Bộ phim đã hoàn thành, mọi người trong đoàn thật vui vẻ, chỉ có một vài nghệ sĩ tỏ ý không muốn rời xa đoàn làm phim, nên cuối cùng nhà sản xuất đã quyết định đặt một phòng ở khách sạn lớn, nôm na gọi là tiệc chia tay, còn đến lúc tuyên truyền phim thì mọi người lại có thể tụ tập một lần nữa. Được đến một nơi sang trọng như vậy, lại là ăn tiệc miễn phí, không đi hóa ra là ngu sao?
Kết quả là buổi tối ngày chấm dứt cảnh quay cuối cùng, mọi người hẹn thời gian xong, liền chuẩn bị đến địa điểm tụ tập, xả xì-trét cho mấy ngày tháng mệt mỏi đã qua.
Trước gương, Đan Á Đồng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans, gương mặt trẻ măng thật đúng là đẹp trai vô cùng. Tiếu Đại Thiên Vương hai mắt sáng rỡ nhìn Đan Á Đồng trong gương, rồi sửa sang cổ áo của mình, nghiêng đầu nói với cậu “Anh xuống gara lấy xe trước, em ra ngoài chờ anh nhé.”
Đan Á Đồng nhẹ gật đầu, nhìn khuôn mặt bản thân dần quen thuộc trong gương, nhẹ thở dài một hơi, cầm lấy điện thoại bên cạnh bỏ vào túi quần, xoay người đi ra khỏi cửa.
Vừa bước ra ngoài thấy Tiếu Kỳ Thậm đã lái xe tới rồi, mà tầm mắt của hắn cứ dán lấy nơi cửa ra vào, trên mặt không hề có vẻ thiếu kiên nhẫn nào, mà chỉ mỉm cười, yên lặng chờ đợi. Đan Á Đồng đột nhiên nhớ tới một câu, nếu có một người nguyện ý luôn chờ đợi bạn, thì hãy ở cạnh người đó đi. Bởi chờ một người không khó, nhưng mỉm cười đứng yên lặng chờ đợi lại không dễ dàng gì. Ngoại trừ tình yêu, còn cái gì có ma lực lớn như vậy?
Khóe miệng Đan Á Đồng cong lên, nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái tươi cười rạng rỡ với mình, cậu thong thả bước qua. Lại nhìn thấy hắn vội vàng xuống xe, mở cửa ra cho cậu, sau đó lại cẩn thận thắt dây an toàn cho cậu, xong rồi mới thắt cho bản thân, Đan Á Đồng nhìn những ngón tay thon dài trắng trẻo đặt lên tay lái “Ngày mai anh rảnh thì cùng em chuyển đồ qua đây đi.”
“Hả?” Tiếu Kỳ Thậm sững sờ, sau nửa ngày mới kịp phản ứng đối phương vừa nói gì, không khỏi mừng rỡ nói “Có rảnh, rảnh chứ. Ngày mai anh rảnh cả ngày.” Đợi lát nữa kêu Tạ Huân đem công việc ngày mai dời lại hết, trời đất bao la, người yêu là lớn nhất. Đạo diễn rồi, người làm phim gì đó, toàn bộ cút sang một bên.
“Ừ, em sẽ gọi Lộ Phàm dời lại lịch công việc sáng mai lần nữa vậy.” Đôi mắt Đan Á Đồng cong thành mảnh trăng khuyết, bộ dáng ngốc nghếch của người này thật là rất thú vị.
“Đầu bếp nhà anh giỏi món gì?”
“Món ăn Pháp…”
“Em thích đồ ăn Trung Quốc.”
“Anh lập tức kêu người mời một đầu bếp nấu món Trung Quốc đến. Em thích món ăn Tứ Xuyên phải không? Anh sẽ yêu cầu kỹ vụ đó.”
“Em thích yên tĩnh.”
“Không có vấn đề, anh sẽ yêu cầu người làm trong biệt thự nếu không có việc gì thì không được nói huyên thuyên.”
“Hoa lan…”
“Anh đã đặt rất nhiều loài hoa lan quý rồi, ngay cả cửa sổ cũng đã bố trí lại, ngoài biệt thự có một sân nhỏ trồng hoa thành giàn rất đẹp, em đọc sách ở vườn hay ở ban công đều được.”
Trên đường tới khách sạn, hai người này, một đưa ra yêu cầu, một thì toàn bộ thỏa mãn yêu cầu của đối phương. Đến nơi, giao chìa khóa cho nhân viên giữ xe xong, Tiếu Đại Thiên Vương còn vẫy vẫy tay với một cậu săn ảnh núp ở góc, rồi mới cùng Đan Á Đồng vào khách sạn.
Cậu phóng viên nhỏ cả người run một cái, vừa nãy Tiếu Thiên vương phát hiện ra mình rồi? Nhưng lại không kêu bảo vệ của khách sạn đuổi mình đi, còn vẫy tay với mình… Cậu chàng nhìn lại ảnh của người đàn ông trên màn hình, cười rất đẹp, còn thiếu niên bên cạnh anh ấy cũng khẽ nhếch khóe môi. Hóa ra Tiếu Thiên vương là người thân thiện như thế? Mà Đan công tử thoạt nhìn cũng rất hiền nha.
Cứ như vậy, cậu trai mới ra nghề làm phóng viên săn ảnh đã bị lừa gạt, thế là từ đó về sau, mỗi lần đưa tin đều rất thiên vị hai người này. Nên mới nói, ấn tượng đầu tiên quả là quan trọng vô cùng.
“Không ngờ anh lại thân thiện với tay săn ảnh đó thế?” Đan Á Đồng cười nhạt, giễu cợt “Không hổ danh xưng hoàng tử tao nhã và cao quý giới truyền thông đặt cho anh nha.” Nghĩ đến biểu hiện khiếp sợ của cậu phóng viên kia, Đan Á Đồng cười cười.
Ấn phím ở thang máy xong Tiếu Đại Thiên Vương hai tay đút trong túi quần, tạo nên cảm giác có vài phần phóng túng “Vừa rồi không phải em cũng cười rất ôn hòa à?”
“Truyền thông đánh giá em là công tử như ngọc, sao em có thể không làm tốt chứ?” Cửa thang máy mở ra, nhưng bên trong không có ai, Đan Á Đồng bước vào “Đường cho khách VIP quả nhiên khác.” Cậu dựa vào vách tường, nhìn Tiếu Kỳ Thậm ấn số 8, không nói gì nữa.
Tiếu Kỳ Thậm quay đầu lại nhìn cậu, dường như không nghe ra Đan Á Đồng đang nói mát “Có lẽ cũng nhờ phân chia đẳng cấp, nên con người mới không ngừng phấn đấu đi lên.” Nói xong, cười dịu dàng, không khí nhờ nụ cười như thế mà trở nên thoải mái hơn.
Ra khỏi thang máy, hai người đi tới một căn phòng sang trọng, bên ngoài đang có hai nhân viên, một nam một nữ đứng phục vụ. Khi thấy khách đến, cả hai đầu tiên là lễ phép cúi đầu chào, rồi mở cửa ra cho hai người bước vào. Trong phòng bày ba cái bàn tròn bằng gỗ lim có khắc hoa, hai trong ba bàn đã kín người, bàn còn lại thì gồm có đạo diễn cũng như một số nhân vật cấp cao trong đoàn làm phìm, ở đó còn chừa lại hai chỗ trống.
Hai chỗ đó không cần nghĩ cũng biết là để lại cho bọn họ, hai vai chính trong phim. Trên bàn, ngoại trừ một bác diễn viên thực lực tuổi đã ngoài sáu mươi ra, còn có Lạc Viêm Kiềm, bố trí chỗ ngồi cũng có hàm ý, ít nhất đại biểu cho địa vị của họ trong giới.
Nhìn thấy hai người tới trễ, mấy người ở hai bàn kia nhao nhao lên, dù nói là muốn phạt rượu, nhưng lại chẳng có ai thật sự chạy tới rót rượu, nên Tiếu Kỳ Thậm và Đan Á Đồng mới an toàn đến chỗ ngồi. Nhưng vừa ngồi xuống ghế là trước mặt liền xuất hiện hai ly rượu đỏ Bordeaux.
“Đừng tưởng hai người là diễn viên chính mà chúng tôi không phạt nhé.” Liêu Nhiễm rất là đắc ý nhìn hai người “Uống bồi tội cho bản tiểu thư đê.”
Tiếu Kỳ Thậm nhìn ly rượu đỏ trước mắt, lại nhìn sang Đan Á Đồng, không nói gì.
Đan Á Đồng cầm ly rượu lên, lúc mọi người tưởng cậu sẽ sảng khoái uống hết, cậu lại đặt ly rượu xuống “Chị Liêu, em nói này, tuy em không phải con dòng cháu giống, nhưng rượu đỏ là để thưởng thức, chứ không phải uống như nước lã thì phải?”
“Thằng nhóc thối, bớt tìm cớ thoái thác đi, đừng làm bản tiểu thư mất hứng, ngoan ngoãn uống cho chị mày đi!” Nói xong, định kí đầu Đan Á Đồng một cái, kết quả bị ánh mắt nhanh chóng của Tiếu Đại Thiên Vương ngăn lại. Thấy tia lạnh trong mắt đối phương, Liêu Nhiễm phẫn nộ rút tay lại, có giỏi thì nhìn Đan nữ vương bằng ánh mắt đó thử xem!
“Không thì kêu phục vụ đem Lục Lương Xuân lên đi.” Lý Nam không có ý tốt nói lớn “Đan Á Đồng không muốn bị phạt bằng rượu vang, thì dùng rượu đế cũng được đấy.”
Rượu đế con m* ông! Tiếu Kỳ Thậm liếc Lý Nam, lại nhìn sang gò má trắng nõn của Đan Á Đồng, tửu lượng của Đan Á Đồng hình như không tốt lắm, cư nhiên bắt em ấy bụng rỗng uống rượu, khốn kiếp!
Cuối cùng, hai người cũng không địch lại khí thế ép người của đạo diễn, biên kịch, đành phải chịu phạt bằng cách uống rượu vang.
Lạc Viêm Kiềm ngồi cách Đan Á Đồng một Liêu Nhiễm, cậu nhìn một bên mặt Đan Á Đồng, nhìn Đan Á Đồng nghiêm chỉnh uống hết từng ly rượu, lại nhìn vành tai đã có chút đỏ lên của người ấy mà cảm thấy mất mát vô cùng. Từ lúc nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm và Đan Á Đồng cùng xuất hiện ở cửa, trực giác của cậu liền mách bảo, giữa hai người kia có cái gì đó không giống với lúc trước, loại biến hóa đó làm cho cậu có chút sợ hãi. Cậu không muốn vạch trần tấm chắn mông lung này, bởi vì sau tấm chắn đó, có lẽ đó chính là sự thật mà cậu không muốn đối mặt.
Vệ Mính nhìn Tiếu Kỳ Thậm cứ như vô tình che chở cho Đan Á Đồng, nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng lớn, nghĩ đến scandal về mối quan hệ giữa hai người trên mặt báo, trong nội tâm cô nàng cả kinh. Chẳng lẽ, giữa hai người thật là… Hai người đàn ông?!
Mắt hạnh của cô ả rơi lên Tiếu Kỳ Thậm đang cười dịu dàng với Đan Á Đồng, hừ lạnh, khó trách hờ hững với mình, hóa ra là thích đàn ông. Tầm mắt của cô ta lại chuyển sang trên người Đan Á Đồng, vẻ coi thường trong mắt càng thêm rõ ràng. Khó trách không đến một năm đã nối tiểng như vậy, hóa ra là thỏ nhi gia[1].
Ngồi bên cạnh Vệ Mính là một diễn viên đóng vai tiên nữ. Cô nàng ra nghề đã hơn hai năm, tuy không quá nổi tiếng, nhưng cũng không mờ nhạt đến độ không ai biết. Cô nhìn ánh mắt Vệ Mính, liền biết người này đang nghĩ gì, cô cười khinh thường, nếu Vệ Mính cứ cư xử với Đan Á Đồng như vậy, cô ta nhất định sẽ nhận được bài học nhớ đời.
Ở chung đoàn suốt mấy tháng qua, hành động của Đan Á Đồng chẳng lẽ vẫn chưa thể nói rõ vấn đề sao? Không biết cô ta đang muốn đến nơi nào vậy? Tiếu Thiên vương có ý với Đan Á Đồng, cả đoàn làm phim đều nhìn ra được, chỉ có cô ta là cứ quấn lấy Tiếu Thiên vương, bây giờ còn dùng ánh mắt này nhìn Đan Á Đồng, thật không biết đầu cô ta làm bằng gì nữa. Đã ở trong giới giải trí một thời gian không ngắn rồi, vậy mà vẫn không khôn lên được, khó trách lại không thành nghệ sĩ hạng A.
Giúp Đan Á Đồng gỡ miếng thịt cua tươi ngon, lại chấm gia vị rồi bỏ vào đĩa của Đan Á Đồng “Nếm thử đi, cua đại áp của khách sạn này cũng được lắm.”
Một bàn người hình như không ai thấy dáng vẻ ân cần của Tiếu Đại Thiên Vương, đều nói chuyện riêng của mình, chẳng qua khóe mắt cứ giả như vô ý lé sang nhìn hai người một cái, sau đó đều trao đổi ánh mắt với nhau kiểu thì ra là thế.
Đan Á Đồng có chút chóng mặt, rượu vang tác dụng khá chậm, vừa nãy lại bụng rỗng uống một ly vào, mà tửu lượng của thân thể này lại không tốt, xem ra có chút say rồi. Cậu nheo nheo mắt, một bên ăn miếng thịt cua ngon miệng, một bên cố gắng làm cho mình thoạt nhìn bình thường một chút.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn ngón tay cầm đũa của Đan Á Đồng run lên nhè nhẹ, biết rõ cậu đã hơi say, nhìn sang thấy cơm ăn được cũng kha khá, cũng chẳng có tâm tư cùng bọn họ đi hát karaoke, ăn xong là liền chào mọi người trong đoàn rồi vội vàng ra về.
Liêu Nhiễm sờ cằm nhìn chiếc xe thể thao rời đi “Say rượu là dễ gặp chuyện không may lắm nha.”
Lạc Viêm Kiềm nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức trắng thảm như tờ giấy.
Tiếu Kỳ Thậm đỡ Đan Á Đồng trở về nhà của mình. Đan Á Đồng đi đường đã loạng choạng, đợi đến lúc Tiếu Kỳ Thậm ôm cậu vào trong bồn tắm, dòng nước ấm áp làm cậu thoải mái hừ nhẹ lên tiếng.
Tiếu Kỳ Thậm cởi bỏ quần áo trên người Đan Á Đồng ra, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ, nhìn thân thể thon dài trắng muốt trong nước, dường như có một ngọn lửa đang muốn nổ tung trong lòng.
Tắm rửa sạch sẽ cho đối phương xong, nhanh chóng lau khô người, khoác lên áo tắm, lại ôm đối phương cực kỳ hấp dẫn đến giường. Người nào đó cảm thấy, hắn quả là thánh nhân trong thánh nhân.
Đan Á Đồng say chuếnh choáng hơi tỉnh lại, mở to đôi mắt mông lung nhìn Tiếu Kỳ Thậm, đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cổ của hắn, hai phiến môi dịu dàng hôn lên.
Khẽ hôn, khẽ vuốt ve giống như cá nước quất quít lấy nhau, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của đối phương, một đêm tựa như dài dằng dặc, lại có vẻ quá ngắn ngủi.
“Á Đồng, anh yêu em.” Người kia nói như vậy, bên tai là tiếng hít thở nặng nề của hắn.
Cậu mở đôi mắt tràn ngập dục vọng, cười khẽ “Em biết.”
Chính vì biết, nên mới có giờ phút này.
Gió nhẹ thổi vào càng khiến hai trái tim sát chặt vào nhau hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...