Diệp Lâm an bài cho
Tạ Vũ Phỉ cùng Cố An Kỳ chương trình học khác, cùng chuyện những huấn
luyện sinh khác được tách ra luyện tập cũng rất nhanh được truyền ra.
Diệp Lâm đãi ngộ khác nhau hiển nhiên làm cho không ít huấn luyện sinh
trong lòng đều cảm thấy khó chịu. Tuy nói là trước kia chỉ biết Diệp Lâm luôn cho Tạ Vũ Phỉ không ít đãi ngộ đặc biệt, nhưng là chưa bao giờ
giông lúc này để lộ liễu như thế này . Đối với Cố An Kỳ cùng Tạ Vũ Phỉ,
phần đông huấn luyện sinh vừa đố kỵ lại vừa hâm mộ, ở sau lưng hai người cũng bắt đầu thường xuyên chỉ trỏ, nghị luận.
“Cũng không biết bọn họ có cái gì tốt, cô Diệp thế nhưng lại tách riêng bọn họ ra !”
“Hừ, không phải là được điểm ở biểu tình, động tác khoa trương sao? Cái này ai cũng đều đã làm.”
“Khẳng định là dùng tiền để hối lộ.”
“Cố An Kỳ kia, hiệu quả diễn trên sân khấu còn không có tốt bằng Thái Nhược Lâm đâu, dựa vào cái gì cho cô ta một cơ hội tốt như vậy ?”
“Phải đấy ! Nếu chị Nhược Lâm ngày đó không bị bệnh, làm sao Cố An Kỳ cô ta lại được cơ hội như vậy ?!”
…
Khi Cố An Kỳ đi ngang qua, còn có mấy huấn luyện sinh liếc mắt châm chọc,
dùng ánh mắt khinh thường đánh giá cô. Từ lúc tiếp nhận ngoại khóa phụ
đạo, trong lòng cô cũng đã rõ ngọn ngành. Kiếp trước cô cũng không phải
chưa từng làm huấn luyện sinh. Giữa các huấn luyện sinh có bao nhiêu
cạnh tranh trong lòng cô tất nhiên là rõ như ban ngày, thật sự rõ ràng.
Chẳng qua cô căn bản không đem việc này để ở trong lòng, cơ hội là do chính
mình đạt được, chỉ biết hâm mộ người khác, ghen tị với người khác, lấy
chuyện của người khác ra mà gièm pha, chỉ lãng phí thời gian. Người như
vậy là không có đầu óc, cô không cần phải cùng bọn họ tranh cãi.
Làm mấy động tác đơn giản giúp nóng thân, giãn gân cốt, Cố An Kỳ vì huấn
luyện nên chuẩn bị một chút. Không quá lâu, Tạ Vũ Phỉ cũng đi theo vào
phòng luyện tập, chẳng qua bên người cô còn có một cô gái nữa mà Cố An
Kỳ không biết.
Áo T– shirt trắng, khoác thêm một áo gile đen,
nhìn qua tuy rằng đơn giản nhưng lại mang nét thoải mái, có cá tính, mái tóc dài lại mang một chút hơi thở phụ nữ trưởng thành. Đôi chân dài
được bó sát trong chiếc quần jeans dài lại càng thêm thon. Vóc dáng cô
hơi cao, ước chừng khoảng 1m76, với chiều cao hiện tại của Cố An Kỳ là
1m65 mà còn phải ngưỡng mộ đối phương, dáng người thon thả lại cân đối,
là điển hình của người mẫu sáng giá. [Vũ: cao thế, thật hâm mộ a ]
“An Kì, giới thiệu cho chị một người, đây là Liêu Nhã Hân, bạn tốt của em,
cậu ấy hát rất hay, tương lai khẳng định là một ca sĩ nổi tiếng.” Tạ Vũ
Phỉ cười cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, “Nhã Hân, đây là
người mình đã kể cho cậu, Cố An Kỳ, kỹ năng diễn xuất của chị ấy rất
tốt, cô Diệp cũng phải khen đấy !”
“Quỷ nha đầu nhà cậu, cứ như định mai mối cho mình vậy.” Liêu Nhã Hân dở khóc dở cười nhìn Tạ Vũ Phỉ.
“Liêu Nhã Hân,” Liêu Nhã Hân vui vẻ vươn tay, “Rất vui khi biết chị.”
Cố An Kỳ đối với cá tính cởi mở như vậy cũng rất có thiện cảm, hơi có chút cảm giác vừa gặp như đã thân. Mỉm cười bắt tay : “Cố An Kỳ, tôi cũng
rất vui khi được làm quen với chị.”
“Nhã hân a, An Kì tốt lắm,
hai người nói chuyện nhất định sẽ rất hợp.” Tạ Vũ Phỉ vui vẻ đứng ở giữa kéo tay Cố An Kỳ cùng Liêu Nhã Hân lại.
“Uh, có thể cùng yêu
quái như cậu làm bạn dĩ nhiên tốt lắm, phải không ?” Liêu Nhã Hân vui
đùa, cười khẽ rồi quay sang nháy mắt với Cố An Kỳ.
Cố An Kỳ nhịn cười trả lời: “Nói không sai.”
Tạ Vũ Phỉ bĩu môi, có chút không vui: “Em nào có ? Hai người mới quen biết không bao lâu đã cùng hợp lại mà ăn hiếp em rồi !”
Đang đùa giỡn thì thấy cô Thái, dáng người có hơi tròn đi đến, ba người liền vội vàng đứng nghiêm lại, không dám nói thêm nửa lời.
Khóa này
là khóa chụp ảnh người mẫu đặc biệt, dùng để bồi dưỡng cảm giác của nghệ sĩ khi đứng trước ống kính và luyện tập dáng đứng của nghệ sĩ. Việc này đối với Cố An Kỳ mà nói cũng không khó, kiếp trước của cô chính là xuất thân từ người mẫu, các tư thế cùng các cách diễn trên sân khấu có thể
nói là rất quen thuộc, qua mấy đợt trình diễn quốc tế, cũng làm người
đại diện phát ngôn quay không ít quảng cáo. Cho dù trong thời gian lâu
có chút mới lạ nhưng cũng không đến mức độ làm không xong, bị đuổi khỏi
màn diễn. Khóa học này theo lý mà nói hẳn là có thể an toàn thông qua.
Chẳng qua hiện tại dường như so với tưởng tượng của cô có chút lệch khỏi quỹ đạo…
Một đám người được gọi đến phía trước để chụp ảnh, duy chỉ có mình cô là
không được gọi tên vào, lạnh lung mà ngồi ở cuối cùng. Đên lúc tất cả
những người khác đã chụp ảnh xong, Cố An Kỳ nghĩ đến phiên mình, rất tự
nhiên mà đứng ở chỗ chụp hình. Đang chuẩn bị tư thế lại bị lời của cô
giáo đánh gãy.
“Bây giờ bắt đầu chụp ảnh chung, năm người một tổ”, cô giáo thật giống như là không nhìn thấy cô, điều chỉnh camera nói.
“Cô, em còn chưa có chụp ảnh đơn” Cố An Kỳ đứng ở giữa, sửng sốt.
“Cô ?” Đối phương liếc mắt cô quan sát từ trên xuống dưới, “Đã làm nghệ sĩ rồi còn trong khóa học của tôi làm gì ?”
Người chung quanh cười vang, một đám người nâng cao cằm, khinh miệt đi vòng qua cô tới chỗ chụp ảnh.
“Cô, tôi là đến để học, mong cô chỉ bảo” Cố An Kỳ cực kì kiên trì, vẫn như cũ chắn ở phía trước không chịu nhượng bộ.
“Đi ra đi ra, chắn ở đây làm gì ? Hiểu biết nhiều như vậy, cho dù ngu ngốc
cũng có thể tìm được cảm giác trước ống kính, còn học khóa này làm gì ?
Tôi cũng không có đủ bản lãnh để dạy cô. Tôi còn phải chụp ảnh, đừng có
mà đứng ở đây, đi xa chút đi.” Đối phương vội vàng xua đuổi Cố An Kỳ
giống như là đuổi ruồi bọ vậy, hoàn toàn không đem cô để vào mắt.
“Xin cho em một cơ hội !” Cố An Kỳ khom lưng, khẩn cầu nói.
“Chụp ảnh chụp ảnh ! Mọi người chuẩn bị xong tư thế a” Cô giáo hoàn toàn
không nhìn Cố An Kỳ, hô đối với những huấn luyện sinh ở trước mặt.
Mọi người xung quanh sớm đã không thích Cố An Kỳ, vui sướng khi thấy cô gặp họa, bị xấu mặt, lúc chụp ảnh vẫn cười đến vô cùng sáng lạn.
Cố
An Kỳ vẫn giữ nguyên động tác khom lưng không thay đổi, Tạ Vũ Phỉ vài
lần muốn tiến lên lôi Cố An Kỳ đi nhưng đều bị Liêu Nhã Hân ngăn lại.
Liêu Nhã Hân nhìn bộ dáng Cố An Kỳ, trong lòng tựa hồ có chút hiểu được, Cố An Kỳ tính cách cố chấp như vậy, cho dù có người cứng rắn kéo cô đi, cô cũng sẽ bất động không nhích. Cô có sự kiên trì của mình, cho dù
biết rõ cô giáo sẽ không cho cô chụp ảnh đơn, cô cũng nhất định cố gắng
chiến đấu tới cùng.
