Siêu quậy nổi loạn

- Nhiên!
Nhiên giật mình quay lại đằng sau. Nhìn thấy gương mặt đó, Nhiên khẽ mỉm cười, chỉ chiếc ghế đối diện mình:
- Đến rồi à? Cậu ngồi đi!
Hắn không khách khí, ngồi xuống đối diện Nhiên. Nhỏ vẫy phục vụ, gọi hai tách cà phê. Sau đó quay sang hắn, mỉm cười:
- Lần này về sẽ không đi nữa chứ?
- Ừ, tất nhiên! – Đôi môi hắn vẽ nên một nụ cười ấm áp hiếm thấy.
Ngập ngừng giây lát, Nhiên thở dài, tay mân mê tách cà phê phục vụ vừa đưa lên, nhẹ giọng hỏi: - Chưa gặp cậu ấy đúng không?
Gương mặt hắn đột nhiên trầm xuống, trong đôi mắt chợt lóe lên một thứ cảm xúc mãnh liệt, thứ cảm xúc mà chỉ khi nhắc tới nó, mới xuất hiện trong lòng hắn. Thở dài một tiếng, giọng nói của hắn trầm xuống, toát lên một vẻ bi thương khó tả:
- Tớ vẫn chưa biết nên làm sao đối mặt với cô ấy.
- Cậu ấy rất khó tha thứ cho chúng ta.
- Tớ biết! - Theo cậu chúng ta nên làm gì đây?
Hắn lắc đầu, không nói gì. Tâm tình của Nhiên cũng trầm xuống, đôi mắt toát lên vẻ ưu thương:
- Tất cả cũng đều do tớ, tước kia…
- Cũng không hẳn là do cậu. Vốn dĩ còn nhiều nguyên nhân nữa.
Hai người lại rơi vào im lặng. Nhiên khoắng tách cà phê của mình, bỏ thêm vào một ít đá, nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Sau đó cố nở một nụ cười, ngước lên hỏi hắn:
- Tình hình học tập của cậu thế nào?
- Gần ổn rồi. Nốt năm nay tớ sẽ lấy bằng đại học.
Nhiên cười, tỏ ý chúc mừng. Hắn thực sự rất giỏi. Chẳng những có thể học vượt cấp một cách dễ dàng mà còn đạt thành tích xuất sắc nhất trường. Chẳng trách cha hắn có thể yên tâm đem công ty giao cho con trai mình.
- Còn cậu thì sao? Cậu định sẽ học ở đây hay trở về Nga? – Hắn hướng Nhiên hỏi.
- Tớ sẽ ở lại. Nơi này mới là quê hương chính gốc của tớ. Tớ muốn học ở đây, làm việc ở đây. Đất nước này thực sự có sức hút vô cùng to lớn đối với tớ, tớ nghĩ mình không thể rời xa nơi này. – Ngừng một lát, Nhiên tiếp. – Vao giờ cha mẹ cậu sẽ về đây?
- Khoảng một tuần nữa họ sẽ về. – Gương mặt hắn một lần nữa trầm xuống. – Bác sĩ nói thời gian của mẹ tớ không còn nhiều nữa, vượt qua được nguy hiểm của một năm về trước đã là một kì tích rồi. Sức khỏe của bà đang càng ngày càng yếu. Bà nói muốn về Việt Nam, để sau này sẽ an nghỉ ở nơi đây. Mẹ tớ… còn có một nguyện vọng. - Bác gái có chuyện gì sao?
- Mẹ tớ muốn nhìn thấy tớ kết hôn. Bà muốn gặp Du, muốn xin lỗi về việc của một năm về trước.
- Việc này bác gái cũng đâu phải có lỗi. – Nhiên khẽ mỉm cười. – Bác ấy cũng chỉ là lo lắng cho vận mệnh của Denka nên năm đó mới xử sự như vậy. - Tớ biết! Nên tớ cũng không trách gì mẹ cả. Nhưng thực sự, nguyện vọng của bà tớ không nắm chắc có thể thực hiện được.

- Cậu phải tin vào mình, tin vào tình cảm bao nhiêu năm nay. Tớ nghĩ rồi mọi việc sẽ ổn thôi. Sau cơn mưa luôn là bầu trời ngợp nắng.
- Ừ, tớ sẽ không bỏ cuộc.
Hắn cười dịu dàng. Nhiên cũng cười đáp lại. Nhỏ cảm thấy trái tim mình không còn thổn thức vì nụ cười dịu dàng của hắn như trước đây. Có lẽ nhỏ đã hết yêu hắn rồi, hoặc cũng có thể… nhỏ chưa từng yêu hắn. Tình cảm trước đây, có chăng chỉ là một thứ tình cảm bạn bè thân thiết, cùng lắm là tình cảm anh em. Có lẽ tuổi trẻ bốc đồng đã ngộ nhận tất cả. - Tớ có chút việc cần giải quyết. Xin lỗi vì bỏ lại cậu ở đây thế này! Lần khác chúng ta sẽ gặp sau!
Hắn mỉm cười chào từ biệt Nhiên khi nhận được tin nhắn của Ella. Nhiên cũng không giữ hắn, đứng dậy theo hắn ra ngoài.
“Bốp”
Một cô gái hấp tấp chạy vào đâm trúng phải hắn. Hắn đang suy nghĩ mông lung nên không chú ý, lập tức tóm lấy cô gái, cả hai cùng ngã nhào xuống sàn nhà. Phía trước vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Cô gái trong lòng hắn có vẻ xấu hổ, vội vã nắm tay chàng trai đứng sau, đứng dậy, nhỏ giọng nói hai từ:
- Xin lỗi! “Ầm”. Trong lòng trấn động, hắn vội vàng nắm lấy tay cô gái. Cô gái ngạc nhiên nhìn xuống. Khoảnh khác bốn con mắt nhìn nhau, thời gian như dừng lại. Mọi sự vật xung quanh như chìm xuống, dường như chỉ còn có sự tồn tại của hai người.
Môi hắn mấp máy, tựa như muốn nói điều gì đó nhưng lại bị gương mặt trước mắt nuốt trọn. Hơn một năm trôi qua rồi, gương mặt đó vẫn vậy, không chút thay đổi, đôi mắt ấy vẫn thế, to tròn và hết sức đáng yêu. Nhưng dường như, trong sâu thẳm đáy mắt kia, có một chút gì đó hận thù, một chút gì đó lạnh lẽo, cùng một chút đau khổ.
Nó đứng trước mặt hắn, lặng yên nhìn hắn. Trái tim cảm giác được một sự trấn động mãnh liệt. Nó cứ tưởng tất thảy đều đã đi qua, cứ tưởng rằng có thể bình thản đối mặt với hắn, cứ cho rằng tình cảm trước đây dù có sâu đậm cũng sẽ theo thời gian trôi đi, xa mãi. Nhưng khoảnh khắc này, khoảnh khắc hai người đối mặt, khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt nâu ấm áp ấy, nó lại không thể kiềm chế nổi sự run rẩy của bản thân. Giờ phút này, nó chợt nhận ra một điều, nó chưa bao giờ quên, mối tình đầu trong sáng chưa một giây phút nào phai mờ. Có chăng chỉ là nó lầm tưởng, lầm tưởng đã quên, hóa ra không phải. Yêu và hận, ranh giới thật sự mong manh. Ranh giới đó chỉ giống như một sợi chỉ mảnh. Chạm nhẹ! Sợi chỉ đứt! Ranh giới bị xóa bỏ. Tình yêu và thù hận hòa quyện vào nhau, khó có thể tách rời. Yên càng nhiều, hận càng sâu.
Hóa ra, bến bờ của hạnh phúc đôi khi lại gần với niềm đau đến thế. Khoảnh khắc này, trong lòng nó chợt trào dâng một cảm giác hạnh phúc, nhưng đồng thời cùng một lúc, trong trái tim cũng dâng lên một nỗi đau đớn, đau đớn đến tột cùng. Quá khứ quá nhiều vết dao đâm sâu vào trái tim nhỏ bé của nó. Vốn tưởng vết thương đã lành từ lâu, nhưng hôm nay nó mới nhận ra, vết dao của quá khứ đó vẫn chưa lành, chưa bao giờ được chữa lành. - Em… vẫn sống tốt chứ?
- Anh nhìn không thấy sao? – Miệng nó nở một nụ cười nhàn nhạt.
- Anh… – Hắn dường như muốn nói gì đó nhưng lời nói đến miệng lại không cách nào thoát ra được.
- Sao thế? Anh không có gì nói với em sao? – Nụ cười trên gương mặt nó thoáng chốc trở nên tươi tắn. – Chúng ta là bạn cũ mà. Lâu ngày như thế mới gặp mặt. Anh lại không có gì nói với em? - Em… – Hai chữ “bạn cũ” của nó giống như đâm vào trái tim hắn một nhát dao, đau nhói. Hắn khổ sở nhìn nó, không nói nên lời. - Anh nhìn em với anh mắt như vậy là sao? Em đâu có làm gì anh!
Đôi mắt hắn chăm chú nhìn nó. Nó không hề né tránh, bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của hắn. Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng:
- Em… rốt cuộc vẫn không tha thứ cho anh? - Phải! – Không hề do dự, nó đáp liền một tiếng, nụ cười trên mặt đồng thời cũng vụt tắt. – Em sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn không tha thứ cho anh!
- Vậy em muốn anh phải làm sao đây hả?
Hắn đột ngột hét lên. Mọi người ngồi trong quán cà phê lập tức đổ dồn ánh mắt về phía nó và hắn.
- Em chỉ muốn anh tránh xa khỏi cuộc đời em! – Sống mũi nó đã bắt đầu cảm thấy cay cay, nhưng gương mặt thủy chung vẫn giữ biểu tình lạnh nhạt.
- Tình cảm của chúng ta chẳng lẽ em đều đã quên? - Tình cảm của chúng ta? – Nó chợt cười lên một tiếng rồi lập tức đem ánh mắt lạnh lùng như hàn băng nhìn hắn. – Hết lâu rồi! Anh nên biết, từ cái ngày anh buông tay em mà đi, chúng ta đã chấm hết. Em đối với anh đã không còn có cái gì gọi là tình yêu nữa. Nói thực cho anh biết, em không trách anh rời đi. Em biết anh làm như vậy vì sự nghiệp của gia đình anh, em không hề oán thán. Nhưng, anh quá hèn nhát! Anh không dám đối mặt với em. Anh không dám nói với Nhiên tình cảm thật sự của mình. Thậm chí câu chia tay anh cũng không trực tiếp gặp em mà nói. Em bị thương, anh không tới thăm. Em bị tai nạn, anh cũng không hỏi tới. Rốt cuộc trong lòng anh có em không? Câu cuối cùng đột nhiên giống như cảm xúc bị kìm nén đều bộc phát, thanh âm của nó cao vút lên, tràn ngập sự phẫn nộ cùng đau thương. Nước mắt rốt cuộc không thể kiềm chế mà lã chã tuôn rơi. Hắn đau xót muốn đưa tay lau đi lại bị nó gạt tay ra. Hắn thở dài một hơi, lặng im nhìn nó, không biết nên nói như thế nào. Trái tim hắn giờ phút này cũng cực kì đau đớn. Hắn thực không thể ngờ, sai lầm ngày đó lại gây ra hậu quả như thế này. Vết thương trong lòng nó đến bao giờ mới có thể lành? “Because she never knows knows…
Vì cuộc sống luôn thay màu… mà…
Nhưng đâu ai biết sẽ có một ngày mọi cảm xúc từ trái tim em vụt tắt…”
(She neva knows – Justatee ft. Emily)

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Hắn lôi điện thoại, nhìn cái tên Ella hiện lên trên màn hình, bèn thở dài một hơi, đút điện thoại vào túi quần, rồi quay sang nó, nở một nụ cười ngọt ngào:
- Anh sẽ làm tất cả để em tha thứ cho anh. Bằng bất cứ giá nào, anh cũng phải chữa lành vết thương trong em. Chờ anh!
Vuốt nhẹ mái tóc nó, hắn rơi khỏi quá cà phê. Nhiên nhìn nó một hồi, rồi cũng theo chân hắn bước đi. Kiệt đứng sau nó thấy cả hai đã rời đi, bèn tới bên người nó, giọng nói vang lên có chút hờn ghen:
- Tại sao em để cậu ta vuốt tóc…
Lời còn chưa nói xong, Kiệt đã thấy nó ngã vào lòng cậu. Cậu hốt hoảng, vội vàng ôm lấy nó, đỡ dậy. Đôi chân nó bủn rủn, vô lực. Kiệt vội dìu nó tới chiếc bàn gần nhất, đặt nó ngồi trên ghế. Còn cậu cũng kéo chiếc ghế bên cạnh sát lại gần ngồi xuống. Nó ôm lấy cánh tay Kiệt, lời nói thoát ra nhẹ nhàng tựa như thì thào với chính mình:
- Có thể cho em mượn bờ vai một lát không? Kiệt không nói gì, nhẹ nhàng kéo đầu nó tựa sát vào vai mình. Bao nhiêu đau khổ kìm nén lúc nãy cuối cùng nó cũng không thể chịu đựng thêm. Nó gục đầu bên vai Kiệt, khóc không hề kiêng dè. Kiệt ở bên dịu dàng vuốt mái tóc nó. Tiếng khóc của nó vang lên bên tai khiến trái tim cậu như vỡ nát. Còn gì đau đớn hơn khoảnh khắc này? Khi mà người con gái mình yêu gục trên đôi vai mình, khóc vì một người khác. Cậu hiểu, trái tim nó chưa giây phút nào thôi yêu hắn. Phải làm sao đây? Cậu đã làm tất cả, nhưng vẫn không thể giành lấy vị trí ấy. Cần bao nhiêu lâu nữa, phải tốn bao nhiêu thời gian nữa, nó mới có thể quên đi hắn?
- Cho em thời gian!
Nó dường như nhận ra tâm trạng của Kiệt, nhỏ giọng nói, tiếng nói như bị mắc nghẹn trong dòng nước mắt. Nó nói với Kiệt, nhưng cũng giống như tự nhủ với chính mình:
- Em nhất định sẽ quên tất cả! - Anh tin em sẽ làm được!
Kiệt dịu dàng vuốt tóc nó. Cậu không còn lựa chọn, chỉ có thể hi vọng nó sẽ quên. Trái tim cậu đã mãi mãi gửi trọn nơi người con gái này. Cậu không thể cao thượng giống như người ta vẫn nói với nhau, yêu một người thì chỉ cần người đó hạnh phúc, không cần người đó yêu mình. Cái đó chỉ là lí thuyết, nhưng thực tế hoàn toàn khác. Nói thì đơn giản, nhưng làm được mới là chuyện khó. Nhìn thấy người mình yêu bên người khác, có thể không đau sao? Có thể mỉm cười sao? Bạn làm được không? Nếu được thì có lẽ, tình yêu của bạn với người đó không đủ sâu đậm, hoặc là tự lừa người dối mình.
Yêu, vĩnh viễn là một khái niệm khó hiểu, sẽ không bao giờ có người đủ khả năng định nghĩa tất cả. Duyên phận của những con người này là những sợi chỉ đan vào nhau, rối như tơ vò. Không biết đến bao giờ, mọi chuyện sẽ kết thúc?
- Có chuyện gì? Hắn lạnh lùng nhìn Ella. Ella theo phản xạ lùi lại một bước. Mặc dù đã nhìn thấy ánh mắt này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhìn vào sự băng lãnh trong đôi mắt hắn, cơ thể cô không thể tự chủ, lại khẽ run lên. Hắn cau mày nhắc lại câu hỏi:
- Xảy ra chuyện gì? - Cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Hôm nay là ngày đầu dời công ty đến đây nên các cổ đông yêu cầu có một cuộc họp hội đồng quản trị. - Được, tôi biết rồi!
Hắn phất tay, bước nhanh về phía cầu thang. Ella cắn môi, rồi khẽ thở dài một tiếng. Dựa vào biểu hiện này, cô có thể đoán ra, người hắn vừa gặp là ai. Cô gái đó rốt cuộc là người như thế nào? Người con gái có thể khiến hắn một lòng yêu thương, chắc chắn không phải là tầm thường. Ella bắt đầu có chút tò mò. Có le4x muốn biết đáp án, tốt nhất là nên tìm tới cô gái ấy.
* * *
- Em xin lỗi! Ở trước mặt anh mà lại khóc vì cậu ta!
Nó chậm rãi ngồi dậy, lấy tay gạt đi dòng nước mắt còn trên má. Kiệt cười, nhẹ nhàng ôm lấy nó, giọng nói trầm ấm cất lên:
- Không sao! Chỉ cần em hứa sẽ quên cậu ta, anh sẽ không để ý gì cả. Anh biết quên một người không phải là dễ. Anh chờ em!
Nó tựa đầu vào ngực Kiệt, đôi mắt vừa khô được một chút lại bắt đầu cảm thấy ươn ướt. Kiệt thực sự quá tốt, nhưng nó không biết, liệu đến bao giờ mới có thể thực lòng yêu cậu, đến bao giờ nó sẽ không còn nghĩ về hắn, về người con trai đầu tiên cho nó cảm giác yêu thương. Thời gian liệu có phải là phương thuốc hữu hiệu nhất để quên lãng quá khứ? Có lẽ cũng không hoàn toàn đúng, khi mà quá khứ đã khắc quá sâu vào trái tim, giống như trở thành những tế bào, trở thành mạch máu trong trái tim, không thể tách rời. - Em sợ mình sẽ không quên được!
Giọng nói nó mang một vẻ buồn bã, đau thương khó tả. Kiệt đau xót xiết vòng tay chặt hơn. Trái tim cậu lại quặn thắt một lần nữa. Đau! Tại sao nó không thể quân được hắn? Cậu phải chăng vĩnh viễn là người đến sau?

- Em sợ không thể quên nổi quá khứ!
- Nếu không thể quên được, vậy thì chúng ta sẽ cùng đối mặt!
Nó im lặng. Kiệt lại nhẹ nhàng nói tiếp:
- Hãy để quá khứ là những kỉ niệm đẹp, em cũng không cần phải quên. Nhưng xin em, đừng quá vương vấn với nó. Thực tại vẫn luôn là quan trọng hơn. - Em hiểu!
Nó khẽ nở nụ cười. Quá khứ đã mãi mãi trôi xa, sẽ không thể nào trở lại. Nhưng thực tại đang ở ngay trong bàn tay. Cần phải biết nắm bắt. Con đường đời do chính bản thân mình lựa chọn. Nó nhất định phải tính táo. Một bước đi sai lầm sợ rằng sẽ phải gánh chịu những nỗi đau từ trong tim. Nhưng rốt cuộc, nó nên đi theo con đường nào đây?
* * *
- Anh đã chuẩn bị đến đâu rồi? My chống hai tay lên cằm, chăm chú nhìn Minh ngồi tập đàn. Anh khẽ cười, vươn tay xoa đầu nhỏ: - Cũng gần xong rồi! Đến ngày hôm đó anh sẽ cho em thấy, anh giỏi đến thế nào! - Em biết là anh rất giỏi mà! My chun mũi, chớp chớp mắt nhìn vô cùng đáng yêu. Không khí xung quanh bao chùm một sự lãng mạn khó tả.
- Hai người làm gì tình cảm quá vậy? Ở đầy còn có khách đấy nhá!
Nó cười trêu chọc. My đỏ mặt quay ra, quát khẽ: - Mày vô duyên quá! - Trước giờ tao cũng nói tao duyên dáng gì đâu! – Nó bĩu môi, đáp lại.
- Hừ, con quỷ! Tao không thèm đôi co với mày.
- Tao cũng không thèm nói chuyện với mày! – Nó quay sang Minh, mỉm cười nói. – Thầy, buổi biểu diễn của thầy phải dành cho em một vé đó nha. - Ừ, tất nhiên rồi!
Minh cũng cười, đáp lại. My chăm chú nhìn nó, gương mặt đột nhiên trở nên có chút nghiêm trọng. Nhỏ khẽ kéo tay nó, ra hiệu ra bên ngoài:
- Tao có chút chuyện muốn nói với mày!
- Nói ở đây không được sao? – Nó nhìn quanh phòng tập, cũng không có mấy người.
- Tao muốn nói chuyện riêng một chút.
- Vậy cũng được!
Cả hai rời khỏi phòng tập. Những ngón tay đang lướt trên phím đàn dương cầm của Minh cũng dừng lại. Anh thở dài, ngẩng đầu hỏi Kiệt: - Cậu ta về rồi?
Kiệt giật mình, rồi chậm rãi gật đầu.
- Họ gặp nhau rồi?
Kiệt tiếp tục gật đầu.
- Cậu có nghĩ… để hai người đo quay lại sẽ tốt hơn?
- Tôi sẽ không bao giờ buông tay!
Ánh mắt Kiệt tràn ngập vẻ kiên quyết. Minh thở dài, cũng không muốn khuyên giải thêm nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói:
- Đôi khi buông tay lại là tốt hơn cho tất cả! Tôi đã lựa chọn buông tay rồi, hi vọng cậu sẽ có quyết định đúng!
Kiệt cắn môi, không nói gì. Minh đặt bàn tay lên vai cậu, mỉm cười:
- Chăm sóc tốt cho cô ấy! Cô ấy cần có một người thực lòng yêu thương.

- Tôi biết! Cậu hiểu nó rất yếu đuối. Nó cần có một người bên cạnh che chở, bảo vệ. Cậu sẽ là người đó, mãi mãi dõi theo từng bước chân của người con gái mình yêu.
* * *
- Mày làm gì mà nghiêm trọng thế? Nó cười cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của My. My thở dài một tiếng, khẽ hỏi:
- Cậu ta về rồi?
NỤ cười trên mặt nó vụt tắt. Trái tim lại một lần nữa lỗi nhịp. Chết tiệt! Tại sao mỗi lần nhắc đến hắn, nó không thể nào giữ nổi cho tim mình đập bình thường?
- Ừ!
Một tiếng nói thoát ra nặng nề.
- Mày đã gặp cậu ta rồi?
Nó gật đầu.
- Vậy mày tính thế nào?
- Chẳng thế nào cả! Tình cảm đó là quá khứ, còn bây giờ là hiện tại, không có gì liên quan hết. – Ngừng một lát, dường như để lấy quyết tâm, nó mỉm cười, nói tiếp. – Tao sẽ quên. Yêu hay hận không còn quan trọng nữa. Tao muốn sớm chấm dứt tình cảm còn lại. Tao sẽ không tìm về quá khứ nữa, sẽ sống thật tốt cho tương lai. My im lặng nhìn cô bạn thân. Nhỏ biết, nó nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng trong trái tim, bóng hình người đó vẫn chưa thể phai mờ. Cô bạn khờ dại này, đến bao gờ mới có thể trở lại hình ảnh cô bé ngây thơ ngày xưa? Hay… cô bé ngày đó… đã chết rồi?
- Có chuyện gì? Hắn lạnh lùng nhìn Ella. Ella theo phản xạ lùi lại một bước. Mặc dù đã nhìn thấy ánh mắt này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần nhìn vào sự băng lãnh trong đôi mắt hắn, cơ thể cô không thể tự chủ, lại khẽ run lên. Hắn cau mày nhắc lại câu hỏi: - Xảy ra chuyện gì?
- Cũng không có gì nghiêm trọng lắm. Hôm nay là ngày đầu dời công ty đến đây nên các cổ đông yêu cầu có một cuộc họp hội đồng quản trị. - Được, tôi biết rồi!
Hắn phất tay, bước nhanh về phía cầu thang. Ella cắn môi, rồi khẽ thở dài một tiếng. Dựa vào biểu hiện này, cô có thể đoán ra, người hắn vừa gặp là ai. Cô gái đó rốt cuộc là người như thế nào? Người con gái có thể khiến hắn một lòng yêu thương, chắc chắn không phải là tầm thường. Ella bắt đầu có chút tò mò. Có le4x muốn biết đáp án, tốt nhất là nên tìm tới cô gái ấy.
* * *
- Em xin lỗi! Ở trước mặt anh mà lại khóc vì cậu ta!
Nó chậm rãi ngồi dậy, lấy tay gạt đi dòng nước mắt còn trên má. Kiệt cười, nhẹ nhàng ôm lấy nó, giọng nói trầm ấm cất lên: - Không sao! Chỉ cần em hứa sẽ quên cậu ta, anh sẽ không để ý gì cả. Anh biết quên một người không phải là dễ. Anh chờ em! Nó tựa đầu vào ngực Kiệt, đôi mắt vừa khô được một chút lại bắt đầu cảm thấy ươn ướt. Kiệt thực sự quá tốt, nhưng nó không biết, liệu đến bao giờ mới có thể thực lòng yêu cậu, đến bao giờ nó sẽ không còn nghĩ về hắn, về người con trai đầu tiên cho nó cảm giác yêu thương. Thời gian liệu có phải là phương thuốc hữu hiệu nhất để quên lãng quá khứ? Có lẽ cũng không hoàn toàn đúng, khi mà quá khứ đã khắc quá sâu vào trái tim, giống như trở thành những tế bào, trở thành mạch máu trong trái tim, không thể tách rời.
- Em sợ mình sẽ không quên được! Giọng nói nó mang một vẻ buồn bã, đau thương khó tả. Kiệt đau xót xiết vòng tay chặt hơn. Trái tim cậu lại quặn thắt một lần nữa. Đau! Tại sao nó không thể quân được hắn? Cậu phải chăng vĩnh viễn là người đến sau?
- Em sợ không thể quên nổi quá khứ!
- Nếu không thể quên được, vậy thì chúng ta sẽ cùng đối mặt!
Nó im lặng. Kiệt lại nhẹ nhàng nói tiếp:
- Hãy để quá khứ là những kỉ niệm đẹp, em cũng không cần phải quên. Nhưng xin em, đừng quá vương vấn với nó. Thực tại vẫn luôn là quan trọng hơn.
- Em hiểu!
Nó khẽ nở nụ cười. Quá khứ đã mãi mãi trôi xa, sẽ không thể nào trở lại. Nhưng thực tại đang ở ngay trong bàn tay. Cần phải biết nắm bắt. Con đường đời do chính bản thân mình lựa chọn. Nó nhất định phải tính táo. Một bước đi sai lầm sợ rằng sẽ phải gánh chịu những nỗi đau từ trong tim. Nhưng rốt cuộc, nó nên đi theo con đường nào đây?
* * *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui