Edit: Sabj
Trong lòng Chu Á Kiệt luôn cảm thấy không yên, dự cảm xấu không những không giảm đi mà ngày càng mãnh liệt. Mí mắt nháy liên tục, dự báo sẽ xảy ra chuyện gì đó. Anh không phải người mê tín nhưng anh tin vào trực giác của mình. Nghĩ ngợi một lúc, anh gọi điện thoại cho Cố An Kỳ, lúc này chắc cô cũng đã ghi hình xong rồi.
“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Như để chứng minh cho dự cảm không lành của anh, điện thoại Cố An Kỳ vẫn tắt máy, không liên lạc được. Điều này vô cùng bất thường, Cố An Kỳ trừ lúc ghi hình thì luôn luôn bật máy.
Chẳng lẽ đã có chuyện?
Chu Á Kiệt càng ngày càng bất an, nhưng bây giờ anh lại không ra khỏi đây được, nên làm thế nào bây giờ?
Đúng rồi! Dương Văn Lâm! Chu Á Kiệt nghĩ tới anh, hôm nay Tô Dật Phàm tuyên truyền cho bộ phim mới, hình như cũng ở đài truyền hình đó.
Có lẽ anh ấy có thể thay anh kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì.
“Alo , Văn Lâm à? Tôi Á Kiệt đây, hôm nay anh có ở đài truyền hình RD không? Ừ, giúp tôi một việc được không…”
Sau khi chương trình kết thúc, Cố An Kỳ đã như người mất hồn, cả người đần độn, thần trí cũng trở nên mơ hồ.
Tuy nhiên cô vẫn không gọi điện thoại cho bất cứ ai xin giúp đỡ, cũng không cầu xin người nào giúp cô, cô chỉ muốn tìm một góc nhỏ ngồi xuống và từ từ hít thở.
Nói cô cố chấp cũng được, nói cô không muốn sống cũng chẳng sao, tóm lại bây giờ cô không cần sự giúp đỡ của bất kì ai.
Cô, không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật, tiều tụy này của cô.
Cô biết chương trình hôm nay rất nhiều hành động chỉnh cô sẽ không được phát sóng. Ha ha, họ nghĩ cô không biết sao? Hôm nay thời gian ghi hình dài hơn bình thường rất nhiều. Có lẽ ban đầu đạo diễn cũng muốn bảo vệ cô, muốn nhanh chóng kết thúc, nhưng sau khi có người nói với ông ta mấy câu, ông ta không còn ngăn cản Nha Nha và Liêu Chính Bình nữa.
Họ làm vậy cũng là do bị ép buộc, có lực ảnh hưởng lớn như vậy, trong giới có bao nhiêu người?
Cô miễn cưỡng cười, kỳ thật cũng không phải không muốn bỏ đi, mà là một khi rời khỏi đó, clip cô giận dữ bỏ đi sẽ “Vô tình” bị lộ ra ngoài.
Thanh danh của cô bây giờ đã đủ xấu, tuyệt đối không thể bị bôi nhọ thêm nữa. Tuần sau là casting quảng cáo của”Octavia” rồi, cô không những phải giải quyết những tin đồn này trước đó, mà còn phải duy trì thanh danh tốt.
Quân cờ bày ra đã sắp có kết quả, cho dù là để tạo ra cơ hội, cô không thể quay lại, cho dù phía trước là bụi gai thì cô cũng phải cố gắng vượt qua.
Đường ở đài truyền hình RD cô cũng tương đối nắm rõ, trước kia vào lúc tuyệt vọng nhất cô đã làm lao công ở đây, vì vậy bây giờ dễ dàng tìm thấy một con đường vắng vẻ ít người lui tới.
Chỗ này là cầu thang thoát hiểm, lại ở trên tầng mười, bình thường sẽ không có ai đi qua, cô nhẹ nhàng thở ra ngồi ở đó.
“Khụ khụ.” Cô ho khan hai tiếng, sờ trán, hình như hơi nóng. Cơ thể mất hết sức lực, đi đường cũng là một chuyện khó khăn với cô. Ngồi trên bậc thang, cô cố gắng chống đỡ cơ thể đứng lên.
Dù thế nào thì bây giờ cô cũng phải đi mua thuốc trước rồi về nhà nghỉ ngơi. Cô tự nói với bản thân, cố gắng đứng lên.
“Huyên Di… ? !”
Trong lúc Cố An Kỳ mông lung dường như nghe thấy có người gọi cô, giọng nói vô cùng quen thuộc… Cô đột nhiên sửng sốt, cả người cứng ngắc. Quay lưng về phía anh, cô muốn chạy trốn, nhưng thân hình đồ sộ căn bản không có sức lực di chuyển.
Anh, vì sao anh lại ở đây? !
Tiếng bước chân từ từ tới gần, tim Cố An Kỳ vọt lên cuống họng, nhưng lại không thể làm gì.
“Trí Viễn, anh đang nhìn cái gì thế?” Một giọng nói thanh thúy truyền tới tai, Kiều Trí Viễn dừng bước. Hứa Toa Toa mỉm cười ôm lấy cánh tay Kiều Trí Viễn, thân thiết hỏi.
“Không có gì.” Anh hờ hững quay người. Vẻ mặt lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc gì.
Người kia đã chết, không thể xuất hiện trên thế giới này nữa. Anh nhìn nhầm rồi, nhất định là… Nhìn nhầm rồi.
Nghe thấy họ xoay người rời đi, tiếng bước chân càng ngày càng xa, “Bùm” một tiếng cô ngã lăn ra. Một chút sức lực cuối cùng đã mất hết.
Hứa Toa Toa, Kiều Trí Viễn…
Ha, hai người cô không muốn gặp lại nhất… đều gặp rồi.
Cô đang hèn mọn, chật vật thế này, đúng là khác xa một trời một vực với họ.
Cố An Kỳ chậm rãi ngã xuống, cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ.
Khi tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện.
Dương Văn Lâm ngồi ở một bên, thấy cô tỉnh lại bèn nói: “Tỉnh rồi sao? Cô chờ chút, tôi rót cho cô cốc nước.”
Cố An Kỳ ngẩn người, không ngờ Dương Văn Lâm lại ở đây.”Dương tiên sinh, sao anh lại ở đây?” Cô dường như nhớ tới cái gì đó, “Là anh đưa tôi đến?”
“Ừ…” Dương Văn Lâm cau mày, dừng một chút, “Chuyện này cô yên tâm, ‘Đông phong’ sẽ không bỏ qua đâu .”
“Tôi biết.” Sắc mặt của cô rất bình tĩnh, không ức cũng không giận.
Cô biết Âu Dương Thừa đã sớm có dự tính, chẳng qua vẫn chưa tìm được cơ hội phản kích. Phong ba trên báo không thể xoay chuyển được ngay, nếu được thì cũng vô cùng khó khăn, cho nên Âu Dương Thừa hay là chính cô, đều đang chờ đợi, đợi cơ hội đến.
Âu Dương Thừa chắc chắn sẽ không vì cô mà chuốc lấy rắc rối về mình, cho nên cô phải tự tạo ra cơ hội, tuy lần này khá tàn nhẫn với bản thân, bị tra tấn thê thảm, nhưng tất cả đều đáng giá .
Cô sở dĩ lựa chọn, nhẫn nhịn như thế, tất cả cũng để con đường đi phía trước càng suôn sẻ hơn.
Diệp Y Dung lợi dụng tin đồn về cô để chớp lấy cơ hội, mà cô cũng cần một cơ hội để leo len khỏi đáy vực.
Tất cả mọi thứ đều như cô tính toán… Trừ… sự xuất hiện của hai người kia.
Cô cụp mắt, nắm chặt hai tay.
Dương Văn Lâm tò mò nhìn Cố An Kỳ trên giường bệnh, cuối cùng vẫn tiếp tục nói: “Tin cô nằm viện đã bị truyền thông biết, có lẽ sau này sẽ có rất nhiều truyền thông đến đây. Tuy rằng…”
“Tuy rằng rất ầm ỹ, nhưng tôi sẽ kiên nhẫn chờ đợi.” Cô nghe Dương Văn Lâm nói, không biết vì sao, đột nhiên cười “Xì” một tiếng.
Anh đúng là không thay đổi bản tính vú em, đã qua nhiều năm như vậy mà đối với ai cũng giống nhau.
Dương Văn Lâm kinh ngạc nhìn Cố An Kỳ, anh chưa bao giờ thấy ngôi sao nữ nào bị tra tấn, bắt nạt thảm thiết còn có thể cười được. Không, anh đã gặp ! Lâm Huyên Di! Chỉ có người kia mới có năng lực này. Chỉ cần là người làm tổn thương cô, dù thế nào cô cũng không bỏ qua cho người đó. Cho dù phải chịu đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, mất bao lâu thời gian cô cũng không để ý, cô chỉ muốn trả thù triệt để.
“Ăn miếng trả miếng”, “Bụng dạ hẹp hòi” chính là để chỉ Lâm Huyên Di, người đã từng và sẽ luôn luôn như thế.
Dương Văn Lâm nhìn kỹ lại Cố An Kỳ đang nhàn nhã trên giường bệnh một lần nữa, đột nhiên phát hiện mình không thể nhìn thấu cô. Ở bên cô càng lâu, anh lại càng cảm thấy cô giống Lâm Huyên Di, hai người như những người chơi cờ, những thương nhân nắm trong tay toàn cục, cô dường như luôn biết mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào, sau đó lý trí phân tích, bình tĩnh nhìn mọi người… bao gồm cả chính cô.
“Lần đánh cược này có phải quá lớn hay không?” Không biết vì sao Dương Văn Lâm đột nhiên lại hỏi ra miệng.
Cố An Kỳ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Dương tiên sinh, tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Vẻ mặt cô hồn nhiên vô tội làm người ta không thể phản bác được. Dương Văn Lâm co rút khóe miệng, buồn bực ngồi xuống một góc.
“Nói đùa thôi, đừng tưởng thật.” Cô cười, thu lại mặt nạ. Đối với vị đối tác này cô vẫn quen nói đùa.
“Cô ngất xỉu ở cầu thang, nếu không được ai phát hiện thì sao? Cô đã nghĩ tới hay chưa?” Dương Văn Lâm hỏi.
“Nghĩ rồi, thứ nhất mỗi ngày sẽ có người dọn dẹp đi qua. Thứ hai, ” cô dừng một chút, “Tôi cũng tin tưởng ‘Đông phong’ sẽ không bỏ mặc tôi.”
Lần đặt cược này đúng là cô liều lĩnh đến điên cuồng, lấy bản thân làm tiền đặt cược, phần thưởng là “Đông phong” ra tay, luồng tin tức sẽ chuyển hướng.
Chu Á Kiệt sẽ tìm đến cô, đối với điểm ấy, cô không nghi ngờ. Âu Dương Thừa sẽ không bỏ mặc cô, cô cũng rất xác định, bởi vì “Octavia” quảng cáo hay bộ phim mới 《 Tình yêu cuối cùng 》 đối với “Đông phong” mà nói, đều là những hạng mục lớn. Người kia khôn khéo như hồ ly, chắc chắn sẽ cân nhắc được lợi hại trong đó, vì vậy sẽ không bỏ cô vào lúc mấu chốt.
Dương Văn Lâm thấy đôi mắt nâu giao hoạt của cô không khỏi nhụt chí.
Anh không hiểu, anh không rõ, tại sao Cố An Kỳ lại có thể tàn nhẫn với bản thân như thế, nhưng anh biết một điều, Diệp Y Dung lần này chắc chắn sẽ phải trả giá đắt cho chuyện này.
Cố An Kỳ cũng không phải thiện nam tín nữ dễ đối phó.
“Cô nghỉ ngơi một lúc đi, đúng rồi, có thời gian thì gọi điện cho Chu Á Kiệt đi, cậu ấy rất lo lắng cho cô.” Dương Văn Lâm dừng một chút, bổ sung một câu, “Cậu ấy cũng không xấu như cô nghĩ đâu.”
“Tôi biết rồi.” Cố An Kỳ thản nhiên nói.
Cô không phải người ngu dốt mà ngoan cố, tiếp xúc càng lâu cô lại càng phát hiện, Chu Á Kiệt là một quản lý có rất nhiều ưu điểm. Anh tuy rằng hay thích đi “đường tắt”, nhưng bản chất cũng không xấu, rất nhiều lúc, nhiều việc cô nhận ra anh cũng rất quan tâm đến cô.
Anh cũng không vô tâm như thiên hạ vẫn đồn, chỉ lợi dụng nghệ sĩ. Ít nhất, trong mắt cô là thế.
Cô cần quản lý như Chu Á Kiệt giúp cô mở đường, mà Chu Á Kiệt cần nghệ sĩ như cô để dẫn dắt, trong khoảng thời gian ngắn đào tạo ra một ngôi sao mới, khẳng định vị trí của anh trong giới quản lý. Mục đích hai người giống nhau, đều muốn vươn lên, cũng vì như vậy nên đôi bên hợp tác rất “Khoái trá” .
Lợi dụng nhau hay cái gì khác cũng được, cô không để ý điều này, cô chỉ muốn có trợ giúp để cô vươn lên mà thôi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...