Cố An Kỳ đứng cúi đầu thẳng khoảng chừng nửa
giờ, cúi đầu trong một thời gian dài khiến cho đại não căng ra, chân
cũng có chút run lên, đã có chút đứng không nổi nhưng cô vẫn cố gắng duy trì tư thế đó, vẫn không nhúc nhích. Cô có thể nghe được người khác
“Nhẹ giọng thảo luận”, cũng có thể nghe được người khác cười nhạo. Đứng ở giữa, cô chịu đựng sự thử thách từ mọi ánh nhìn, lại vẫn như cũ không
nói một lời, duy trì tư thế như vậy.
Cô cần cơ hội này, quyết không thể bỏ qua, cô nhất định phải kiên trì.
“Còn đứng ở chỗ này làm gì ? Đi ra ngoài !” Cô giáo dường như thấy mọi người đều chú ý Cố An Kỳ, không chuyên tâm chụp ảnh, lại đối Cố An Kỳ rống
một tiếng.
“Xin cho em một cơ hội !” Thanh âm trong trẻo vang vọng toàn bộ phòng tập, mang theo một chút quật cường không khuất phục.
“Tôi nói là cô đi ra ngoài, nghe không hiểu sao ? Từ nay khóa của tôi cô
cũng đừng có học !” Cố An Kỳ vẫn như cũ đứng bất động, chân thành nhìn
thẳng cô giáo. Cô giáo phất tay qua đầu, bảo vài nam sinh đem cô ra khỏi phòng.
Một mình ngồi trên ghế nghỉ ngơi ngoài cửa, Cố An Kỳ sắc
mặt có chút khó coi, cúi đầu trong thời gian lâu máu tụ ở não, bây giờ
còn có chút khó chịu, hai mắt mờ đi, huyệt thái dương cứ nhảy “pặc pặc”.
Cô trong lòng đã rõ đối phương là chán ghét cô, không thích cô. Có thể có
lý do, có thể không có lý do, chính là trời sinh tính khí bất đồng,
không thích cô, loại chuyện này bất luận ở đâu cũng có thể nhìn thấy, Cố An Kỳ cũng không phải gặp lần đầu.
Cô cũng không cần đối phương
cho cô lý do hợp lý, chẳng qua bất luận như thế nào cô cũng phải ra sức
thể hiện mình trước màn ảnh, không chỉ vì cùng đánh cược với Âu Dương
Thừa, còn vì khẩu khí trong lòng kia.
Cô gắt gao cầm chai nước khoáng trong tay, nhíu mày.
“An Kỳ, chị không sao chứ ?”
“Vũ Phỉ, em sao lại đi ra ? Còn có Nhã Hân, hai người sao…” Cố An Kỳ nhìn
hai người từ trong phòng luyện tập đi ra, thoáng chốc ngây dại.
Liêu Nhã Hân nhún vai, làm biểu tình đành chịu : “Không khí quá kém, đi ra hít thở không khí thôi.”
Cố An Kỳ bị động tác của cô làm phì cười: “Được rồi, tôi không sao, hai
người đi vào trước đi, đắc tội cô giáo không phải chuyện tốt “
“Chị thật sự không sao sao ?” Tạ Vũ Phỉ còn có chút lo lắng Cố An Kỳ, một đôi mắt to ngập nước lo lắng nhìn cô.
“Chị không sao, hai người nhanh vào đi thôi, ra lâu rồi nói không chừng cô
giáo lại giận lây sang hai người đấy” Cố An Kỳ trên mặt lại khôi phục vẻ tươi cười dịu dàng như trước, giống như không hề lo lắng, “Đi thôi đi
thôi “
Cố An Kỳ vẫy tây, đuổi hai người vào bên trong luyện tập.
Mãi đến khi nhìn hai người vào phòng tập cô mới tháo vẻ tươi cười xuống. Cô ngoài mặt thoạt nhìn giống dường như không có việc gì nhưng trong
lòng lại không thoải mái như vậy.
Cô cùng Âu Dương Thừa đánh cược rất rõ ràng, cô nhất định phải thông qua tất cả sát hạch. Nhưng hôm nay không có người cho cô chụp ảnh thì không có cách nào đánh giá được cảm
xúc trước ống kính của cô, nói cách khác nếu cô không làm chút gì, rất
có khả năng cô sẽ trực tiếp thua vụ cược kia, cũng bị bỏ lơ một năm.
Một năm, lâu lắm rồi, sự chênh lệch giữa người kia với cô sẽ càng ngày càng lớn, cô chờ không được, cũng chờ không nổi.
Cô không thể thua, tuyệt đối không thể. Trong từ điển của Cố An Kỳ cô
không có từ “Thua”, trước giờ không có, tương lai chắc chắn cũng sẽ
không có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...