Ngoại truyện 2: Nắng ấm yêu thương
(Kể theo lời của Nhiên ^^)
Lễ đường kết hôn tràn ngập hoa hồng trắng. Những nụ cười hạnh phúc nở rạng rỡ trên môi mọi người. Khẽ nâng chiếc khăn voan trắng, tôi cũng nhẹ mỉm cười.
Cuối cùng họ cũng về bên nhau rồi. Trải qua bao nhiêu chuyện như thế, tình cảm của họ càng lúc càng sâu nặng.
Lâm đứng phía trên, nở nụ cười hạnh phúc, chào đón cô dâu trong lòng cậu ấy.
Tôi chầm chậm bước theo bước chân Du. Tuy không nhìn thấy gương mặt cô ấy lúc này, nhưng tôi dám khẳng định, cô ấy đang cười, cười rất rạng rỡ. Có lẽ, cô ấy đã mong ngày này từ lâu rồi, bọn họ đã chờ từ rất lâu rồi. Cuối cùng cũng có thể đợi được đến ngày hôm nay. Tấm thảm đỏ trải dài từ ngoài cửa vào, rải đầy hoa hồng đỏ, lãng mạn đầy yêu thương. Bước trên tấm thảm êm ái, tôi chợt có một mong ước, một ngày nào đó lại có thể bước trên tấm thảm như thế này, trong một lễ đường như thế này, nhưng không phải là một phù dâu, mà là trong vai trò của nhân vật nữ chính, trung tâm của buổi lễ – một cô dâu.
Tôi đã từng mong, người đứng đón tôi trong lễ đường kết hôn là cậu ấy – Lâm. Nhưng giờ phút này, tôi đã hoàn toàn từ bỏ mong ước đó. Bởi vì tôi biết, hai người này thuộc về nhau, họ là định mệnh của nhau. Còn tôi, vĩnh viễn là người thừa trong cuộc tình đó. Hơn nữa, tình cảm của tôi dành cho Lâm đã sớm phai nhòa, không hẳn là kết thúc, nhưng trái tim đã sớm bỏ cuộc từ lâu rồi. - Á!
Mải suy nghĩ, tôi dẫm phải thứ gì đó, và lập tức thuận đà ngã xuống.
- Cẩn thận!
Một cánh tay rắn chắc nhanh như cắt chụp lấy eo tôi. Người tôi xoay nhẹ về phí người đó…
“Thình thịch…”
Khoảng cách này… gần quá. Tôi có thể nhìn thấy rõ những sợi lông mi dài dài trên đôi mắt sâu hút hồn ấy.
Hơi thở ấm nóng lan tỏa trên gương mặt tôi…
- Oa! Cảnh này đẹp quá! Thật là lãng mạn! Tôi giật mình, đẩy vội người kia ra. Sau đó liếc xéo cái người không biết điều vừa hét lên kia.
My nhìn tôi cười cười, lè lưỡi rồi chuyển ánh mắt qua chàng trai vừa đỡ tôi.
- Ủa ủa… Anh?
Nhìn bộ dạng ngạc nhiên đến suýt há hốc miệng của My, tôi cũng ngạc nhiên nhìn sang. Chàng trai vừa rồi gãi gãi đầu, cười, lấy tay xoa đầu My:
- Gặp anh trai vui mừng quá hay sao thế? - Anh về khi nào vậy? – My cau mày, vẻ mặt rõ ràng là không vui.
- Mấy tuần rồi.
- Vậy sao không về nhà?
- Haizzz, tại dạo này anh còn rất nhiều việc cần xử lí, không tiện về nhà.
- Đừng có kiếm cớ. Em biết anh ngại gặp cha mẹ. – My liếc xéo chàng trai kia.
- Ha ha, chỉ có em gái là hiểu anh nhất. - Nhưng mà… anh cũng nên về nhà đi. Cha mẹ cũng không phản đối việc anh ngành cảnh sát nữa.
- Anh biết… nhưng mà… ài… thôi được rồi, để giải quyết xong mấy vụ rắc rối cho xong đã, sau đó anh sẽ về.
- Chờ một chút! – Tôi rốt cuộc không chịu nổi mà phải xen ngang. – Hai người là…
- Anh em! – My cười đáp.
Tôi chớp chớp mắt, hết nhìn My lại nhìn sang anh chàng kia.
- Tôi là Vũ Phương Nam!
Chàng trai cười, nói. My cũng gật đầu nhìn tôi. Ài, cũng thật trùng hợp nha!
- Mau lên phía trên đi! Hai người đến phàn trao nhẫn rồi kìa!
Tôi còn chưa kịp có phản ứng đã bị My kéo đi.
Đứng bên cạnh vị linh mục, hai nhân vật chính của buổi lễ ngày hôm nay đang tiến hành phần trao nhẫn. Chiếc nhẫn trên tay Du thật đẹp. Ở giữa là một bông tử la lan to bằng kim cương, xung quanh là cành lá bằng bạc uốn lượn một cách mềm mại. Chiếc nhẫn sáng lấp lánh, khiến người khác nhìn mà ngưỡng mộ không thôi.
- Đẹp quá! – Dường như My cũng cùng suy nghĩ với tôi, hâm mộ nhìn chiếc nhẫn trên tay Du. – Tớ cũng muốn có chiếc nhẫn như vậy.
- Tớ cũng thế! Tôi gật đầu tán thành. Đứng bên cạnh Du, nhìn bông tử la lan được chế tác tinh xảo ấy, tôi thực sự muốn được tặng một chiếc nhẫn như vậy. Haizzz. Lâm tặng Du chiếc nhẫn này là có ý gì? Muốn cô ấy luôn nhớ về cậu ấy chăng. Hoa tử la lan vốn là biểu tượng cảu sự nhớ nhung mà. Hay là muốn nói rằng, cậu ấy luôn nhớ về cô ấy?
Thế nào cũng được, nói tóm lại là chiếc nhẫn này vô cùng ý nghĩa. Thật ngưỡng mộ! Nếu như ai đó cũng tặng tôi một chiếc nhẫn như vậy thì hay quá.
- Chú rể có thể hôn cô dâu rồi! Vị linh mục cười hiền từ, gật đầu nói. Du đỏ mặt, cúi đầu xuống. Còn Lâm thì cười rất nhẹ nhàng, nâng cằm Du lên, đặt lên đôi môi anh đào một nụ hôn dịu dàng. Cả lễ đường im lặng, dường như muốn dành cho hai người đó một không gian riêng tư.
Nụ hôn kết thúc, gương mặt cả hai người đỏ bừng. Còn My cười khúc khích vẻ tinh quái:
- Hai người này… hình như không cần thở nha!
- Khụ khụ… Mày bớt xàm ngôn đi! – Du liếc xéo My.
My nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội.
- À, đúng rồi! Du, mày tung hoa đi chứ. - Ừ ha! Du cười, nâng váy, bước lên phía trên. Các cô gái có vẻ háo hức, dường như đây là màn họ mong đợi nhất. Mọi người thi nhau chen lấn, xô đẩy, muốn dành ình vị trí phía trên. Chẳng mấy chốc, tôi đã bị đẩy lùi ra sau. Thi thoảng còn có người dẫm phải chân tôi.
Tôi không có mấy hứng thú với trò này, nên cũng tự mình lùi ra phía ngoài. Người ta bảo, cô gái nào bắt được hoa thì sẽ là người tiếp theo kết hôn. Vậy thì tốt nhất, bó hoa đó nên dành cho những cô gái đang yêu. Tôi không có đôi có cặp, bắt được hoa thì làm gì chứ?
“Viu”…
Bó hoa màu hồng phấn trong tay Du bay vút lên không trung. Cô ấy nhìn về phía tôi, khẽ nháy mắt. Tôi còn đang ngơ ngác thì…
“Bụp”.
Bó hoa nằm gọn tỏng bàn tay tôi. Tôi chớp chớp mắt, nhìn về phía Du. Chỉ thấy cô ấy cười tinh quái. Dám khẳng định là cô ấy cố tình. Hừ, thế là ý gì? Biết rõ tôi chưa có người yêu mà còn… Không lẽ định chọc tức bản cô nương.
- Oa! Nhiên! Là cậu bắt được hoa à? – My chạy xộc tới, háo hức cầm bó hao trong tay lên. – Ha ha, có khi nào cậu là người làm đám cưới tiếp theo không nhỉ? Nhưng mà cậu chưa có người yêu. Ê, hay là… hê hê… cậu có người yêu bí mật không đó.
- Nói nhảm cái gì vậy?- Tôi thực sự muốn đập cho cái mặt gian trá kia một cái.
- Ha ha… Không có thì thôi. Làm gì dữ vậy? À này, hay tớ giới thiệu người yêu cho cậu nhé. Anh trai tớ cũng không tệ đâu nha. Hai người vừa gặp nhau rồi đó. Có khi nào lại làm nên một chuyện tình từ cái nhìn đầu tiêm không nhỉ?
- Bớt mơ mộng đi! Tôi lạnh lùng quay gót đi thẳng, cũng không thèm chú ý tới cái kẻ vẫn lải nhải không ngớt kia nữa.
- Ê ê.. tớ còn chưa nói xong mà…
Coi như không nghe thấy, tôi bước thẳng ra khỏi cửa nhà thờ.
Ra đến bên ngoài, nhìn đường phố tấp nập người qua lại, tôi khẽ thở dài. Thực tình, tôi cũng muốn tìm ình một bờ vai để dựa dẫm, con gái mà. Nhưng, tôi vẫn chưa cảm thấy ai thích hợp cả. Lại càng không cảm thấy rung động trước ai hết.
- Sao lại ra đây?
Tôi quay đầu. Nhận ra người đàng sau mình, tôi khẽ mỉm cười:
- Không chịu nổi cảm giác cô đơn thôi. Ài, nhìn người ta có đôi có cặp, em thực sự thấy mình lạc lõng quá.
- Em chưa có người yêu sao? – Nam có vẻ ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên đến thế sao? – Tôi cười.
- Ừ! – Nam cũng mỉm cười theo. – Nhìn em xinh đẹp như vậy, không có người yêu thì đúng là hơi lạ. Có phải yêu cầu của em cao quá không?
- Cũng có thể lắm! – Tôi cười, không khẳng định cũng chẳng phủ định. – Còn anh thì sao? - Anh cũng chưa có. - Ồ! Vậy ư? Nhưng nhìn anh cũng không tệ mà. - Chỉ là không tệ thôi sao? Anh rất đẹp trai đấy nhá!
- Thôi đi!
- Đó là sự thực mà.
Tôi cười, không nói gì nữa. Ánh nắng ấm áp rải đều trên mặt đất, phủ lên người chúng tôi. Nắng hoàng hôn đỏ rực thật lãng mạn. Nam cũng im lặng, ngồi bên cạnh tôi, ngắm mặt trời đang lặn dần nơi phía chân trời kia.
- Khụ khụ… hai người… thật lãng mạn nha!
Giọng nói tinh quái vang lên phía sau tôi. Tôi quay lại. Quả nhiên là con bé My chết tiệt. - Ai da, ngắm mặt trời lặn à? Lãng mạn quá nha! Không phiền cho “kẻ thứ ba” này ngồi ngắm cùng chứ.
- Tự nhiên! – Hai chúng tôi cùng đồng thanh.
- Thật tâm đầu ý hợp. – Con bé này lại cười gian.
Tôi không nói gì, vì thừa biết, càng nói sẽ càng bị trêu già, thà không nói gì còn hơn.
- Ê, tuần tới Mỹ Quyên về nước. Cô ấy mở một buổi tiệc, mời chúng ta đến dự. – My quay sang Nam. - Vậy sao? – Nam có vẻ khả hờ hững. - Anh… cô ấy nói anh nhất định phải tới.
- Liên quan gì tới anh chứ?
- Người ta để ý anh từ lâu rồi. Ai cũng nhận thấy, không lẽ anh không thấy.
- Anh không thích cô ấy. – Nam lạnh lùng nói.
- Anh… nếu không thích thì cũng nên nói rõ cho người ta khỏi phải ôm lấy hi vọng chứ.
- Anh đã nói hàng trăm lần rồi. Nhưng cô ấy đâu có để tâm. Cô ấy nỏi… – Nam thở dài. – … chỉ cần anh chưa có bạn gái thì sẽ không bỏ cuộc.
- Ài, cô ấy cũng thật là dũng cảm. – My cũng thở dài theo. Bất chợt nhìn lướt qua tôi, nhỏ khẽ nở nụ cười quỷ quyệt. – Anh… em có ý này!
- Gì vậy? - Nhờ một người đóng giả bạn gái anh đến là xong.
- Đóng giả? Biết nhờ ai đây? Những người bạn của anh thì hầu như cô ấy đều biết, hơn nữa e là bọn họ cũng không biết diễn kịch. Với lại…
Nam chợt ngừng nói, khi thấy ánh mắt tinh quái của My nhìn về phía tôi.
- Diễn viên thiên tài đó. Cô ấy diễn cũng không tồi đâu.
- Cái này…
Nam có vẻ bối rối, không biết nói gì. Tôi cũng im lặng. Híc, con bé này, mặc dù ta có khả năng diễn tạm ổn, nhưng mà… đóng giả làm bạn gái? Vai diễn này nghe hơi…
- Nhiên, được không? Coi như giúp tớ một lần đi!
- Ác, cái này… Tôi nhìn về phía Nam. Anh cũng nhìn tôi, mỉm cười:
- Giúp anh được không? Dù sao thì… đóng với em anh cũng cảm thấy ổn hơn người khác. Em rất đặc biệt!
Tôi đã hoàn toàn đông cứng trong nụ cười của anh ấy, bất giác gật đầu đồng ý lúc nào cũng không hay…
* * * Tôi đã nhận lời nên dù sao cũng phải thực hiện bằng được, không thể thất hứa với người khác được. Vì thế, tôi theo Nam tới dự bữa tiệc của cô bạn tên Mỹ Quyên gì đó, người mà tôi vốn chẳng quen biết.
- Nam! Anh đến rồi sao?
Chúng tôi vừa đặt chân vào phòng khách của căn biệt thự đã nghe thấy một tiếng gọi Nam. Một cô gái xinh xắn có mái tóc nâu đỏ, uốn xoăn mềm mại, mặc một chiếc váy màu hồng phấn, giống như một nàng công chúa vậy. Cô ấy bước về phía chúng tôi, mỉm cười hỏi Nam:
- Đây là ai thế?
Nam nhìn tôi. Tôi mỉm cười, gật nhẹ đầu. - Cô ấy là bạn gái anh! Cô gái có vẻ bất ngờ. Sững lại trong vài giây rồi rất nhanh lấy lại nụ cười, chìa tay về phía tôi:
- Rất vui được gặp cô. Tôi là Lê Mỹ Quyên.
Hóa ra cô ta chính là Mỹ Quyên. Không tệ! Nhìn có vẻ gì đó rất dịu dàng, nhưng đồng thời gương mặt lại mang nét khá là cá tính. Tôi cũng cười nắm lấy tay cô ấy: - Tôi là Triệu Tĩnh Nhiên.
- Ồ! Anh Nam, em nhớ là trước giờ anh chưa từng nhắc đến cô ấy với em!
- Ha ha, xin lỗi em! Thực ra bọn anh quen nhau cũng chưa lâu lắm, đợi một thời gian nữa sẽ nói với mọi người sau. - Một thời gian nữa là đến bao giờ? – Một giọng nói khác chen vào. Là một cô gái nữa.
- A! Nam! Sao cậu đến muộn thế hả? – Một tên con trai cười, khoác tay qua vai Nam. - Anh Nam, đến muộn là phải phạt đó! – Một cô gái mặc váy đỏ lắc lắc ly rượu vang rước mặt Nam.
- Phải rồi, phải phạt.
- Đúng thế! Phạt đi!
…
Mọi người thi nhau hét, tất cả đều yêu cầu phạt Nam vì đã đến muộn.
- Mọi người yên lặng! – Mỹ Quyên im lặng nãy giờ bây giờ mới lên tiếng. Cô ấy quay về phía Nam, lấy ly rượu vang trên bàn đưa cho anh? – Luật cũ. Anh phải uống số ly rượu bằng số người có mặt ở đây hôm nay.
- Được! – Nam không chút do dự đón lấy ly rượu.
- Đếm hộ tôi xem có bao nhiêu người. – Mỹ Quyên quay đầu nói với mấy cô bạn phía sau. - 1… 2… 3… – Mấy cô bạn bắt đầu điểm mặt từng người, điếm không chút thiếu sót. – … 64… 65… 66… 67. Có 67 người.
- Tốt! Vậy 67 ly rượu, được không? – Mỹ Quyên xếp mấy chiếc ly lên bàn, nháy mắt với Nam.
67 ly? Đùa à? Như vậy dù tửu lượng có tốt cũng chưa chắc đã trụ được. - Tôi có ý kiến! – Tôi đột ngột lên tiếng. Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi. – Thực ra… Nam đến muộn là vì phải đợi tôi trang điểm. Mọi người cũng biết con gái trang điểm thì lâu thế nào rồi mà. Thế nên, tôi có thể uống một nửa số rượu giúp anh ấy không?
Mọi người ngạc nhiên nhìn tôi, như nhìn một sinh vật lạ. Hồi lâu sau mới có tiếng của một cô gái:
- Cô ấy là ai thế? - Là bạn gái anh!
Nam mỉm cười, vòng tay qua eo tôi. Mọi người lập tức “ồ” lên một tiếng. Mỹ Quyên sa sầm mặt.
- Hay quá hay quá! Mỹ nhân cứu anh hùng kìa!
- Anh Nam thật quá đáng, có bạn gái cũng không thông báo cho bọn em một tiếng. - Oa, bạn gái anh thật là xinh đẹp nha!
…
- Uống hộ không tính. Chúng ta phạt kiểu khác đi! Mọi người lập tức im bặt, nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra. Chỉ thấy một cô gái trong tay cầm ly rượu vang trắng, lắc lắc đưa đến trước mặt Nam:
- Có bạn ái anh ở đây, anh say bí tỉ thì cũng không hay. Nhưng không thể có trò uống hộ đó được. Chi bằng đổi hình phạt. – Cô gái đột nhiên nhìn qua tôi. – Hai người… cùng yếu rượu… qua nụ hôn.
Tôi trợn mắt ngạc nhiên. Mọi người dường như cũng vậy. Nhưng chỉ sau mấy giây, tất cả đã hưởng ứng quyết liệt: - Hay lắm! Hôn đi!
- Oa, hay quá đi mất!
- Thật là lãng mạn nha! Yến Vũ, hình phạt của cậu tớ nhiệt liệt tán thành.
Tôi khổ sở nhìn Nam. Thấy anh cũng đang giữ vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Có thể… đổi hình phạt khác được không? - Không thể! – Yến Vũ kiên quyết lắc đầu. – Hay hai người không phải là người yêu thật… nên không dám?
Nói đến đây, Yến Vũ liếc mắt nhìn sang bên Mỹ Quyên. Chỉ thấy cô ta đang lẳng lặng uống rượu.
Ồ, tôi hiểu rồi! Bọn họ là muốn thử chúng tôi thôi mà. Mỹ Quyên có lẽ nghi ngờ tôi không phải là bạn gái của Nam, nên tìm cách lật tẩy. Không tệ! Cũng thật khôn ngoan.
- Dược!
Tôi còn chưa kịp có phản ứng gì, Nam đã ôm lấy eo tôi, nhấp một ngụm rượu rồi đặt môi anh lên môi tôi. Tôi trợn mắt. Mùi thơm, cay nồng của rượu hòa cùng một mùi vì ngọt ngào của thứ gì đó tôi cũng không rõ.
Tôi nghe thấy tiếng mọi người xung quanh reo hò đầy phấn khích. Mặt tôi càng lúc càng đỏ bừng.
- Xin lỗi! Anh làm vậy để họ không nghi ngờ thôi!
Tôi gật gật đầu, mặt cúi gằm xuống. Sắc đỏ hình như đã lan đến tận mang tai. Cả gương mặt tôi nóng rực.
Nhưng Mỹ Quyên cùng cô bạn Yến Vũ kia cũng không gây khó dễ gì cho chúng tôi nữa. Mọi việc diễn ra như một buổi tiệc bình thường cho đến khi kết thúc.
Nam đưa tôi về nhà. Tôi đã uống chút rượu nên cảm thấy có chút mệt mỏi, tựa đầu vào cửa kính xe, mắt nhắm nghiền.
- Vừa nãy… khụ khụ… anh xin lỗi về nụ hôn đó! Mai em rảnh không? Anh đưa em đi chơi! Coi như là lời tạ tội với em! - Dạ được…
Giọng nói của tôi rất nhỏ, nhưng tôi nghĩ anh vẫn sẽ nghe được. Tôi vẫn nhắm mắt. Đẩu cảm thấy hơi đua nhức.
Chiếc xe dần chuyển động. Tôi dần dần chìm vào giấc ngủ theo chuyển động nhẹ nhàng của chiếc xe…
* * * Tôi và Nam có vẻ ngày càng thân thiết hơn. Chỉ mới sau vài ngày quen biết mà gần như đã trở thành những người bạn thân thiết lâu năm rồi. Nguyên do cũng là từ con bé My mà ra cả, lúc nào cũng tìm cách để hai chúng tôi bên nhau. Xem chừng con nhỏ này muốn ghép đôi rồi. Nhưng mà… cũng không phải là không tốt. Tôi phát hiện ra, Nam và tôi có khá nhiều điểm chung, nói chuyện cũng rất hợp. Thêm một người bạn thân như vậy cũng tốt.
- Chị ơi, mua hoa giúp em đi!
Một đứa bé gái níu lấy vạt áo tôi, chìa giỏ hoa ra. Nhìn những bông hoa hồng trắng tinh khôi trong chiếc giỏ bé nhỏ, lại nhìn gương mặt gầy gò của đứa bé, tôi bỗng thấy chạnh lòng, bèn rút mấy bông hoa ra, sau đó lục túi, lấy một tờ tiền đưa cho đứa bé.
- Chị lấy mấy bông này nhé!
- Chị ơi! Không cần nhiều tiền thế đâu. – Đứa bé giúi lại tờ tiền vào tay tôi. Máy bông hoa này cùng lắm chỉ đáng mười mấy nghìn thôi.
- Không sao, chị tặng em, em gái dễ thương! – Tôi đưa lại tờ tiền cho đứa bé. – Em cứ nhận đi!
- Em… – Cô bé còn có vẻ ngần ngại.
- Chị ấy đưa thì em cứ nhận đi. – Nam ngồi xuống bên cạnh đứa bé, mỉm cười. – À, anh lấy thêm mấy bông nữa nhé! - Dạ, em tặng anh chị!
Đứa bé thấy chúng tôi kiên quyết như vậy, cũng không từ chối nữa, nó đưa cả giỏ hoa cho Nam. Nam mỉm cười đón lấy:
- Cảm ơn em!
Đứa bé mỉm cười, vẫy chào chúng tôi. Đôi chân bé nhỏ lon ton chạy đi. Tôi cũng khẽ mỉm cười, nhìn theo bóng dáng đứa bé xa dần.
- Cho em này!
Nam đưa giỏ hoa cho tôi. Tôi ngạc nhiên nhìn anh.
- Hoa hồng trắng, rất phù hợp với em. Thanh bạch và thuần khiết. À, vừa rồi… – Nam hắng giọng, gương mặt bất chợt đỏ bừng. – … em cười rất đẹp.
Tôi hơi bất ngờ, lại có chút ngượng ngùng, đưa tay đón lấy giỏ hoa trong tay Nam. Anh cười, một nụ cười rạng rỡ, tựa như những tia nắng ấm áp của ánh mặt trời. Tôi bất giác nghĩ đến nụ hôn trong buổi tiệc tối hôm qua. Gương mặt trong phút chốc đỏ bừng lên.
Mặt trời về chiều tỏa ánh nắng nhàn nhạt, dịu dàng và ấm áp. Nắng ấm yêu thương…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...