Siêu Sao, Tính Cái Gì?

Dưới trướng công ty Phi Ngu, ngôi sao không ít nhưng tiếng tăm lừng lẫy, có vị trí vững chắc trong giới showbiz thì lại không có mấy. Đối với Phi Ngu, đây là điều đáng xấu hổ.

Đinh Nham đối với chuyện nội bộ công ty cũng đã hiểu ít nhiều, những người dưới tay anh đào tạo cũng không phải tệ, chỉ là ngoại trừ nhóm nhạc Thiên Không.

Một kẻ trong vòng một đêm trở nên nổi tiếng, còn người kia thì không được công chúng đón nhận.

Đan Á Đồng không phải là một nghệ sĩ xuất sắc, nhưng mà rất biết nhường nhịn, một người mà người khác không sao ghét được.

Trong nội bộ công ty đã có kế hoạch loại bỏ đứa bé này, anh lại do dự, nếu như loại bỏ, đứa bé này không còn cơ hội nào nữa.

Dụi tàn thuốc, Đinh Nham không thoải mái đứng dậy, mở cửa văn phòng ra, nhìn thấy Nguyên Văn và Đan Á Đồng đang cùng nhau đi về hướng này.

Trông thấy vẻ mặt khó coi của Nguyên Văn, Đinh Nham khẽ cau mày. Anh đã biết chuyện tại đài truyền hình. Là một thành viên trong nhóm nhạc, trên màn ảnh Nguyên Văn có vẻ ngoài rất hoàn hảo, nhưng khi không còn ống kính, cậu ta là lại người thiếu kinh nghiệm trong xử lí tình huống.

Đan Á Đồng chú ý tới người đàn ông đứng ở cửa, cậu cúi đầu xuống để dò lại trong trí nhớ, hình như là người đại diện của thân thể này, hơn nữa còn là người đại diện đình đám của công ty Phi Ngu.

Bên ngoài khu làm việc chỉ có một ít nhân viên, nhìn thấy bọn họ bước vào cũng không lộ ra nhiều cảm xúc. Nhưng trực giác Đan Á Đồng cho biết, những người này đang lén lút dò xét mình.

Cậu cười nhạt một tiếng, vẫn bước đi chầm chậm phía sau Nguyên Văn.


Hai người trợ lí đi phía sau đột nhiên nói: “Á Đồng, tối nay có lễ trao giải, ca khúc của cậu và Nguyên Văn cũng được đề cử, lát nữa về chuẩn bị đi, 6 giờ tôi sẽ qua đón.”

Đan Á Đồng thờ ơ cười đáp lại “Cảm ơn anh”.

Trợ lý xấu hổ cười, hướng về nơi Đinh Nham đứng gật nhẹ đầu, rồi xoay người đi làm việc của mình.

“Hai cậu cùng vào đây.” Đinh Nham xoay người vào văn phòng.

Nguyên Văn quay đầu lại nhìn Đan Á Đồng cười nhạt, khinh thường đi vào trong trước.

Đan Á Đồng nhíu mày, đi đến cửa phòng làm việc, ngửi thấy mùi thuốc lá, nhíu mày sâu hơn. Cậu cẩn thận đóng cửa lại rồi ngồi xuống ghế sô pha chờ đợi.

Sự im lặng nhanh chóng qua đi, Đan Á Đồng đã đoán được chút chuyện.

“Á Đồng, nếu như hôm nay ca khúc các cậu không đoạt giải, công ty quyết định giải tán nhóm”. Đinh Nham cầm hộp thuốc lá rút ra một điếu, cầm trên tay thở dài, nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của chàng trai trẻ: “Công ty đã quyết định như thế, tôi cũng không có cách nào khác.”

Đan Á Đồng nhẹ nâng mắt lên nhìn người đàn ông đứng cạnh bàn làm việc, nhìn rất chăm chú, trong mắt có chút đồng tình, nhưng là chỉ là đồng tình mà thôi.


Giới showbiz chính là thế, cậu mỉm cười “Anh Nham, em biết rồi” Khóe mắt có chút đảo qua điếu thuốc trong tay Đinh Nham, cậu đứng dạy nói “Anh Nham, giờ em đi chuẩn bị cho tối nay đây.”

“Ừ, cậu ra ngoài đi” Đinh Nham nhìn mãi cho đến khi thiếu niên cười cười đi mất, làn khói nhen nhóm từ ngón tay, liếc sang một phía, Nguyên Văn vẫn im lặng từ nãy đến giờ. “A Văn, cậu muốn cả công ty này đều biết cậu và Á Đồng có mâu thuẫn sao?”

Nguyên Văn quay đầu, không nói lời nào.

Đinh Nham thở dài nói “A Văn, đây là làng giải trí.”

Đây là giới giải trí, không phải chiến trường đầy mùi thuốc súng, ai thua ai thắng, cho đến cuối cùng cũng khó có thể nói chính mình là kẻ chiến thắng.

Nguyên Văn không kiên nhẫn được nữa, lập tức đứng dậy: “Em biết rồi.” Cho dù đây là giới showbiz, cho dù cuối cùng mình không phải là người chiến thắng thì mình cũng không thể nào cùng Đan Á Đồng đi xa hơn được.

Lạnh nhạt nhìn cánh cửa đóng lại, Đinh Nham nhả ra một làn khói, nghĩ đến nụ cười của Đan Á Đồng trước khi bước ra. Nếu như, nếu như thực lực Đan Á Đồng có thêm một điểm mạnh nữa, có lẽ so với Nguyên Văn càng có giá trị hơn. Dù sao, với một người nghệ sĩ, một trong những yêu cầu cơ bản đó là luôn mỉm cười.

Đan Á Đồng dựa vào lưng ghế, khép hờ đôi mắt, viên trợ lí ngồi bên cạnh đang xem xét nét mặt của cậu, do dự nói “Á Đồng, cậu đã biết quyết định của công ty rồi phải không?”

Đan Á Đồng mở mắt, con ngươi màu nâu không chút gợn sóng nhìn qua viên trợ lý “Ừ, tôi biết rồi”


Người trợ lý thấy gương mặt cậu vẫn bình tĩnh, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì nữa.

“Đến rồi” Đan Á Đồng một loạt ngôi sao đang bước vào cánh cửa hội trường, sửa sang lại cổ áo, mặt lộ chút vui vẻ, quay đầu lại nhìn về phía người trợ lí “Chúng ta xuống xe thôi”.

Dương Quân nhìn sự vui vẻ hoàn hảo trên gương mặt cậu có chút sững sờ, nhìn thấy phải xuống xe liền  đi sang bên kia xe mở cửa giúp cậu.

Đan Á Đồng đi ra, liền nghe thấy âm thanh chớp nháy không ngừng, đương nhiên cậu sẽ không cho đó là do sức ảnh hưởng của bản thân mình. Đan Á Đồng hơi quay đầu lại, thấy người mặc lễ phục trắng, siêu sao Tiếu Kỳ Thậm.

Trợ lý kinh ngạc nhìn Tiếu Kỳ Thậm, bữa tiệc tối nay Tiếu Kỳ Thậm cũng tham gia? Xem ra lần này ban tổ chức đã mất rất nhiều công sức.

Đan Á Đồng dừng lại, lui qua một bên, cậu đương nhiên biết rõ trong giới này cũng có phân chia giai cấp, huống chi phía trước là Thiên Vương, làm gì còn cơ hội ống kính chỉa vào cậu chứ.

Tiếu Kỳ Thậm gỡ kính mắt xuống, mặt lộ ra sự vui vẻ rất tự nhiên, đối với đám phóng viên bốn phía giơ tay tạo dáng, nhưng ánh mắt lại quét đến cậu thiếu niên đang đứng trong góc.

Mái tóc màu cây đay,  cậu lặng yên đứng trong góc, trong ánh mắt đó không có hâm mộ, cũng không có ghen ghét, chỉ là đứng yên đó, giống như đang đứng ở đầu cầu ngắm nhìn phong cảnh. Hắn và đám phóng viên này trong mặt cậu cũng chỉ là khung cảnh, hoặc chỉ là cảnh diễn.

Cẩn thận nghĩ lại tên của thiếu niên này? Đan… Á Đồng?

Vẻ mặt Kỳ Thậm tràn đầy ý cười, dưới ánh mắt kinh ngạc của người trợ lí, bước tới gần thiếu niên.

Đan Á Đồng nhìn thấy người kia càng lúc càng gần mình, anh ta muốn cái gì?


Dương Quân đứng bên cạnh còn kích động hơn cả cậu, trên mặt anh ta lộ hẳn ra vẻ khẩn trương.

Ánh đèn flash chớp tắt không ngừng, thậm chí cậu còn nghe được bốn phía có tiếng hét chói tai, mái tóc lòa xòa trên trán che được cái nhíu mày của cậu, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ khi thấy chuyện ngoài ý muốn, quan sát người kia bước tới trước mặt mình.

“Đan Á Đồng?” Tiếu Kỳ Thậm nhìn kỹ gương mặt hoàn mỹ của thiếu niên, mỉm cười nói “Cùng vào đi”.

Dương Quân bất ngờ, nhìn sang Đan Á Đồng, từ khi nào Á Đồng quen được người có địa vị quan trọng  trong giới showbiz này thế?

Tiếu Kỳ Thậm vô tình phát hiện bản thân rất muốn biết “mỹ nam bình hoa” trong truyền thuyết này sẽ có phản ứng ra sao.

Đan Á Đồng thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh trở lại vui vẻ, mất tự nhiên gật đầu, rồi cúi đầu làm cho người ta không rõ vẻ mặt của cậu.

“Phía trước có chuyện gì thế?” Nguyên Văn xuống xe, thấy phóng viên đều vây quanh một chỗ, có vẻ là một đại minh tinh xuất hiện.

“Vừa rồi nhận được tin Tiếu Kỳ Thậm tối nay sẽ tham gia vào lễ trao giải. Có thể gây ra lộn xộn như thế chỉ có vị Tiếu Thiên Vương này thôi”. Đinh Nham nhìn vào đám người, nói với Nguyên Văn “Á Đồng có khả năng đã vào trong hội trương, chờ Tiếu Kỳ Thậm vào trong xong rồi cậu mới đi vào nhé”

Nguyên Văn gật đầu, công ty sắp xếp cậu và Á Đồng không vào hội trường cùng nhau, bên trong đó có dụng ý gì không cần nói cũng biết.

Đám đông tản ra, bọn họ liền thấy người đứng bên cạnh Tiếu Kỳ Thậm, đồng loạt biến sắc.

Đan Á Đồng sao lại cùng một chỗ với Tiếu Kỳ Thậm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui