng lẽ trốn dưới tay vịn cầu thang nghe hai người họ nói chuyện.
Tiếng mẹ cãi nhau rất lớn, tiện tay liền đem đồ trang trí đặt trong phòng khác ném xuống đất, đến người hầu còn không dám lại gần, ba tôi chỉ có đứng một chỗ, nắm tay một cậu nhóc nhỏ nhắn xinh đẹp.
Cậu nhóc kia trốn sau lưng ba tôi, ôm chân ba tôi rồi cuối đầu nhắm mắt khóc, chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn ai cả.
Sau này, tôi mới biết cậu nhóc kia là em trai của mình, ba tôi gọi nó là Đường Văn Uyên.
"Văn Bác, đến đây gặp em trai con đi." Trên hành lang, ba nắm lấy tay nó đi về phía tôi, còn chưa tới gần thì mẹ liền chạy tới kéo tôi sang một bên.
"Đủ rồi! Ông có thể cho cái thứ con hoang này ở lại, nhưng đừng có mơ đến việc nó có thể đụng đến Văn Bác của tôi, Văn Bác của tôi không có thứ em trai như vậy." Mẹ kéo tôi đi khỏi chỗ này, tôi quay đầu lại thì nhìn thầy thân ảnh ba cùng em trai tôi càng ngày càng xa.
Tuy mẹ đã cho Văn Uyên ở lại, nhưng tất nhiên cũng đã sớm cùng ba tôi làm giao ước, đó chính là toàn bộ tài sản của Đường gia là do tôi kế thừa.
Tuy Văn Uyên ở nhà chúng tôi, bất quá có lẽ vì tất cả mọi người đều biết sau này Văn Uyên sẽ không thể nào kế thừa gia nghiệp nào của Đường gia, cho nên thái độ của người trong nhà đối với nó không nóng cũng chẳng lạnh.
Có đôi khi tôi muốn đi gặp nó, nhưng vừa nhìn thấy tôi nó liền sợ đến mất chạy thục mạng, tôi nghĩ rằng chắc là do mẹ tôi không thích Văn Uyên.
Lúc mới đến đây, ngày nào Văn Uyên cũng đòi về nhà, đòi gặp mẹ nó, mẹ tôi ngại nó phiền nên sai người hầu đem Văn Uyên nhốt vào phòng rồi khóa lại, sau đó nó còn bị mẹ tôi tát liên tiếp hai cái, mặc dù ba có cản nhưng cuối cùng lại bị mẹ tôi mắng đến nỗi không nói nên lời.
Một tháng đầu, khi Văn Uyên nhìn thấy người lạ sẽ liền trốn vào trong phòng, mẹ tôi cũng cực lực ngăn cản tôi đi gặp đứa em trai đột nhiên xuất hiện này.
Ước chừng một tháng sau đó, có một ngày tôi đang chơi ở trong sân thì đột nhiên phát hiện trên lầu có người đang nhìn tôi, lúc ngẩng đầu nhìn lại, thì người ở trong căn phòng đó lập tức lui vô trong, hình như đó là phòng của Văn Uyên. Lúc ấy tôi mới ý thức được rằng Văn Uyên đã ở nhà tôi gần một tháng rồi mà tôi vẫn chưa làm quen với nó.
Dù có chút lơ ngơ, nhưng tôi vẫn lập tức chạy đến của Văn Uyên, cửa đã bị người ta khóa từ bên ngoài, lúc đó ba mẹ đều đã đi ra ngoài hết nên tôi lén lút đến phòng làm việc của ba lấy chìa khóa mở cửa ra, ai ngờ trong phòng trống không chẳng có ai cả, bất quá sau đó tôi tìm được Văn Uyên đang trốn dưới gầm giường.
Thế hệ trước đã có ân oán thì không nên để lại dư âm qua đời sau, tuy ba tôi vụng trộm với phụ nữ khác là không đúng, nhưng Văn Uyên vẫn còn là một đứa bé, nó không có làm sai gì cả.
Tôi vẫn còn nhớ bộ dáng lúc nó trốn dưới gầm giường, dù sao nó cũng là em trai của tôi mà, phải không?
"Văn Uyên, anh là anh trai em đó."
Tôi cúi xuống gầm giường thì thấy đôi mắt Văn Uyên ngập đầy nước mắt, chứa đầy kinh hoảng và sợ hãi nhìn tôi.
"Gầm giường vui lắm hả? Để anh chui vô chung ha." Phải đối mặt với những tình huống sợ hãi, ai mà chưa từng trải qua chứ, có ai tin vào một đứa bé năm tuổi dám đối mặt với hoàn cảnh không?
Tôi chui vô gầm giường, nó không né tránh gì hết, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, cứ cho đây là lần tiếp xúc đầu tiên của anh chúng tôi đi.
Dần dần tiếp xúc nhiều hơn, Văn Uyên không còn bỏ chạy khi gặp tôi nữa.
Thật ra nó cũng là một đứa bé đáng thương, tuy được ba đem về nhà nhưng người trong dòng họ chẳng ai công nhận nó cả, ba cũng vì sai lầm này mà chịu rất nhiều áp lực từ phía mẹ và dòng họ.
Đã từng rất nhiều lần ba tâm sự với tôi ở phòng sách, hi vọng tôi sẽ tha thứ cho nó, tiếp nhận Văn Uyên.
Văn Uyên không phải là đứa trẻ yếu đuối gì, tuy rằng nó có chút mẫn cảm với nhát gan, nhưng rất mạnh mồm mạnh miệng, tính cách thì cố chấp lại ngang bướng, gặp người khác thì không thèm chào hỏi, cứ ru rú trong phòng, cho dù có là ba đi chăng nữa thì cũng vậy thôi.
Cho nên sau này tôi cảm giác được, dường như ba có chút hối hận khi đưa Văn Uyên về nhà, mẹ thì đã không muốn nghĩ đến nó rồi, cho nên ba cũng dần dần mất đi sự kiên nhẫn trong việc quản lý Văn Uyên.
Có được sự yêu thương của ba mẹ, có thể tùy ý muốn đi chơi hay ở nhà, muốn cái gì liền có cái dó, còn Văn Uyên đã không có được sự quan tâm, cũng không thể tùy tiện chạy nhảy, càng không thể được ra ngoài đi chơi.
Nếu như không có ai quan tâm nó thì phận làm anh như tôi tất nhiên sẽ có nghĩa vụ quan tâm em trai.
Lúc đó thì tôi đã có suy nghĩa như vậy.
Có đồ ăn ngon thì tôi để dành một chút cho Văn Uyên, nhìn nó ăn vui vẻ đến thế trong lòng có chút thương cảm, đôi khi trong nhà có khách thì chỉ có tôi mới được phép ra ngoài chào hỏi, ba mẹ Văn Uyên gây chuyện nên luôn nhốt nó trong phòng, tất nhiên mấy người khách đó cũng chẳng thèm chuẩn bị quà cáp gì cho Văn Uyên cả.
"Ba ơi, mua đồ chơi cho em trai đi."
"Văn Bác đúng là người anh tốt, ok, ba sẽ mua đồ chơi cho Văn Uyên."
Có đôi khi tôi nhắc ba mua đồ chơi cho Văn Uyên, bất quá ba dường như quên mất, tất nhiên là tôi cũng mua đồ chơi cho nó rồi, cơ mà ý nghĩa việc anh trai đưa với ba đưa đều không giống nhau.
"Em không cần ba đâu, cần anh là đủ rồi, Văn Uyên chỉ cần anh, trên cái thế giới này chỉ có anh là tốt với em..." Từ lúc đó, Văn Uyên bắt đầu ỷ lại vào tôi.
Chỉ cần một ngày mà không gặp được tôi thì nó sẽ rầu rĩ không vui, có một tôi đi du học hè hơn hai mươi ngày mới về, mới bước chân vô nhà, Văn Uyên liền từ trên lầu chạy xuống gục vào lòng tôi khóc nức nở, ba mẹ lúc đó đứng cạnh bên đều muốn choáng váng.
Về sau mọi người trong nhà nói cho tôi biết, lúc tôi đi thì mỗi ngày Văn Uyên đều tóm lấy một người rồi hỏi tôi đi đâu, có phải không cần nó nữa không.
——————————————╮(╯▽╰)╭——————————————
"Haha." Hồi ức qua đi, Đường Văn Bác nở nụ cười, ngọt ngào nhưng nhợt nhạt.
"Lúc đó nếu Elvis không chịu đọc sách hay không chịu tắm rửa thì người trong nhà sẽ đem tôi ra uy hiếp nó, rằng là thằng anh như tôi sẽ không cần nó nữa, ngay lập tức nó sẽ ngoan ngoãn đọc sách, ngoan ngoãn tắm rửa." Anh hít một hơi thật sâu, thở dài "Đó là những chuỗi ngày vui vẻ nhất của chúng tôi, Elvis cực kỳ nghe lời tôi, cũng bắt đầu kêu ba gọi mẹ, tuy mẹ tôi lúc đầu không công nhận nó, nhưng rồi về sau thấy thấy nó cứ dính theo tôi hoài, cũng từ từ mua đồ cho tôi rồi mua cho nó luôn."
"Văn Bác..." Thần Dật ngồi bên cạnh nắm lấy bàn tay có chút lạnh của anh, ý muốn đem sự ấm áp của mình truyền người kia.
"Xưng hô nghe mắc ói quá, A Dật, không phải cậu thích tôi rồi chứ?" Anh nở nụ cười, nụ cười giống lúc trước.
"Đúng vậy." Thần Dật thở dài, cậu thích người đàn ông này, cho nên mới có thể vì chuyện quá khứ của Đường Văn Bác với Elvis làm cho khó chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...