Ngàn năm chỉ còn vài phân đoạn nữa là có thể gác máy, thành ra mấy ngày nay tất cả mọi người trong đoàn đều tất bật chạy cho xong những cảnh cuối cùng.
Dạo này lịch làm việc của Đan Á Đồng vô cùng dày, ở phim trường có thể ngủ liền ngủ, có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, khiến Lý Nam có chút bất mãn, cũng như lo lắng trạng thái cậu như vậy sẽ lên hình không đẹp. Tuy cuối cùng chuyên viên trang điểm đã “hóa phép”, nhưng hắn như cũ vẫn khó chịu lắm. Dựa vào cái gì mà một lính mới ở phim trường còn thoải mái hơn cả một diễn viên đã lăn lộn trong nghề nhiều năm hở? Hắn bất mãn liếc thiếu niên đã ngồi ngủ gật cạnh máy giám thị, hừ hừ.
“Hồi qua, Á Đồng phải ghi hình tới tận hai ba giờ, sáng nay mới sáu giờ đã phải rời giường.” Lộ Phàm có vẻ thấy ánh mắt khó chịu của hắn, bình tĩnh giải thích một câu.
“Thằng nhỏ chết tiệt, lại nổi nhanh như vậy.” Sự bất mãn trong lòng Lý Nam hóa thành thông cảm. Hắn và Lộ Phàm đã quen biết nhau từ lâu, mà ngay cả Lộ Phàm cũng vì cậu ta mà lên tiếng, khẳng định lịch trình trước giờ hẳn nuốt không tiêu rồi. Hắn nghĩ lại lại cảm thấy buồn cười, rõ là mệt mỏi thế đấy nhưng biểu hiện trên màn ảnh vẫn tốt được như vậy, quả cũng không dễ dàng gì.
“Anh định bồi dưỡng thằng nhóc này thành siêu sao quốc tế hả?” Lý Nam nhớ tới bản thân đã mất đi thằng bạn tốt từng nổi tiếng lừng lẫy, đã đi đến cả con đường quốc tế, cuối cùng lại vì … Không thành công, thì chỉ sợ Lộ Phàm sẽ không cam lòng.
Lộ Phàm nhẹ gật đầu, rồi không nói gì nữa.
Lý Nam cũng không hỏi tiếp. Dù sao đây cũng là kế hoạch của công ty quản lý người ta. Hắn cầm lấy cái loa thật to lên nói “Cảnh thứ hai chuẩn bị, Tiếu Kỳ Thậm và Lạc Viêm Kiềm.”
Tiếu Kỳ Thậm mặc một áo bào trắng, cúi người nhìn thiếu niên ngồi trên ghế ngủ yên bình, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, trong sáng. Sau đó xoay người đi quay phim, lưu lại đám cả trai lẫn gái bị nụ cười này mê hoặc đến thành ngốc lăng.
Lý Nam xoa cái răng ê ẩm của mình “Một đám già đầu rồi cười như thế. M* nó, răng ê ẩm quá chừng.”
Không biết Liêu Nhiễm từ chỗ nào xuất hiện, vẻ mặt khinh bỉ nhìn hắn “Anh biết cái khỉ gì hả. Đó là cười dịu dàng, nụ cười tràn ngập yêu thương biết không. Không hiểu tình yêu là cái gì thì tránh qua một bên.” Nói xong, cũng không nhìn ánh mắt khó coi của Lý Nam, cười híp mắt nhìn Tiếu Đại Thiên Vương đã đi xa.
Đường đường là một đạo diễn quốc tế, ở đây làm sao lại không được chào đón rồi? Lý Nam bị lời nói dữ dội của Liêu Nhiễm làm cho sợ hãi đến mức thân thể chấn động. Hóa ra không chỉ hành vi cử chỉ của Liêu Nhiễm làm cho người ta không đỡ được, mà ngay cả cách nói chuyện cũng là… phóng khoáng như vậy.
“Ơ, chị Liêu gần đây đổi phong cách à?” Một nữ trợ lý đi tới, cười hỏi “Hôm nay là phong cách nữ vương hở?”
