Hai trận tranh tài liên tục diễn ra, vòng thứ nhất Thần Dật chạy về nhất, Tiểu Chí và Khương Tiểu Viễn lần lượt đứng thứ hai thứ ba, còn Nhã Hinh về cuối cùng. Vòng thứ hai Tiểu Chí chạy về nhất, tiếp theo là Thần Dật, Khương Tiểu Viễn về thứ ba, còn cuối cùng vẫn là Nhã Hinh, muốn phân ra ai thắng ai thua thì cũng khó mà đoán được.
"Tức quá! Con ngựa quái gì thế này?" Từ trên lưng ngựa nhảy xuống, Nhã Hinh tức giận nói "Nếu không phải cục cưng của tôi ngã bệnh, tôi tuyệt đối sẽ không thua các người đâu."
"Ừ ừ đúng rồi." Tiểu Chí cười nói "Sao, muốn đấu nữa không?"
"Không thèm so với mấy người." Nhã Hinh hướng Thần Dật đi tới "Tiểu Dật, dẫn em đi chọn ngựa đi."
"Sao không tự mình chọn đi?" Thần Dật nhìn bốn phía, cái ông chú kia chạy đâu rồi nhỉ, mới đây đã không thấy bóng dáng, mới nãy khi đang đấu còn thấy mà.
"Thần Dật ~~~" Nhã Hinh bất mãn lên tiếng, làm nũng nói "Em không thích cưỡi con ngựa vừa rồi, anh đi chọn con khác với em đi."
"Anh muốn tìm người." Bị quấn mãi, Thần Dật cau mày nói.
Tiểu Chí từ bên cạnh đi tới, cười nói "Mày muốn tìm thằng cha đó hả? Nãy tao thấy ổng đi vô cánh rừng bên kia kìa, mày dẫn Nhã Hinh đi chọn ngựa đi, tao giúp mày đi tìm người."
Thần Dật vẻ mặt không tin nhìn Tiểu Chí, thù cũ chưa trả đã có thù mới, cậu không tin Tiểu Chí tốt như vậy.
"Sao hả? Haha, tao nói thì sẽ giữ lời, chuyện ngày đó đã thành quá khứ rồi." Tiểu Chí cười nói "Với lại, sao tao phải dây dưa cùng với ông chú đó chứ?"
Việc đến nước này, Thần Dật cũng không thể cự tuyệt, chỉ có thể dẫn Nhã Hinh đi đổi ngựa, còn Khương Tiểu Viễn không muốn đi cùng Tiểu Chí tìm ông chú, nên một mình chạy đi nghỉ ngơi.
Đường Văn Bác nhìn bọn họ đấu một lát liền cưỡi ngựa tới khu rừng gần đó, lâu rồi không cưỡi ngựa, vừa bắt đầu nên hơi tốn thời gian cùng con ngựa trắng ngoan ngoãn này để làm quen, càng về sau càng có cảm giác, anh từ từ thong thả cưỡi ngựa trong rừng.
"Cực khổ rồi." Vỗ vỗ phần cổ dưới con ngựa trắng, anh đổ mồ hôi cưỡi ngựa quay lại đường cũ, lúc này chắc Thần Dật đại khái là cũng đấu xong rồi đi.
"Thì ra là ông biết cưỡi ngựa." Tiểu Chí từ trước đi tới cầm dây cương, ngăn cản đường đi của Đường Văn Bác, đã vậy còn dùng ánh mắt càn rỡ đánh giá Đường Văn Bác từ trên xuống dưới, lên tiếng khẽ cười nói: "Nè, ông tên gì?" Bọn họ gặp nhau đã nhiều lần nhưng Tiểu Chí vẫn còn chưa biết tên ông chú này.
"Đường Văn Bác." Đường Văn Bác có chút khó hiểu nhìn Tiểu Chí: "Mấy người đấu xong rồi hả?" Anh nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm bóng dáng Thần Dật.
"Không cần tìm đâu, Thần Dật đang đi chung với Nhã Hinh." Tiểu Chí nhìn Đường Văn Bác cười nói "Ông không biết hả? Nhã Hinh là bạn gái cũ của Thần Dật, ai ngờ sau đó Nhã Hinh đá Thần Dật một cú rồi đi nước ngoài, lúc ấy thiếu chút nữa đã làm cho Thần Dật buồn đến chết, giờ Nhã Hinh đã về, chắc hai người cũng sẽ tái hợp."
"Ừm." Đường Văn Bác đáp một tiếng, không hiểu sao Tiểu Chí lại nói với anh mấy lời này sao.
"Ừm cái gì?" Tiểu Chí nói "Đi thôi." Hắn thay đổi phương hướng, đi trước Đường Văn Bác.
"Nè, ông thật sự là gia sư của thằng Dật hả?" Tiểu Chí ở phía trước nói "Biết phóng tiêu, cưỡi ngựa, ông còn biết gì nữa hả?" Hắnt toát ra mùi vị nghi ngờ.
"Tôi là gia sư của A Dật." Đúng là vậy, nhưng chỉ còn hai tháng nữa thôi.
Thần Dật đang cỡi ngựa cùng với Nhã Hinh cách đó không xa, thấy Tiểu Chí cùng Đường Văn Bác trở lại thì chạy tới chỗ bọn họ.
"Sao đi xa thế, có biết cưỡi ngựa rất nguy hiểm không?" Mặc dù là đang trách cứ, nhưng cũng có thể nghe được sự quan tâm trong lời nói của Thần Dật.
Cậu chàng từ trên ngựa nhảy xuống, sau đó trực tiếp nhảy lên phía sau lưng Đường Văn Bác cùng anh cưỡi chung một con ngựa, hành động của Thần Dật khiến cho Tiểu Chí và Nhã Hinh hơi sửng sốt một chút.
"A Dật, tôi có thể tự mình cưỡi."
"Không được, lỡ ông té ngựa thì sao? Ai dạy tiếng Anh cho tui? Đi thôi." Kéo lấy dây cương trong tay Đường Văn Bác, Thần Dật mang theo người đàn ông ngồi phía trước rời đi.
Nhã Hinh bị bỏ lại một mình, hỏi Tiểu Chí: "Ông chú kia là ai thế?"
"Gia sư của Thần Dật." Nhìn hai bóng người rời đi, Tiểu Chí không khỏi nhếch miệng, đúng là kì lạ, không ngờ Thần Dật lại đem Nhã Hinh bỏ lại, cùng Đường Văn Bác rời đi.
Khi từ trại ngựa về đã là buổi chiều tối, nghe nói gần đây Tiểu Chí với Thần Dật đang mâu thuẫn với nhau, Nhã Hinh kiên trì mời mọi người ăn bữa cơm hòa giải, bảo là muốn hai người tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Buổi tối Khương Tiểu Viễn có hoạt động, đối với Nhã Hinh cũng không mấy thiện cảm, dĩ nhiên là sẽ không tham dự bữa ăn này.
Còn lại bốn người đi tới một quán ăn có phong cách cổ xưa mà ngồi xuống, Nhã Hinh tự nhiên ngồi bên cạnh Thần Dật, Đường Văn Bác với Tiểu Chí ngồi đối diện.
"Ăn cái gì đây... Tiểu Dật thích thịt bò nhất đúng không?" Vừa lật lật menu, Nhã Hinh vừa nhìn Thần Dật nói.
"Nhã Hinh, Thần Dật thích ăn cái gì nhất cô nhớ rõ quá ha." Tiểu Chí ở bên cạnh không hảo ý mà cười, Nhã Hinh có chút ngượng ngùng tiếp tục lật menu.
"Chú muốn ăn cái gì?" Thần Dật không để ý đến, nói với Đường Văn Bác.
"Tôi ăn gì cũng được." Nâng mắt kính lên, anh mỉm cười trả lời.
"Tiểu Dật, anh thấy món này thế nào?" Nhã Hinh chồm qua Thần Dật, lúc này lại đột nhiên reng lên tiếng chuông điện thoại, Nhã Hinh bất mãn liếc Đường Văn Bác.
"Xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại." Vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, Đường Văn Bác chạy đến cửa sổ bên cạnh nhấn nút trả lời, số điện thoại gọi tới hoàn toàn xa lạ, nhưng giọng của người gọi lại không xa lạ chút nào.
"Alo, xin hỏi tìm ai?"
[....] Đầu dây bên kia một trận trầm mặc, không có bất kỳ âm thanh nào.
"Alo?"
[Vincent.]
"..." Bây giờ đến phiên Đường Văn Bác nói không ra lời.
[Haha, sao không nói gì nữa đi? Không thích nghe giọng của em sao? Anh trai...]
"Elvis, chậc, là em à, không phải là không thích nghe giọng của em, chẳng qua là hơi ngạc nhiên một chút." Anh nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng bình thường, dùng giọng nói ôn hòa nói.
[Phải không đó? Haha, mới sáu năm không gặp mặt, à không, chính xác là sáu năm không gọi một cú điện thoại mới đúng.]
"Ừ, hình như là vậy." Lòng bàn tay anh đã chảy mồ hôi.
[Nghe nói anh với Lily ly hôn rồi, anh sống một mình chắc cũng không dễ dàng, Vincent, về đi được không? Sáu năm, anh chơi đủ rồi.]
"Ừ được!" Anh cười đáp.
[Anh đồng ý à?] Đầu dây bên kia có vẻ không tin những gì Đường Văn Bác sẽ đáp ứng.
"Nếu có thời gian, anh sẽ về!" Đường Văn Bác cười nói "Alo? Alo? Elvis, em có nghe anh nói gì không?"
[Có nghe, bây giờ hãy đem công việc của anh từ...] Elvis chưa nói xong thì nghe tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia.
"Alo alo? Anh nghe không rõ em vừa nói cái gì, anh giờ đang ở ngoại ô, sóng không được tốt, alo... alo..." Đưa di động ra xa, Đường Văn Bác quyết định ngưng cuộc gọi, rồi coi như chưa xảy ra chuyện gì đi về bàn ăn.
Vừa bước đến cửa thì gặp phải Nhã Hinh từ trong phòng bước ra, Đường Văn Bác mỉm cười chào hỏi đối phương, thấy Đường Văn Bác, Nhã Hinh cũng mỉm cười ngọt ngào, sau đó lôi kéo cánh tay Đường Văn Bác đi ra ngoài.
"Cô Nhã Hinh, có chuyện gì không?" Đường Văn Bác bị kéo, lễ phép hỏi.
"Ngài Đường, hi vọng anh đừng giận tôi." Nhã Hinh yếu ớt nói "Tiểu Chí với Thần Dật giờ đã làm hòa rồi, mặc dù nguồn gốc tranh chấp của là do anh mà ra, nhưng mà tôi cũng không có thành kiến gì với anh, anh là giáo sư đại học hả? Dạy ở trong trường rồi phải đi ra ngoài làm thêm, cực quá nhỉ?"
"Không cực chi cho lắm..." Đường Văn Bác trả lời đàng hoàng, học sinh rất dễ thương, mà bên cạnh Thần Dật thì có thể ăn chơi thoải mái, cho nên chuyện này rất dễ dàng.
"Anh không cần giải thích đâu, tôi hiểu nỗi khổ của anh mà." Nhã Hinh lôi kéo cánh tay anh, yếu ớt nói "Tôi rất cảm ơn anh vì đã dạy Thần Dật nhà tôi, nhưng hi vọng sau này anh đừng gây phiền phức cho ảnh nữa, xin anh luôn đó, có được không vậy? Anh chỉ cần an phận dạy học là được rồi."
"Ừm, tôi cũng hi vọng như thế." Nhưng mà... phiền toái đều tự động tìm đến anh mà...
"Cảm ơn. Anh Đường đúng là người biết điều." Nhã Hinh buông Đường Văn Bác ra, lập tức nở nụ cười: "Đúng rồi, nghe nói anh rất thân với Tiểu Dật đúng không? Nhưng mà thân cỡ nào thì cũng phải xem trọng phép tắc cơ bản chứ, xin anh từ nay về sau gọi Tiểu Dật là Thần Dật, vậy đi."
Nói xong, Nhã Hinh liền đi vào toilet, để Đường Văn Bác sững sờ một mình.
Anh nên nói thế nào cho phải ta?
A, đói bụng rồi, ăn trước đi rồi tính.
"Nhã Hinh là bạn gái cũ của tui, cơ mà sau khi cô ta xuất ngoại thì chúng tôi đã cắt đứt quan hệ." Trên đường về, Thần Dật ngẩn người nhìn bầu trời đêm qua kính xe, đột nhiên nói ra một câu.
Đường Văn Bác nhìn chung quanh một chút, xác định trong khoang xe sau chỉ hai người bọn họ, Thần Dật lầm bầm lầu bầu một mình như vậy, không lẽ là cậu ta đang nói chuyện với anh à?
"Ông biết cô ta nói gì với tôi không? Chính là như vầy..." Một bên sử dụng ngữ khí lãnh đạm, một bên bắt chước giọng lanh lảnh của phụ nữ, khiến cho câu chuyện cũng trở nên hài hước "Tiểu Dật, em xin lỗi, em không thể làm chậm trễ tương lai của anh, xin anh hãy quên em đi, mặc dù em vẫn rất yêu anh..."
"Tui xém chút nữa là tin lời con nhỏ đó, tức cười thật." Thần Dật hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn bầu trời đêm mà lầu bầu: "Gì mà đi nước ngoài du học chứ? Nói là sợ làm hoãn tương lai của tui, thực chất là đi nước ngoài kiếm nhà giàu, xem tui như thằng ngu..."
Thấy mình nói nhiều như vậy, nhưng không nghe ai đáp lại câu nào, Thần Dật quay đầu lại trừng mắt với Đường Văn Bác: "Ông chú, nói gì đi chứ!"
"A Dật không phải thằng ngu." Đường Văn Bác nhìn Thần Dật nói.
"Tất nhiên tui không phải rồi! Cho nên tui mới không tin lời con nhỏ đó!" Lời này nói ra đều mang đến cho người khác một cảm giác bất thường, Thần Dật bực bội nói "Tui không biết tại sao vợ tương lai của nhà giàu lại về nước, tóm lại, tui với con đó hết hi vọng rồi."
"Ồ..."
"Tui đường đường là siêu sao, sao lại có thể đi ăn đồ dư thừa của người khác?"
"Ừm."
"Con đó xem tui như trái banh, muốn đá thì đá, muốn nhặt thì nhặt."
"Ừm."
"Chú, ông nói nhiều một chút cũng đâu có chết đâu."
"Không hẳn."
"... Thôi, xem như tui cái gì cũng chưa nói, nhức đầu quá."
Tuy nói là Thần Dật với Nhã Hinh giờ chỉ là quá khứ, nhưng mới về nước không bao lâu thì Nhã Hinh không tiếp nhận được chuyện giữa hai người đã là quá khứ, sau khi ở trường đua ngựa ngày hôm đó, cô ta bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong biệt thự của Thần Dật.
Nếu nói đến việc Nhã Hinh đến thì đó chỉ là chuyện bình thường, nhưng mà Tiểu Chí cũng đến nữa thì hơi lạ đó.
Mới sáng sớm, Thần Dật từ trên lầu đi xuống thì thấy Tiểu Chí đang ngồi trên sofa, nhìn Thần Dật cười cười không nói, vẫy tay một cái thay như lời chào.
"Tiểu Dật, anh dậy rồi hả? Em có nấu đồ ăn sáng nhiều lắm nè, có phải anh đói rồi không, hihi, mau lại đây đi anh." Nhã Hinh từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm ly sữa nóng.
Thần Dật vỗ trán cho bớt đau đầu, những hành động này của Nhã Hinh khiến cậu khó chịu, đã hạ lệnh rằng không được cho Nhã Hinh vào nhà, nhưng ả này vẫn cứ ngoan cố không chịu rời đi, vào được nhà rồi thì ả ta tự nhiên xem mình là bà chủ nhà.
"Mày tới đây làm gì?" Thần Dật từ trên lầu đi xuống trước mặt Tiểu Chí, bọn họ tuy đã "hòa bình", bất quá cũng là do trở ngại của chuyện hôm bữa thôi, thù mới hận cũ, cũng không thể tùy tiện nói hai câu mà giải quyết được.
"Nhã Hinh rủ tao qua ăn sáng." Ngáp một cái, Tiểu Chí lười biếng nói.
"Đường Văn Bác đâu?" Thường ngày bữa sáng là do ông chú kia nấu, sao tự dưng hôm nay đi đâu mất tiêu, Thần Dật để ý không thấy ông chú kia.
"Cái ông chú đó đó hả?" Tiểu Chí nghĩ nghĩ nói "Ổng chuẩn bị bữa sáng xong rồi đi ra ngoài, mang theo cặp với sách nữa, chắc là đi dạy rồi." Tiểu Chí có ý tốt muốn chở ông chú kia dạy, ai ngờ bị ổng trực tiếp cự tuyệt lái ô tô chạy đi, nhớ lại cảnh đó khiến Tiểu Chí cảm thấy bị đả kích.
Chuyện này nhất định gã sẽ không nói cho Thần Dật nghe.
"Bữa sáng?" Thần Dật cũng chưa thấy bữa sáng mà Đường Văn Bác làm.
Tiểu Chí nhìn bao tử của mình, cười nói "Nhã Hinh nói muốn tự tay làm bữa sáng cho mày ăn, muốn đem đồ của ông chú kia bỏ đi, mà tao thấy thức ăn ổng làm nhìn cũng ngon, nếu bỏ thì lãng phí quá nên tao thay mày ăn rồi."
Mặt Thần Dật lập tức nhăn lại như ông cụ, liền quay người xuống bếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...