Siêu Quậy Trở Về Quá Khứ

_Start_
"RENG~"
"RENG~"
Giật mình tỉnh giấc. Cái đồng hồ báo thức chết tiệc, ta đang mơ tới đoạn hấp dẫn mà lại bị ngươi phá đám...!
Rủa thầm cái đồng hồ tội nghiệp, nó bước khỏi chiếc giường đi tới cái bàn có đặt sẵn chậu nước để rửa mặt. Xong xuôi, nó bước tới bình phong thay y phục.
Để dễ dàng thực hiện thành công kế hoạch nên hôm nay nó và nhỏ phải dậy sớm cải trang thành nha hoàn.
Nó khoát lên mình bộ y phục cổ trang màu lam nhạt, mái tóc tím vấn lên bởi một cây trâm nhỏ đơn sơ. Với kĩ thuật make up của nó nên bây giờ trông nó khác hẳn. Ể, còn mắt lam sao nhỉ? À, lấy lens màu đen đeo vào cho khỏi bị phát hiện.
Hoàn thành, nó nhẹ mở cửa phòng. Cái đầu nhỏ xinh nhô ra nhìn quanh, không có ai ở gần nơi này. OK, nó nhanh chân chạy tới phòng Phương Nhi. Nhìn trước nhìn sau, vẫn không có ai. Nó bước vào phòng nhỏ. Đây rồi, nhỏ đang ngồi trước gương trang điểm. Nó đi tới, lấy tay đập nhẹ vai nhỏ mở miệng:
"-Xong chưa?"
Phương Nhi đang vấn tóc, chợt có bàn tay đặt lên vai làm nhỏ giật bắn mình. Nhìn hình ảnh người trong gương, nhỏ quay đầu hỏi:

"-Cô là ai?"
"-Thế nào? Best friend mà cũng nhận không ha? Công nhận mình có năng khiếu make up tài ghê."
Nhỏ thấy nó tự sướng cũng không nói gì chỉ chăm chú cài trâm lên tóc. Mà nhỏ cũng công nhận, kĩ thuật make up của nó thực sự xuất sắc, đến nhỏ cũng không nhận ra chứ nói đến người khác.
Nói gì thì nói kĩ thuật make up của nhỏ rất hoàn hảo, có điều không bằng nó thôi. Nhỏ mặc bộ y phục màu hồng phấn nhạt, cũng đeo lens màu đen như nó lên mắt.
Hoàn hảo, không ai có thể nhận ra được. Nó và nhỏ cùng nhau đi hướng nhà bếp mà tới.
Ý kiến đi tới nhà bếp là do nó đề ra. Vì ở phòng bếp giờ này mọi người sẽ đang chuẩn bị điểm tâm cho bữa sáng.
Đến nhà bếp, do nó và nhỏ cải trang thành nha hoàn nên khi vào nhà bếp là chuyện bình thường. Cũng có ai để tâm tới nó và nhỏ.
Do nó và nhỏ mới đến phủ nên có rất nhiều người yêu mếm nó và nhỏ.
Đầu bếp cũng vậy nên chuẩn bị điểm tâm rất nhìu. Họ đang cố gắng làm cho nhanh nên cũng bảo nó và nhỏ phụ giúp.
Nhân cơ hội này, nó và nhỏ thêm gia vị vào tất cả món ăn.
Xong, hai người chuồn ra khỏi nhà bếp để tránh nghi ngờ.
Đi tới phòng của các nha hoàn, nó và nhỏ cười thích thú rồi lấy mực vẽ vẽ lên mặt các nha hoàn đang ngủ say như chết. Nhỏ còn bắt vài con sâu thả lên giường.
Đừng nghĩ nó và nhỏ là tiểu thư con
nhà giàu là phải sợ con này. Hồi lúc còn đi học, nó và nhỏ chuyên gia bắt sâu bỏ vào tủ đựng đồ của các học sinh nữ. Siêu quậy của trường luôn luôn là nó đứng đầu bảng rồi vị trí tiếp theo là nhỏ. Nó và Phương Nhi quậy như vậy mà có biết bao nhiu các tiểu thư công nhà giàu theo hai nó còn lập ra fan club nữa chứ...
Tâm trạng nó và nhỏ đang vui vẻ, hai người vừa đi vừa đùa giỡn. Nó và nhỏ chia ra hai hướng, nó hướng bên trái nhỏ hướng bên phải. Nó đang đi, đầu thì nhìn tứ phía, chân thì đá gì đó ở dưới chân. A , người ngồi trên căn nhà nhỏ ở trên cầu không phải là anh Hàn Dương sao? Hình như là đang ngồi đọc sách.
Nhẹ bước không gây tiếng động tới gần bên cạnh Hàn Dương. Vừa dừng lại nó đã nghe tiếng Hàn Dương ra lệnh:
"-Ngươi hãy rót cho ta chén trà"

"-Vâng ạ"
Đừng thắc mắc tại sao Hàn Dương biết có người đến gần. Anh cũng là sát thủ giống hắn, nó và nhỏ nên khi có người tới gần đều biết được.
Anh nghe tiếng bước chân tới gần, dù rất nhỏ nhưng cũng châm chú lật trang sách.
Sau khi rót trà xong, nhân lúc Hàn Dương không chú ý nó vội chuồn êm.
Nó vừa đi, Hàn Dương cầm tách trà lên uống.
"PHỤT"
Vội phun thứ nước trong miệng ra. Trà sao lại mặn quá vậy? Anh quay sang định trách tội người rót trà thì không thấy đôu. Kì lạ, mới vừa ở đây mà. Chẳng lẽ nha hoàn đó đi mà mình không biết?
****
Còn Phương Nhi thì chạy vòng quanh, nhỏ lấy dầu bôi trên sàn, bỏ thêm vài viên bi lên trên lớp dầu.
"-Tuyệt, thế này mà ai không bị vấp té mới là lạ". Hahaha, càng nghĩ nhỏ càng buồn cười.
"-Này, còn không mau tới giặc đồ còn đứng cười cái gì"
Nhỏ đứng cười ngon lành. Nghe cái giọng khàn khàn, nhỏ quay lại. Trước mắt nhỏ là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, trên mặt có vài nết nhăn. Trông có vẻ hơi chanh chua. Chắc là nhủ mẫu ở phủ này.

"-Dạ, nô tì đi ngay"
Nhỏ cúi đầu nói nhỏ như sợ sệt.
Thấy nhỏ cúi đầu trong vẻ sợ mình. Nhủ mẫu đắc ý cười thầm trong bủng quay đi.
Giặc đồ ấy người ư? Mơ. Nhưng lần này là ngoại lệ.
Nhỏ đi tới chỗ cái giếng nước, nhìn sang thấy thau đồ mà muốn ngất xỉu. Đồ gì mà nhìu khủng khiếp. Nở nụ cười hết sức đểu, nhỏ ngồi xuống chỗ thau đồ và trên tay là một cái kéo. Nhìn quanh không thấy ai, cầm cái kéo bắt đầu khởi động. Cắt cắt xong, nhỏ đem hết đống đồ nhúng nước rồi phơi chứ không giặc (chị ấy là tiểu thư nên làm gì biết giặc đồ).
Hoàn tất hết tất cả, nó và nhỏ về phòng thay đồ trang điểm lại rồi nhảy lên giường tiếp tục say giấc nồng (vậy mà vẫn còn ngủ được). Xem như từ hồi nảy tới giờ không có chuyện gì xảy ra..
Mong m.n ủng hộ mình nha
_KAMSAM_


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui