Mấy ngày sau khi buổi
họp mặt fan kết thúc, mặc dù Cố An Kỳ không hỏi thẳng trước mặt Tô Dật
Phàm nhưng vẫn để ý đến những chuyện xảy ra sau đó.
Nói chung fan rất nhạy cảm, quan điểm của họ về lời nói của Tô Dật Phàm lúc ấy
thế nào Cố An Kỳ hoàn toàn không thể đoán trước. Dù sao Tô Dật Phàm cũng vì cô mới nói như vậy, nếu thật sự khiến nhiều fan rời đi, trong lòng
cô chắc chắn sẽ có vướng mắc.
Cố An Kỳ vẫn chú ý đến diễn đàn của Tô Dật Phàm và tin tức về anh, rất nhiều fan sau khi về nhà đều viết
lại cảm nghĩ. Phần lớn đều thuật lại tình hình lúc đó một lần, tình
huống lộn xộn và bầu không khí khó xử đều được miêu tả rất tỉ mỉ, may
mắn phần lớn vẫn lựa chọn ủng hộ Tô Dật Phàm nên câu chữ cũng nghiêng về phía anh.
Câu nói gây sốc lúc ấy của Tô Dật Phàm cũng được dán ngay tại trang đầu tiên để ai cũng có thể nhìn rõ.
Khi nhìn thấy, rất nhiều người bị giật mình không nhỏ. Mọi người đều không
ngờ mức độ Tô Dật Phàm coi trọng Cố An Kỳ còn hơn cả chính bản thân anh. Cho dù phải từ bỏ toàn bộ tiền đồ, anh cũng muốn bảo vệ Cố An Kỳ.
Tin tức về buổi họp mặt fan nhanh chóng lọt đến tai các phóng viên nhạy
bén, đối với hành động của Tô Dật Phàm thái độ khen chê đủ cả. Có người
nói Tô Dật Phàm vì bảo vệ người mình yêu mà dám nói ra như vậy, quả thực rất đàn ông, rất mạnh mẽ. Có người lại nói Tô Dật Phàm bị Cố An Kỳ làm
mờ mắt, ỷ vào thân phận thiên vương, hậu thuẫn lớn nên mới phát ngôn ra câu đó.
Cố An Kỳ đọc những bình luận hiện tại, dường như tích
cực nhiều hơn tiêu cực, mà fan của Tô Dật Phàm, đại đa số cũng đã bắt
đầu nghiêng về phía cô. Chuyện weibo của cô bị spam bởi một đống bình
luận nguyền rủa cũng nhanh chóng rơi vào tai fan củaTô Dật Phàm, mọi
người đều ngạc nhiên khi biết Cố An Kỳ bị đối xử như vậy.
Phải
biết rằng cho dù họ có cảm thấy bất mãn với việc Tô Dật Phàm lựa chọn Cố An Kỳ mà cằn nhằn hay thổ tào* gì đó thì cũng chỉ xả ở diễn đàn nhà
mình thôi. Rất ít người thực sự muốn làm tổn thương Cố An Kỳ hoặc đi
quấy rối cô. Lục lại một số bài viết và weibo của Cố An Kỳ thì mới thấy
ban đầu toàn bộ hoa hồng trắng đều lao vào cùng đối phương chém giết,
nhưng sau đó chỉ có đối phương nhục mạ, Cố An Kỳ và hoa hồng trắng khác
tương tác với nhau, mặc kệ tin nhắn của đối phương làm cho fan của Tô
Dật Phàm đều sấng tỏ.
吐槽 [tǔ cáo] là một tiếng lóng của Trung
Quốc. Nguồn gốc: “吐槽” là từ “突っ込み” trong truyện tranh Nhật Bản, tiếng
phổ thông tương đương nghĩa “diễn viên phụ” trong kịch tấu nói. Là từ
phương ngữ phổ biến ở Đài Loan, bắt nguồn từ tiếng Đài, chữ Hán diễn đạt thành 黜臭 [loại bỏ mùi hôi], sau đó người Đại lục bắt đầu dùng, từ gần
nghĩa nhất là “chọc gậy bánh xe”.)
Cuối cùng họ cũng hiểu, vì sao ban đầu khi nổ sung vào họ, hoa hồng trắng lại tàn nhẫn, trong lời nói
có ghim nọc độc như vậy, thì ra Cố An Kỳ đã bị mấy tin nhắn nguyền rủa
này làm phiền đã lâu, với tư cách là fan họ không chịu đựng nổi nữa nên
mới bùng nổ. Nhớ lại thái độ hờ hững của hoa hồng trắng khi đối mặt với
họ, fan của Tô Dật Phàm chỉ cảm thấy hoa hồng trắng đã làm quá tốt rồi,
nếu họ rơi vào trường hợp đó thì có khi còn mắng chửi quá đáng hơn.
Bên fan của Tô Dật Phàm đưa ra lời giảng hòa trước, fan của Cố An Kỳ cũng
chấp nhận. Hai bên fan không hề khó gần như họ tưởng tượng, không lâu
sau đã thành người một nhà. Việc này làm Cố An Kỳ thở ra một hơi, may
mắn không ảnh hưởng quá lớn đến Tô Dật Phàm.
“Sao thế? Em đang nhìn gì?” Tô Dật Phàm cầm hai ly trà đã pha đi tới.
“Không có gì.” Cố An Kỳ nhận lấy ly trà, thản nhiên nói.
“Em đã chuẩn bị tốt cho buổi casting của Jim Victoria chưa?” Tô Dật Phàm hỏi.
“Hử? Sao đột nhiên anh lại nhắc tới chuyện này?” Cố An Kỳ khó hiểu nhìn Tô
Dật Phàm, ngày thường anh rất ít khi can thiệp vào công việc của cô, đặc biệt là về mảng diễn xuất.
“Đây chính là cơ hội lớn nhất để em trở lại bục vinh quang, bỏ lỡ nó có thể sẽ không bao giờ lại đến nữa.” Tô Dật Phàm nói.
“Em biết,” Cố An Kỳ đang cầm ly trà, nước trà ấm áp hâm nóng bàn tay cô,
“Ngày trước không phải em chưa từng hợp tác với Jim, cách anh ấy chọn
diễn viên rất quái lạ, cho nên ngay cả là em cũng không thể đoán trước
được anh ấy sẽ chọn kiểu gì.”
“Nếu xem xét độ nổi tiếng ở khu vực Đông Nam Á thì em ở thế bất lợi, chưa nổi tiếng bằng Hứa Toa Toa. Các
nhà tài trợ đánh giá cao phòng bán vé cũng chưa chắc đã ủng hộ em, chẳng qua nhân vật casting lần này, tuyệt đối em sẽ không chắp tay dâng cho
kẻ khác ” Khóe miệng Cố An Kỳ hơi cong lên, chậm rãi đặt ly trà xuống
bàn.
“Xem ra lần này em định chơi thật sự đấy hả?” Tô Dật Phàm
khẽ cười, “Yên tâm đi, với bản lĩnh của em, anh tin sẽ chẳng có cái gì
gọi là bất lợi cả. Hiện tại sức hấp dẫn phòng bán vé của em cũng không
hề thấp như em nghĩ đâu.《 Tình yêu cuối cùng 》 sắp công chiếu rồi, đến
lúc đó em sẽ biết.”
“Ừ, điều này cũng đúng.” Cố An Kỳ cười thoải
mái, “Nói qua cũng phải nói lại, đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên em
đóng diễn viên chính trong đời này, cũng không biết tình hình lúc đó sẽ
thế nào.”
“Yên tâm đi, đời trước em còn là sự đảm bảo của phòng bán vé cơ mà, đời này sẽ không thất bại đâu.” Tô Dật Phàm trêu chọc nói.
“Còn cần anh phải nói sao?” Cố An Kỳ không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên
“phụt” một tiếng bật cười, “Ai, lần sau an ủi người khác thì đừng cứng
nhắc như vậy được không?”
“Nữ Vương đại nhân cần anh phải an ủi sao?” Tô Dật Phàm vô tội nói.
Hai người cười đùa một lúc, mãi cho đến khi Chu Á Kiệt xông vào mới phá vỡ không khí vui vẻ.
“An Kỳ? An Kỳ, chết tiệt việc lớn rồi, bị trùng lịch chiếu phim rồi. ” Chu Á Kiệt hấp tấp xông vào, “Mau, mau đến ‘Pamir’ xem xem có bộ trang phục
nào thiết kế vô cùng xuất sắc hay không, phải thâu nhận bất thâu trận*
mới được.”
(*输人不输阵: dù yếu kém cũng phải dốc hết toàn lực, không thể để bị người khác coi thường)
“Trùng lịch chiếu? Cái gì trùng lịch chiếu cơ?” Cố An Kỳ sững sờ, nhất thời chưa hiểu gì.
“Chẳng lẽ là 《 Tình yêu cuối cùng 》? Cùng một bộ phim điện ảnh khác trùng lịch chiếu sao ?” Tô Dật Phàm nhíu mày, dám đối đầu với phim của họ hẳn là
không nhiều lắm mới phải?
“Trùng với phim của Kiều Trí Viễn và
Hứa Toa Toa, chết tiệt, chắc chắn là họ cố ý.” Chu Á Kiệt không lường
trước được “Thời đại tinh thượng” sẽ ném ra một chiêu như thế này, đây
là lần đầu tiên Kiều Trí Viễn và Hứa Toa Toa cùng đóng với nhau một bộ
phim điện ảnh nên đương nhiên thu hút được nhiều sự chú ý. Họ lại còn
chọn đề tài võ hiệp, rất nhiều bối cảnh đều được dàn dựng bởi các chuyên gia với kinh phí lớn, có thể nói là được đầu tư rất nhiều.
Hai
người họ đã lăn lộn trong giới giải trí khá lâu, sức hấp dẫn phòng bán
vé trong nước cũng rất ổn định. Vì vậy họ có lợi thế hơn so với Tô Dật
Phàm và Cố An Kỳ, một người mới từ nước ngoài trở về không bao lâu, một
người là diễn viên mới nổi, lúc này họ lại cố tình trùng lịch với《 Tình
yêu cuối cùng 》 của Tô Dật Phàm và Cố An Kỳ, đá chọi với đá, sao có thể
khiến họ không lo lắng cho được?
“Chắc là vì phim điện ảnh của
Jim Victoria.” Cố An Kỳ vừa nghe thấy nhắc đến tên Hứa Toa Toa đã nhanh
chóng nghĩ đến, “Nếu thành tích phòng bán vé của chúng ta không tốt, ở
một mức độ nào đó, mọi người đều cho rằng vấn đề nằm ở diễn viên chính.
Đương nhiên, quần chúng chắc chắn sẽ chĩa mũi nhọn về phía tôi, chẳng
hạn như chỉ là diễn viên thế hệ mới, không đủ sức kêu gọi phòng bán vé
gì đó. Sau đó khi Jim Victoria lựa chọn nhân vật nữ chính chắc chắn sẽ
quan tâm đến sức hấp dẫn phòng bán vé của diễn viên, nếu lúc này tôi
thua, như vậy gần như có thể khẳng định, tỉ lệ tôi casting thành công là rất thấp, chẳng mấy chốc mà bị loại khỏi danh sách ứng viên.”
Ngữ khí Cố An Kỳ bình thản, nghe không ra chút cảm xúc dao động nào, dường
như những chuyện đám Hứa Toa Toa làm chẳng hề liên quan đến cô. Giống
như một người ngoài cuộc đang thờ ơi lạnh nhạt quan sát tất cả.
“Đương nhiên Hứa Toa Toa không phải để mắt đến tôi, cũng không nhất thiết phải đá chọi đá với tôi, nhưng vì vậy mục tiêu cuối cùng của cô ta không
phải vì bản thân mình, mà là Kiều Trí Viễn.” Cố An Kỳ hơi cong khóe môi, “Kiều Trí Viễn đã từng bị đuổi khỏi đoàn làm phim 《 Tình yêu cuối cùng 》 một lần, điều này có nghĩa không ít báo chí đã dán cho anh ta cái mác
‘Thua kém Tô Dật Phàm’. Bộ phim này của họ thật ra ngay từ đầu đã muốn
đá chọi đá với chúng ta, muốn chèn ép chúng ta. Dùng phòng bán vé để
chứng minh bản lĩnh của chúng ta không bằng họ.”
“Không chỉ có
vậy, ” Tô Dật Phàm nói tiếp, ” Jim không chỉ muốn chọn nữ diễn viên mà
còn chọn cả nam diễn viên. Nghe nói anh ấy muốn quay một bộ phim
Hollywood với đề tài một trăm phần trăm về Trung Quốc. Nếu phòng bán vé
của chúng ta thật sự thấp hơn họ, như vậy địa vị của Kiều Trí Viễn sẽ
không ngừng bay lên, do đó sẽ tăng xác suất casting thành công. Hơn nữa
trong lúc casting, nếu Kiều Trí Viễn có thể chèn ép được tôi thì trong
mắt khác giả anh ta chính là ‘anh cả’ quốc dân không còn nghi ngờ, tiền
đồ tuyệt đối vô lượng.”
“Một mũi tên trúng ba con nhạn sao?” Cố An Kỳ hơi nheo mắt lại, “Cũng thú vị đấy.”
“Bây giờ là lúc nào rồi mà hai người còn thoải mái như thế, không sợ đến lúc đó thật sự mất nhân vật casting kia sao?” Trong lòng Chu Á Kiệt gấp gáp muốn điên rồi, nhưng cẩn thận nghĩ lại, vể mặt và động tác của Cố An Kỳ bây giờ, dường như… rất quen, chẳng lẽ cô…
“Cô đã có chủ ý gì rồi sao?” Chu Á Kiệt nhạy bén hỏi.
“Chủ ý á? Không có.” Cố An Kỳ vô tội trả lời, “Chẳng qua chúng tôi tuyệt đối không thua là được chứ gì. Nếu thật sự muốn đá chọi đá, hươu chết về
tay ai còn chưa biết được đâu.”
(* nguyên văn: lộc tử thùy thủ
死谁手 – lù sǐ shuí shǒu (hươu chết về tay ai, nguyên để chỉ ngôi vua,
quyền hành, địa vị chưa biết về tay ai; nay để chỉ trong cạnh tranh nói
chung, chưa biết ai là người đạt được thắng lợi cuối cùng).
Muốn
đấu với cô ư? Hứa Toa Toa còn chưa đủ tư cách, ngay cả thực lực của kẻ
thù bao nhiêu chưa biết đã tùy tiện xuống tay, cô ta nghĩ mình có thể
nắm trong tay toàn cục rồi giành chiến thắng sao? Đúng là còn non lắm.
“Chu tiên sinh yên tâm đi, chúng tôi sẽ không thua đâu. Tôi và An Kỳ hợp sức sẽ không thua bất kì ai.” Tô Dật Phàm lạnh nhạt nói, “Anh cứ yên tâm
xem diễn đi.”
Đúng vậy, yên tâm xem diễn đi, nhìn anh và Cố An Kỳ cùng nhau diễn bộ phim đối đầu này đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...