Siêu quậy nổi loạn

Nam cau mày, chống tay lên cằm, nghĩ một chút rồi hỏi hắn:
- Cô gái đó là gì của cậu?
- Cô ta là thư kí của tớ. Nhưng… người bị bắt cóc trong vụ cướp vừa rồi là… – Hắn thoáng suy nghĩ đôi chút rồi nói tiếp. – … vợ chưa cưới của tớ.
Cậu bạn trước mặt lập tức tròn mắt vẻ hết sức ngạc nhiên, sau đó cười nhẹ, vỗ vỗ vai bạn thân: - Hiểu rồi. Cậu lo cho bạn gái hả? Nhưng cũng không thể cứ xông vào như vậy được. Nếu cậu muốn biết tình hình, có thể cùng tớ vào lấy lời khai của cô gái trong kia.
- Được!
Nam lập tức đẩy cửa bước vào, hắn nhanh chóng theo sau. Cô y tá đang ngồi bên trong chăm sóc bệnh nhân thấy vậy lập tức lùi ra mấy bước. Hắn đoán cô ta chính là người vừa nghe điện thoại lúc nãy.
- Cô ấy tỉnh chưa vậy? – Nam quay ra, hỏi cô y tá.
- Cô ấy vừa tỉnh. – Cô y tá từ tốn đáp.
- Vậy được, cảm ơn cô! Cô có thể ra ngoài. Cô y tá không nói thêm một lời, lặng lẽ ra khỏi phòng. Nam ngồi xuống ghế, nhìn cô gái đang nằm trên giường bệnh, hàng mi khẽ lay động, hiển nhiên là đã tỉnh nhưng cố ý giả vờ ngủ. Anh liền cười, cất giọng:
- Tôi biết cô không ngủ, mau dậy đi!
Ella chầm chậm mở mắt, phát hiện đằng sau vị cánh sát kia chính là hắn, bàn tay lập tức vô thức nắm chặt lại. Nam lật giở cuốn sổ trên tay, hỏi: - Cô có thể cung cấp một số thông tin cho vụ việc vừa rồi? - Tôi… Ella còn có chút chần chừ, do dự. Hắn lập tức quắc mắt nhìn cô ả. Ánh mắt sắc lạnh khiến cô ả giật mình, vội vàng cụp mắt xuống.
- Thế nào? Cô làm sao? – Nam khẽ cau mày.
- Tôi thực sự không rõ… chuyện gì đã xảy ra. – Ella lấy giọng bình tĩnh, đáp. – Lúc đó, tôi đang đưa Lâm tiểu thư trở về, không ngờ giữa đường bị chặn lại. Sau đó, một đám người xông tới, dùng búa đập cửa kính và cửa xe tôi. Tôi bị chúng đập một nhát vào đầu, sau đó lập tức ngất đi, không biết gì nữa. Nam nhíu mày, hiển nhiên là không hài lòng với số thông tin thu được. Nhưng cũng không có cách nào khác, bèn quay đầu ra hiệu cho hắn rời khỏi phòng.
- Cô nói thật chứ? – Giọng nói lạnh lùng của hắn cất lên.
Ella cụp mắt, mím môi một lát, rồi khẽ nở nụ cười yếu ớt:
- Em chỉ biết có như vậy. Biết sao em nói vậy thôi. Em đã bị thương thế này, không lẽ anh nghi ngờ em dựng chuyện?
Hắn không nói gì, chỉ hừ lạnh, cùng vị cảnh sát trẻ tuổi kia ra ngoài.
Đợi khi hai người đi được một lát, Ella mới chậm rãi lấy điện thoại ra, bấm một dãy số dài:
“Mọi việc thế nào?”. Đầu dây bên kia là một giọng nữ. - Ổn! Tôi đã làm theo lời cô nói. – Ella mệt mỏi đáp lời.
“Vậy thì tốt. Những gì thu được lần này tôi nhất định sẽ chia cho cô. À! Xin lỗi vì vết thương đó. Cô thế nào rồi?”
- Tôi không sao, cũng ổn rồi.
- Được rồi! Vậy cô nghỉ ngơi đi. Hãy nhớ, cô phải nhập vai một nạn nhân cho tốt. Chúng ta giờ dang ở trên cùng một con thuyền. Nếu cô dám phản bội thì… chính cô cũng sẽ chết”
- Tôi hiểu mà! Ella cúp máy, thở dài một tiếng. Một cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng. Cô xóa danh sách cuộc gọi, đặt điện thoại lên bàn, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi đôi chút.
Đầu đây bên kia, Hà Yên cũng đã cúp máy. Bờ môi cô ả vẻ nên một nụ cười đầy thỏa mãn.
- Em cũng thật tốt bụng, muốn giúp cô ta thật sao?

Một người đàn ông tuổi tầm trên hai mươi cười lạnh một tiếng, vòng tay qua eo Hà Yên. Hà Yên mỉm cười, tựa đầu vào lồng ngực người đàn ông đó.
- Ý anh là sao?
- Chẳng phải em để cô ta đóng vai một nạn nhân sao? Gần như là đã thoát li khỏi vụ này rồi.
- Em làm thế vì không muốn cô ta đi theo làm hỏng kế hoạch. Cô ả này quá ngu ngốc, em sợ cô ta hành động khinh xuất. Để cô ta ở lại đó, khiến bọn họ không nghi ngờ cô ta. Cô ta không bị phát hiện thì chúng ta cũng an toàn.
- Tùy em thôi!
Hà Yên không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn cô gái đang nằm trên chiếc ghế sofa gần đó. Mái tóc buông thõng theo đường nét của gương mặt bầu bĩnh đó. Hà Yên khẽ mỉm cười. Đến lúc rồi!
Hàng mi dài khẽ chớp động, nó cau mày một chút, điều chỉnh lại tư thế nằm, rồi mới từ từ mở mắt. Đôi mắt to tròn chớp chớp một chút mới bắt đầu cảm thấy tỉnh táo. Nơi này… là đâu thế?
- Tỉnh rồi sao? Nó ngẩng đầu. Ngồi trên chiếc ghế đối diện, một gương mặt xinh đẹp vô cùng quen thuộc đang mỉm cười nhìn nó. Nó khẽ cựa mình, mới phát hiện ra tay và chân mình đều đã bị trói, rất chặt. Chỉ cần khẽ động một chút, dây thừng lập tức thít vào, rất đau.
- Hà Yên? Cô bắt tôi tới đây?
- Bắt cô? – Hà Yên mỉm cười. – Mới cô đến chơi thôi mà. - Vậy cô đối xử với khách mà mình mời đến thế này sao?
- Ồ, thật xin lỗi! Đó là thói quen của tôi.
Nó trầm mặc một lúc, cúi đầu suy nghĩ cái gì đó.
- Cô muốn gì?
Im lặng một hồi, nó mới ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi. Hà Yên cười lạnh một tiếng, đứng dậy, tiến về phía nó, dùng tay nâng chiếc cằm nhỏ nhắn lên. - Tôi muốn gì à? Tất nhiên là trả thù rồi.
- Trả thù? Tôi có thù gì với cô? Chẳng phải từ đầu tới cuối chỉ có mình cô hết lần này đến lần khác muốn hại tôi sao? Tôi còn chưa có làm gì cô. - Đúng! Không sai. Là tôi luôn tìm cách trừ khử cô. Có phải cô cảm thấy bản thân mình quá nhiều lần dính vào mấy vụ tai nạn xe?
- Là cô bày trò?
- Ha ha! Cũng thông minh đấy!
- Tại sao cô lại thù hận tôi đến mức đó. Cô thực sự muốn giết tôi sao?
- Phải! Thực sự muốn giết cô.
- Vì sao? Tôi đã làm gì? - Cô chẳng làm gì cả. – Hà Yên hơi dùng sức, bóp mạnh cằm nó, trong đôi mắt ánh lên tia căm giận. – Nhưng người yêu cô thì có đấy.
- Người yêu tôi?
- À không, chính xác hơn là người yêu cũ mới phải. – Hà Yên cười lạnh, thả tay ra, trở về chiếc ghế phía bên kia. – Là tên Trần Vũ Kiệt đó.
- Kiệt sao? – Nó khẽ nhíu mày. – Anh ấy… đã làm gì? - Còn hỏi tôi sao? Không lẽ cô không biết? Được, nếu vậy tôi sẽ hảo tâm nói cho cô biết.
Ngừng một lát, Hà Yên chậm rãi nói tiếp. - Cô còn nhớ lần trước, cậu ta bắt tôi tới, trả thù cho cô?
Nó gật nhẹ đầu.

- Hôm đó cậu ta để lại trên gương mặt tôi một vết sẹo, tôi không thể xóa bỏ nó hoàn toàn. Biết vì sao không? Vì cậu ta ngăn cản tôi. Cậu ta dùng thế lực của mình khiến tôi sống không có đất dung thân. Ha, cậu ta cũng thật tốt với cô đấy nhỉ. Gia đình tôi phá sản cũng vì cậu ta.
Nó ngạc nhiên. Chưa từng nghe Kiệt nói gì về chuyện này. Nó tưởng rằng cậu đã bỏ qua cho hà Yên, không truy cứu nữa, không ngờ…
- Cậu ta tạo ra một cái bẫy, khiến cha tôi dành hết tiền đầu tư vào hạng mục đó. Cuối cùng… cái ông thu lại được, chỉ là một món nợ khổng lồ, khiến công ti của cha tôi phá sản. Còn mẹ tôi, bà bị đuổi khỏi trường không rõ nguyên do. Nếu không phải là cậu ta thì còn có ai có thể làm chuyện này? Thế lực của gia đình cậu ta trong thế giới ngầm vô cùng hùng mạnh, tôi thực sự đấu không lại. – Hà Yên đột nhiên nở một nụ cười xảo quyệt. – Nhưng… dùng cô đối phó với cậu ta cũng không tồi.
Nó im lặng. Trong lòng cũng hiểu phần nào kế hoạch của Hà Yên. Cô ả cười lạnh một tiếng, thoải mái tựa đầu vào thành ghế.
- Hủy hoại người con gái cậu ta yêu, không biết cậu ta sẽ thế nào nhỉ? Như vậy có lẽ… sẽ còn đau khổ hơn là chính cậu ta bị hủy hoại.
Đôi môi Hà Yên nhếch lên. Đắng sau lưng cô ả như mọc lên một đôi cánh đen của ác quỷ. Nó im lặng, nhắm mắt. Nó biết,lần này rơi vào tay Hà Yên, chắc chắn sẽ có chuyện không hay xảy ra.
* * *
Lúc này, ở nhà nó, mọi người vẫn đang đứng ngồi không yên. Ai nấy cũng đều trong trạng thái lo lắng, căng thẳng tột cùng.
- Cô ta thực sự không biết gì sao?
My cau mày hỏi hắn. Hắn gật đầu, thở dài, nói:
- Có lẽ vậy. Cô ta không nói được thêm bất kì điều gì.
- Vậy chúng ta phải làm sao đây chứ?
Giọng nói của My hết sức gắt gỏng, tâm trạng nhỏ hiện tại giống như đang ngồi trên đống lửa vậy. Những người khác cũng không khác gì, nhưng mọi người chỉ yên lặng, suy nghĩ và chờ đợi. Hy vọng sẽ có được một thông tin gì đó có ích.
“Reng… reng…”
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Nhanh như cắt, Lâm phu nhân chụp lấy ống nghe, đầy vè hi vọng. Mấy người cảnh sát ngồi cạnh cũng vội vàng bật hệ thống định vị, bắt đầu chờ đợi.
- Alo!
Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm phu nhân vang lên. Đâu dây bên kia cũng truyền tới một giọng nam rất lạ.
“Chào Lâm phu nhân!” - Cậu là ai?
“Bà không cần biết tôi là ai. Chỉ cần biết rằng, con gái bà nằm trong tay tôi”.
- Hãy cố kéo dài thời gian! – Vị cảnh sát ngồi bên cạnh Lâm phu nhân khẽ thì thầm với bà. Bà hiểu ý, gật nhẹ đầu. “Lâm phu nhân, tôi khuyên bà không nên giở trò”. Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười lạnh. “Nếu không thì đợi nhặt xác con gái đi”.
Tín hiệu lập tức bị ngắt. Lâm phu nhân còn chưa kịp nói gì, vị cảnh sát cũng chưa kịp xác định vị trí của đối tượng. Lâm phu nhân cúp máy, vẻ mặt hiện lên sự lo lắng rõ rệt. “Reng… reng…” Chuông điện thoại lại reo lần nữa. Lâm phu nhân bắt máy. Lại là một giọng nam, nhưng chắc chắn không phải người vừa rồi.
“Lâm Phu nhân, bà nghe cho rõ. Chúng tôi cần 3 triệu đô. Giao ở nhà hàng Lam Viên. Chuẩn bị tiền đi, chúng tôi sẽ liên lạc với bà sau”.
Chúng lại nhanh ch-óng cúp máy. Cảnh sát không thể tra ra vị trí của chúng. Có lẽ chúng cũng đoán được cảnh sát sẽ dùng cách này nên cố tình nói rất ngắn gọn, căn bản không để cảnh sát có thời gian xác định vị trí.

- Không có kết quả gì sao?
Chủ tịch Lâm lo lắng hỏi người cảnh sát. Anh chàng lắc đầu, đáp:
- Bọn chúng nói nhanh qua, xác định không kịp.
Mọi người lại rơi vào trầm mặc. Xem ra bọn bắt cóc lần này khá khó đối phó. Liệu bọn chúng nhận tiền rồi có chịu thả người?
- Không còn cách nào khác. Chúng ta đi chuẩn bị tiền.
Chủ tịch Lâm thở dài, đứng dậy. Những người còn lại vẫn ngồi yên, không ai nói một câu. Tất cả đều cùng chung một tâm trạng lo lắng đến cực điểm, lại có một linh cảm xấu. Hi vọng bọn bắt cóc này thực sự chỉ là bắt cóc tống tiền. Nếu không thì..
đứng trước cửa nhà hàng Viên Lam, Lâm phu nhân lòng nóng như lửa đốt, chốc chốc lại cúi xuống nhìn đòng hồ, sau đó xem xét điện thoại. Vẫn chưa có cuộc gọi nào cả…
Bà thở dài, cất điện thoại. Đúng lúc đó, một tiếng chuông vang lên, tiếng chuông bà đã mong đợi nãy giờ.
- Lâm phu nhân, bà đã tới?
Đầu dây bên kia là một giọng nam trầm thấp. Là người đã gọi điện lúc nãy. - Tôi đã mang tiền tới rồi, các người mau thả người/.
- Ha ha, lâm phu nhân, mặc dù tôi không nói nhưng bà cũng phải biết rằng, không được phép dẫn theo cảnh sát tới chứ!
- Tôi…
Lâm phu nhân nhất thời không biết nói gì, lặng lẽ đưa mắt nhìn chiếc xe taxi của hai đồng chí cảnh sát cách đó không xa.
- Lâm phu nhân, bà đừng nghĩ có thể qua mặt tôi. Chiếc xe đó đã bám sát xe của bà từ nãy. Bà nghĩ bọn tôi là kẻ ngốc sao?
- Tôi không… Vậy các người muốn thế nào?
- Đuổi họ đi, chúng ta bắt đầu giao dịch.
- Được!
Lâm phu nhân cúp máy, cảnh giác nhìn xung quanh. Bà thở dài, miễn cưỡng tới nói điều gì đó với hai người cảnh sát trên chiếc taxi. Họ trao đổi một lúc, cuối cùng, hai người cảnh sát cũng rời đi. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên…
- Tôi đã làm theo lời cá người. – Lâm phu nhân vừa nhìn số điện thoại hiện ra trên màn hình đã lập tức nói.
- Ha ha, tôi biết! Lâm phu nhân, vậy được rồi! Bà vào trong đi, tới bàn số 40. Tối sẽ tới ngay.
Lịa cúp máy. Lúc nào bọn chúng cũng nói rất ngắn gọn, không thể suy đoán nổi điều gì. Lâm phu nhân vào nhà hàng, hỏi thăm một chút, sau đó tới bàn 40, ngồi xuống. Chưa có ai… Bọn chúng chưa đến…
- Lâm phu nhân! Một giọng nói vang lên bên tai Lâm phu nhân. Bà ngẩng đầu nhìn. Là một người đàn ông. Hắn mặc chiếc áo khoác dài, màu đen, trên đầu dội chiếc mũ rộng vành cùng màu và đeo một chiếc kính mát to, choán đến nửa khuôn mặt.
- Là cậu? – Lâm phu nhân nhíu mày hỏi. Giọng nói này rất giống người vừa rồi.
- Phải, là tôi! – Người đàn ông gật đầu quả quyết.
- Con gái tôi đâu?
Lâm phu nhân rốt cuộc không thể chờ đợi, lập tức hỏi vào vấn đề chính. - Xin phu nhân yên tâm. Lâm tiểu thư hiện giờ rất an toàn. Chúng tôi chỉ cần Lâm phu nhân giữ lời hứa, giao đúng số tiền, tất sẽ giữ lời hứa thả người. - Tôi muốn nhìn thấy con tôi trước.
- Được, xin mời đi theo tôi! Lâm phu nhân do dự, cảnh giác nhìn người đàn ông trước mặt. Người đàn ông mỉm cười:
- Lâm phu nhân không tin tôi sao? Tùy bà thôi. Muốn đi hay không là do bà quyết định.

Hít một hơi thật sâu, Lâm phu nhân gật đầu: - Được, tôi đi. Không thể biết được bọn cướp này muốn giở trò gì nhưng bà quả thực không còn cách nào nữa rồi. Bà không có sự lựa chọn. Vì sự an toàn của cô con gái, chỉ có cách đánh cược mà thôi.
- Lâm phu nhân, mời!
Người đàn ông mỉm cười, mở cửa xe. Lâm phu nhân hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì mà trực tiếp chui vào trong xe.
Người đàn ông ngồi lên trên ghế tài xế, bắt đầu khởi động xe. Chiếc xe mau ch-óng lao vút đi cũng một tốc độ chóng mặt.
Đi được một quãng dà người đần ông khẽ nhếch mép, cười lạnh một tiếng. Lâm phu nhân giật mình, quay đầu nhìn ra sau. Là chiếc taxi đó, chiếc taxi của hai người cảnh sát kia. Họ đang bám theo chiếc xe này. Đằng sau chiếc taxi là một chiếc Yamaha YZF-R1 đen (dòng xe đua phân khối lớn huyền thoại trong giới đua xe). Mà người điều khiển chiếc motor đó… chính là hắn. Mặc dù người đó đội mũ bảo hiểm che kín mặt, nhưng bà vẫn có thể nhận ra, bằng trực giác và dáng người ấy. Hắn… từ lúc nào đã bám theo như vậy?
Kétttttttttttttttttttttt…
Tiếng động kéo dài trên đường. Chiếc taxi đang lao với tốc độ tên bắn bị chặn, phải phanh lại giữa đường. Một chiếc xe tải lớn chắn ngang đường khiến bọn họ không cách nào bám theo chiếc xe phía trước được nữa. Một người cảnh sát ngồi trong xe không nhịn được, **** thề một tiếng. Cả hai lập tức xuống xe, tới tìm tài xế xe tải.
“Rẹt” “Vù”.
Hai người cảnh sát đang tiến về phía cửa chiếc xe tải đột nhiên đứng sững lại, có chút không dám tin vào mắt mình. Trước mặt họ, chàng trai đi trên chiếc Yamaha YZF-R1 nãy giờ vẫn bám phía sau đột nhiên rồ ga, lao lên, dùng chiếc taxi của họ làm tấm ván và… thực hiện một màn motor bay, bay vọt qua đỉnh chiếc xe tải.
Những người đứng xung quanh, bảo gồm cả hai người cảnh sát có chút bất ngờ, đứng ngây ra, há hốc mồm không dám tin. Những màn như thế này trước giờ chỉ thấy trên phim, nhưng hôm nay… thực sự đã diễn ra trước mắt bọn họ. Trời ơi…
Hắn không để tâm tới bất kể điều gì xung quanh, chỉ tập trung toàn lực vào chiếc xe trước mặt, một giây cũng không rời mắt. Chiếc xe phía trước đột ngột tăng tốc, cơ hồ muốn vọt lên, bỏ lại hắn phái sau. Hắn cười lạnh, cũng lập tức tăng tốc, theo sát nút chiếc xe đó.
Trên đường phố, hai chiếc xe vẫn không ngừng rượt đuổi. Họ dần dần vượt ra khỏi khu phồn hoa đô thị đó, đi vào một con đường dài ngoằn ngoèo. Khúc cua phía trước khiến hắn nhăn mày. Bọn bắt cóc này cũng thật thông minh. Chọn con đường như vậy, không thông thạo thì e rằng cũng không thể đuổi theo được. Đáng tiếc! Hắn là ai chứ? Một thiên tài chỉ số IQ cao chót vót, có gì làm khó được hắn? Huống hồ, hắn cũng đã từng tham gia không ít vụ đua xe như thế này.
“Rẹttttttttttttt” Chiếc xe nghiêng hẳn đi một góc lớn, tưởng chừng như đã sắp đổ xuống đất. Hắn lập tức lấy chân chống xuống, sau đó lấy lại thăng bằng, tiếp tục đuổi theo. Chiếc ô tô đằng trước điệu nghệ lướt qua từng khúc cua một cách nhẹ nhàng. Dám chắc là kẻ lái chiếc xe đó đã đi con đường này không ít lần rồi. Còn hắn, mặc dù có thể vượt qua nhưng hết sức nhọc nhằn. Địa hình ở đây thực sự vô cùng khó đi. Vừa ngoằn ngoèo lại vừa nhấp nhô, quá nhiều dốc cao nha. Chật vật bao nhiêu lâu, hắn mới dần quen được một chút địa hình ở đây, vẫn chuyên tâm nhìn chiếc xe phía trước, không một phút lơ là.
“Kéttttttttttttttttt”
Đằng trước vang lên một tiếng phanh xe kéo dài. Hắn cũng vội vàng dừng lại. Trước mặt hắn là một căn biệt thự sang trọng, rất lớn, nhưng lại ở một nơi quá mức vắng vẻ thế này.
“Bộp bộp”.
Người đàn ông từ trên xe bước xuống, vỗ tay, mỉm cười tỏ ý khen ngợi:
- Khá lắm!
- Quá khen!
Hắn nhếch mép, nụ cười lạnh lùng mà ngạo nghễ vô cùng. “Cạch”. Một tiếng động nhỏ vang lên bên tai. Hắn biết đó lá tiếng lên đạn. Khẩu súng nhỏ tỏng phút chốc đã kề sát đầu hắn. Người đàn ông phái trước mỉm cười, bước tới gần:
- Chàng trai trẻ, cậu cũng quá liều mình. Một mình lại dám xông vào địa bàn của ta? - Tôi đã dám tới đây tất đã xác định lành ít dữ nhiều, tất nhiên là không sợ. – Nụ cười trên gương mặt hắn vẫn ngạo mạn như vậy. - Tốt! Một chàng trai rất khá. Chúng ta đi. Tôi sẽ xử lí cậu sau.
Người đàn ông ra hiệu cho thuộc hạ lôi hắn cùng Lâm phu nhân đi. Hắn lặng lẽ nhìn tòa biệt thự trước mặt, môi mím chặt. Nó có lẽ đang ở bên trong.
Hãy chờ anh! Dù bằng bất cứ giá nào, anh cũng sẽ cứu em..
- Hai vị khách quý, mời ngồi!
Người đàn ông ra hiệu cho đám đàn em lui xuống. Hắn và Lâm phu nhân bước tới, ngồi trên chiếc ghế đối diện người đàn ông áo đen.
- Con gái tôi ở đâu?
Lâm phu nhân cau mày, vô cùng sốt ruột, không một chút bình tĩnh nào nữa. Hắn vẫn im lặng, chỉ đưa mắt thăm dò người đàn ông cùng căn biệt thự này.
- Lâm phu nhân không cần nóng vội. – Người đàn ông lại nở nụ cười bình thản. – Lâm tiểu thư vẫn rất an toàn. Đợi một chút người của tôi sẽ dẫn cô ấy tới đây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui