Siêu Quậy Trở Về Quá Khứ
_Start__
Sáng......!
Ánh nắng ban mai chiếu vào cửa kính, vượt qua lớp màn cửa mỏng, ánh nắng khẽ nâng niu khuôn mặt bé nhỏ nằm trên giường. Khẽ nhíu lông mày, đôi mắt màu lam lấp lánh như nước nhẹ mở. Vội nhắm lại, nâng bàn tay nhỏ bé như búp măng che đi cái ánh nắng rọi xuống. Mở đôi mắt màu lam lần nữa, với tay lấy chiếc điện thoại. A, 8a.m rồi.
Thầm nghĩ chắc bây giờ Phương Nhi đang ở dưới phòng khách chờ nó để chuẩn bị kế hoạch đi tham quan cổ đại đây mà.
Nó thường xem TV, đọc truyện thấy cổ đại tuyệt đẹp. Có rất nhìu điều thú vị mà ở hiện đại không hề có. Chuyến này ở cổ đại đang cần nó đến khám phá rồi đây. Khi đến cổ đại nó quyết định sẽ tiêu ngạo giang hồ. Còn gặp lại anh hai iu quý nữa. A~ thíc quá đi.
Sau khi VSCN xong, nó xuống phòng khách.
Phương Nhi đang ngồi trên ghế sô pha mà nhỏ cứ nhìn phía xa xa mà tủm tỉm cười trong khi đó nhỏ đang bật TV. Nó nhẹ bước chân tới, quơ bàn tay năm ngón thon dài trắng nõn trước mặt nhỏ. OMG, nhỏ không nháy mắt, cứ như đang tưởng tượng cái gì hạnh phúc lắm.
Nhìn mặt Phương Nhi nó cười tà. Khẽ đưa đôi môi nhỏ xinh đến gần tai nhỏ. Nhấp nháy rồi hít một hơi thật, dặn hết volume mà hét:
"-PHƯƠNG NHI"
Nghe tiếng hét khủng bố như cả toà nhà muốn sập. Nhỏ vội lấy hai bàn tay bịp chặt đôi tai mỏng manh mới vừa bị khủng bố đó mà hai mắt cũng nhắm lại.
...1 phút
.....3 phút
.... rồi 5 phút trôi qua mà nhỏ không thấy động tĩnh gì hết. Giống như tiếng hét vừa rồi là nhỏ ảo giác vậy. Khẽ mở mắt nâu, quay đầu nhìn xung quanh nhưng chợt giậc mình khi nghe tiếng nói mà nhỏ nghe muốn nổi hết da gà truyền đến:
"-Nhi iu. Em đang tìm anh đó ha?"
Nó hét xong, nảy giờ vẫn đứng sau lưng nhỏ xem phản ứng như thế nào? Aiz... ai ngờ nhỏ chậm tiêu quá. Thấy nhỏ quay đầu nhìn xung quanh nên trêu luôn.
Phương Nhi quay ra sau, nhìn cái mặt cực đểu của nó mà nhỏ muốn đập ột cái. Nhưng tiếc thay, nhỏ không có đủ khả năng để làm việc kinh thiên động địa đó.
Nó bước nhanh tới ghế sô pha đối diện với Phương Nhi, khoanh tay ngồi chéo chân, mắt màu lam chiếu thẳng người đối diện mở miệng:
"-Mơ đệp không êm?"
Nhỏ nhíu mày, khó hỉu nhìn nó hỏi lại:
"-Mơ gì cơ???"
"-Không mơ mà ngồi cười tủm tỉm à??"
"-Hehe. Không có mơ gì đôu"
Nhỏ xua tay như chối đó không phải là nhỏ mơ hay nghĩ gì đó.
Nó cau mày nhìn mặt Phương Nhi. Nếu là hôm khác nó sẽ không tha cho nhỏ đôu mà nó cứ tra hỏi đến cùng. Nhưng không, hôm nay có nhiệm vụ quan trọng hơn nên mới tha cho nhỏ. Nếu không thì đừng mơ.
Nhắc tới nhiệm vụ quan trọng, nó quay sang Phương Nhi vội nói:
"-Lên phòng tui đi, mình còn đi cổ đại nữa đấy"
Phương Nhi như nhớ ra mục đích chính hôm nay nhỏ tới đây thì gật đầu.
Thấy nhỏ chỉ gật đầu không nói gì, nó bổ sung:
"-Chúng ta sẽ gây bất ngờ cho anh hai"
Nói xong, nó kéo Phương Nhi lên phòng. Và sau 1 tiếng đồng hồ trang điểm, nó và Phương Nhi gật đầu hài lòng nhìn tác phẩm trong gương.
Chỉ thấy trong gương có hai cô gái mặc trang phục cổ trang mà loè loẹ hết sảy.
Nó một đỏ y, tóc tím bới lên và cài hàng chục cây trâm nặng trịch. Khuôn mặt toé hết một hộp phấn đen nâu không gây hại cho da, vẽ mấy nốt tàn nhan trên khuôn mặt làm mất đi vẻ đẹp của nó. Đôi môi đỏ chót trong thật kinh khủng.
Còn Phương Nhi là một lục y, tóc đen cũng bới lên như người cổ trang. Nhỏ chọn những cây trâm nào mà nhìu ngọc đá quý gắn vào nhìn như mấy người thích khoe của ham tiền. Khác với nó, nhỏ không dùng phấn đen nâu mà nhỏ dùng nguyên hộp phấn trắng bạch toé lên. Đôi môi tô đậm màu đỏ chót.
Omoe, nhìn nó và Phương Nhi không khác gì mấy cô gái trong kĩ viện là bao. À không, trong hai nó còn tệ hơn.
"BỘP"
Nó và nhỏ dập tay cho sự biến đổi thành công để gây bất ngờ cho Hàn Dương.
Hai nó bước ra khỏi phòng, kéo theo vali đựng dụng cụ hiện đại cần thiết mà hai nó dù đi bất kì nơi đôu cũng không thể thiếu. Vali của nó và nhỏ còn đựng nhìu bộ đồ hiện chứ hai nó mặc đồ cổ đại không nổi. Vì nó kín đáo và nhìu lớp quá, làm nóng nực nên hai nó quyết định dù ở cổ đại hay hiện cũng mặc theo fashion của mình mặc kệ dù có ra sao.
Nếu mà không muốn gây ấn tượng khi tới cổ đại thì có chết nó và Phương Nhi cũng không mặc cái bộ y phục gì gì đó mà cổ lổ hũ chết tiệt như thế này đôu. Nghĩ là bực mình mà.
Nhẹ mở cánh cửa màu đen trắng của phòng Hàn Dương rồi kéo cái vali vào. Không có thời gian ngắm ngía căn phòng nên nó và nhỏ đi thẳng xuống tầng hầm. Đến bên cái máy ngược thời gian.
Bàn tay mềm mại của nó nhẹ lướt qua hàng trăm cái nút.
"TING"
Máy đã bắt đầu khởi động, giữa không chung xuất hiện một lỗ hỏng màu đen. Nó và Phương Nhi nhìn nhau gật đầu. Cả hai nắm tay nhau bước tới trước, khẽ khép đôi mắt, cả hai nó bước qua lỗ hỏng và biến mất.
Nó và Phương Nhi biến mất và tại nơi cái lỗ hỏng mà hai nó bước vào bây giờ đã yên tĩnh như vẫn chưa có gì xảy ra.
Và tại một nơi nào đó đã xuất hiện hai nhân vật sẽ làm cổ đại náo lộn từ bây giờ...!
Mong mọi người ủng hộ truyện của mình nha.
~KAMSAM~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...