“Bản tiểu thư vẫn luôn đi trên con đường nữ vương.” Liêu Nhiễm nheo mắt “Mỹ nhân, muốn ta điều giáo ngươi sao?”
Nữ trợ lý lắc đầu “Nữ vương thật sự là không cần phải nói những lời này, mà là khí chất bên trong. Chị còn kém xa lắm.” nói xong, ngón tay mảnh khảnh liền chỉ qua hướng Đan Á Đồng đang ngủ yên “Vị này, mới là nữ vương chân chính nha.”
“Đúng là tư tưởng lớn gặp nhau.” Liêu Nhiễm hưng phấn lôi kéo nữ trợ lý qua một bên “Đi nào, chúng ta tâm sự, nghiên cứu cẩn thận xem vị nữ vương này cuối cùng sẽ ở cạnh trung khuyển, hay là thành đôi với biệt nữu[1] công đây.”
Không bao lâu sau, xa xa trong góc thỉnh thoảng truyền ra một ít từ ngữ kinh dị, còn có cả nụ cười đầy YD, làm cho Lý Nam luôn có cảm giác lạnh sống lưng. Liêu Nhiễm là biên kịch kinh dị nhất mà hắn từng tiếp xúc trong suốt mười mấy năm làm ở vị trí đạo diễn, cũng là lần đầu tiên hắn mất hết uy nghiêm của mình kể từ khi hắn thành danh.
Lộ Phàm đẩy kính mắt, trên mặt kính phản xạ một ánh sáng kì lạ “Ồ, hóa ra hủ nữ chỗ nào cũng có.”
“Anh nói cái gì?” Lý Nam nghi hoặc hỏi lại.
Lộ Phàm liếc mắt nhìn Lý Nam rất có phong cách Picasso “Không có gì, không liên quan tới anh.” Coi như tàn nhẫn đi, mà có tàn nhẫn thì cũng không đến mức vậy. (?)
Không biết vì sao, Lý Nam có cảm giác bản thân mình bị coi thường. Hắn lắc đầu, lại cầm lấy cái loa to đùng quát lên “Tất cả chuẩn bị xong hết chưa?”
Đợi đám người đó đều ra dấu OK, Lý Nam chỉ chỉ “Tốt, chuẩn bị khởi động máy.” Chuyện còn lại chính là việc của tổ thiết kế. Việc cần làm lúc này của hắn là cần phải thông qua máy giám thị quan sát xem biểu hiện cũng như động tác, thêm vị trí đứng của các diễn viên có phù hợp với tiêu chuẩn của hắn hay không.
Đan Á Đồng đang ngủ mơ mơ màng màng, chợt nghe tiếng thét chói tai từ xa vọng tới, cậu khó khăn mở mắt ra, phát hiện các nhân viên công tác đều chạy về một hướng. Mà ngay cả Liêu Nhiễm trước giờ luôn có vẻ mặt đùa giỡn cũng trở nên vô cùng khẩn trương.
Lông mày cậu không tự giác căng lên “Đã xảy ra chuyện gì?”
Liêu Nhiễm lấy lại tinh thần “Tiếu Thiên vương… Sợi dây cáp trên người Tiếu Thiên vương xảy ra vấn đề…”
Cô còn chưa nói xong, Đan Á Đồng đã đứng lên, ném lại một câu “Tôi đi xem.” Sau đó bóng người liền hướng chỗ đoàn người mạnh mẽ lao tới.
Liêu Nhiễm nhìn bóng lưng Đan Á Đồng “Tiếu Đại Thiên Vương, chúc cậu trong họa gặp phúc nhé.”
Tiếu Kỳ Thậm ôm cánh tay của mình, đau đến sắc mắt có chút trắng bệch. Tuy phía dưới đã làm các biện pháp an toàn, nhưng từ chỗ cao như vậy mà ngã xuống, cũng khó tránh khỏi bị thương, xem ra hẳn phải gãy xương thật rồi.
Nhân viên công tác cũng không dám tùy tiện động đến hắn, lo sẽ làm xương của hắn bị lệch vị trí, gọi điện thoại, gọi xe cứu thương loạn cả lên. Dù sao đây cũng là nhân vật chính trong giới giải trí, lại còn là cậu hai Tiếu thị nữa chứ, xảy ra chuyện thế này, phiền to rồi.
Nhân viên đạo cụ cùng chỉ đạo võ thuật sắc mặt sợ tới mức đã hơi trắng bệch, dù sao phương diện này cũng là liên quan tới bọn họ. Hai người bọn họ thật không ngờ lại xảy ra chuyện xui xẻo như thế, nghĩ đến ảnh hưởng của sự kiện này, mặt của hai người càng trắng ra đến độ chẳng còn chút máu nào nữa.
“Các anh không cần lo lắng, bên dưới có đệm an toàn, không có vấn đề quá lớn đâu.” Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai, đợi mọi người lấy lại tinh thần, liền thấy bóng lưng Đan Á Đồng đi vào đám đông.
“Làm ơn hạ xuống đi.” Giọng nói của Đan Á Đồng cũng không lớn, nhưng chính vì giọng nói không chút cảm xúc ấy lại làm mọi người bất giác tự rẽ ra thành một lối, đưa mắt nhìn thiếu niên ngồi xổm xuống cạnh Tiếu Đại Thiên Vương, trên mặt cậu cũng không có bao nhiêu khẩn trương.
“Cảm thấy thế nào rồi?” Đan Á Đồng khóe môi khẽ nhếch “Cảm giác đặc biệt khó chịu sao?” Tầm mắt của cậu quét Tiếu Kỳ Thậm một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng mới cười, trêu chọc “Bây giờ người vào bệnh viện cũng không phải là em nữa rồi.”
Tiếu Kỳ Thậm cong khóe miệng lên “Á Đồng phải nhớ đến bệnh viện thăm anh, em đến thì anh khỏe càng nhanh đấy.” Không có ai biết, từ lúc Đan Á Đồng đẩy đám người ra, chạy đến gần tới giờ tim hắn vẫn đập rất nhanh. Lúc hắn rớt xuống, trong nháy mắt ấy toàn tâm trí hắn chỉ có một hình ảnh, chính là thiếu niên mỏng manh có gương mặt lạnh lùng ấy. Trừ cậu ra, ai cũng không nghĩ tới. Trong khoảnh khắc, hắn đã nghĩ, nếu không có hắn người này lại lạnh lùng như vậy, liệu có ai có thể chân chính sưởi ấm lòng cậu ấy không?
Đan Á Đồng ngồi xuống cạnh Tiếu Kỳ Thậm, mỉm cười nói “Em chờ xe cứu thương đến cùng anh là tốt lắm rồi. Còn về phần bệnh viện nha, muốn em đến thăm thì còn phải xem tâm trạng thế nào đã.”
Lúc Đan Á Đồng ngồi xuống cạnh Tiếu Kỳ Thậm, một số người liền bị sơ tán đi, chỉ để lại vài người ở gần đó quan sát tình hình, mà cũng chẳng có ai dám quầy rầy người kia cùng công tử bồi dưỡng tình yêu. Bởi làm ảnh hưởng người khác nói lời yêu thương sẽ bị sét đánh đấy.
Tiếu Kỳ Thậm muốn ngồi dậy, lại bị Đan Á Đồng thấy thế, nhẹ giọng la “Anh làm gì, đừng có mà lộn xộn!” Nói xong, mặt cũng trầm xuống.
Trong lòng Tiếu Kỳ Thậm ấm áp, cái người này nói một đằng làm một nẻo, nhưng thật ra là quan tâm tới hắn, chứ không với tính tình lạnh lùng của em ấy, chắc chắn sẽ không ngồi chờ với hắn, rồi gặp tai bay vạ gió đâu. Dù gì thì trong đoàn làm phim cũng nhiều diễn viên như thế, chuyện này rất có thể sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó thì phiền toái rồi. Người này nguyện ý có scandal cùng hắn, nói nõ là trong lòng cậu ấy hắn cũng đã có một vị trí nho nhỏ… HA?
Đang nghĩ ngợi, một bàn tay ấm áp đặt lên trán của hắn “Không cần phải lo, xe cứu thương sắp tới ngay đây.” Xúc cảm ấm áp, còn có giọng nói nhu hòa, làm cho Tiếu Kỳ Thậm có một cảm giác không thật, giống như là đang mơ, người đang nói chuyện với hắn chính là Đan Á Đồng sao?
Đan Á Đồng thấy bộ dáng ngu ngơ của hắn, nụ cười trên mặt liền thu lại, đồng thời rút tay về luôn, mí mắt cậu khẽ rũ xuống, bộ đồ đỏ lộ ra gương mặt của cậu, có loại yêu mị khó nói lên lời “Tiếu Kỳ Thậm…”
“Xe cứu thương đến.” Giọng của Tạ Huân át mất mấy chữ sau của Đan Á Đồng, Tiếu Kỳ Thậm bất mãn trừng mắt nhìn Tạ Huân vừa chạy tới. Lão này sao lại đến không đúng lúc vậy, nhìn biểu lộ Á Đồng thì biết chắc chắn em ấy nói những lời không bình thường, sao có thể bỏ qua chứ?
“Á Đồng, em nói cái gì?” Tiếu Kỳ Thậm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
“Không có gì, sau này nói vậy.” Đan Á Đồng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn “Xe cứu thương đến rồi, em quay xong rồi sẽ đến bệnh viện thăm anh.” Nói xong, cũng không nhìn ánh mắt tội nghiệp của Tiếu Kỳ Thậm, cũng không quay đầu lại mà cứ thế bước đi.
Tiếu Đại Thiên Vương thẳng đến khi được đưa lên xe cứu thương, vẫn chẳng nghĩ ra được Đan Á Đồng rốt cuộc đã nói cái gì. Tuy hắn đã tiến hành N lần YY, nhưng thật sự thì cho đến bây giờ thì vẫn mãi là suy đoán. Hắn thật sự không biết với tính cách của Đan Á Đồng, lúc đó có thể nói cái gì chứ.
Đợi xe cứu thương chạy đi, đoàn làm phim dần khôi phục lại trật tự vốn có. Lạc Viêm Kiềm đứng ở một góc nhìn Đan Á Đồng tựa người vào cây cột màu đỏ, khóe miệng hiện lên thành một nụ cười chua xót. Có lẽ người khác không phát hiện, chính cậu lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Đan Á Đồng khi đẩy đám người kia ra. Đó là sự lo lắng từ nội tâm tự nhiên thể hiện, không phải diễn trò, không phải khách sáo, mà là thực lòng lo lắng cho anh ta.
Chẳng qua, không biết bản thân anh ấy có hiểu hay không nữa.
Đan Á Đồng từ từ nhắm hai mắt lại, thả lỏng bàn tay đang căng ra, mới phát hiện trong lòng bàn tay đã ra đầy mồ hôi. Cậu nhìn bàn tay trắng muốt, trong đầu không hiểu sao lại nhớ tới lời nói đáng sợ của mẹ trước khi nhảy lầu “Đừng tin tình yêu, tin tưởng tình yêu đều là người ngu, toàn bộ là người ngu!”
Cậu không biết một người đã hận thù bao nhiêu mới có thể mặc áo đỏ để nhảy lầu. Nhưng hành động của người đàn bà ấy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cuộc sống của gã đàn ông kia, lão ta vẫn cùng người đàn bà khác ra nước ngoài sống hạnh phúc.
Oán hận là đồ vô dụng… cậu nắm bàn tay lại, cười khinh thường, tin tưởng cũng được, mà không tin cũng tốt, con người làm việc luôn muốn đi theo trái tim của mình, yêu thì ở bên nhau, nếu không yêu thì tách ra, chuyện đơn giản vậy thôi mà khó xử làm gì.
Đáng sợ không phải là chuyện yêu, mà là không từ bỏ được. Người đàn bà kia đến chết cũng không hiểu sự thật này, mà bà ấy cũng không có cơ hội dạy cho cậu hiểu. Dù sao người đã chết, cái gì cũng không có.
Chú thích:
[1] “biệt nữu” có khá nhiều nghĩa, như là khó chịu, kỳ cục, khó tính rồi còn cả rắc rối, rầy rà
Theo vài ý kiến trên baidu thì “biệt nữu công” là người tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo, thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ. (Theo Vnsharing)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...