- Mẹ, giúp con lần này đi!
Trong phòng hiệu trưởng, một giọng nài nỉ vang lên, thanh âm khá nhỏ nhưng vẫn đủ lọt vào đôi tai hắn. Hắn lập tức nép sát vào cửa phòng, chậm rãi, nhẹ nhàng. Giọng nói này… hình như là…
- Trường đã đủ loạn rồi. Mẹ còn đang bàn bạc tìm cách dẹp loạn đây, con còn… – Giọng hiệu trưởng lạnh nhạt vang lên.
- Đi mà mẹ. Nếu con thắng, chẳng phải mẹ sẽ dễ dàng đuổi được cái con bé nổi loạn sấc xược đó sao? – Áp sát tai vào cánh cửa, hắn dễ dàng nhận ra giọng nói này. Chắc chắn là cô ta, Hà Yên.
- Hừ, con bé nổi loạn? Con cũng như thế đó!
- Cái đợt nổi loạn đó… mẹ biết vì sao mà! – Giọng nói nhỏ hơn cả lúc trước.
Hiệu trưởng chợt cười nhẹ một tiếng, rồi hắn giọng, chậm rãi đáp lời:
- Được rồi, được rồi! Đúng là con gái lớn rồi!
Ngừng một lát, bà tiếp tục:
- Mẹ cũng rất thích cậu ấy. Người rất tốt, lại nhiều tài năng. Nhưng con cũng không được để việc này ảnh hưởng đến học tập của mình. Mẹ chỉ chiều con lần này thôi, không có lần sau đâu. Nhưng có điều kiện…
- Gì vậy mẹ? - Con phải hứa sau này sẽ tập trung học. Mẹ sẽ giúp con.
- Dạ? Thôi được. – Giọng nói nghe rõ ràng miễn cưỡng.
- Được. – Hiệu trưởng hài lòng, khẽ cười. – Rồi về phòng đi. đến hôm đó có một chuyến công tác, mẹ sẽ để Minh đi. - Dạ!
* * *
Kết thúc hồi tưởng, hắn nhẹ nhàng đáp lời nó:
- Đi công tác.
- Hả?
Giọng nói nó hết sức ngạc nhiên. Hắn cũng đang ngạc nhiên nữa là… Không thể ngờ, cô ta lại là con gái hiệu trưởng. Càng không thể ngờ lần này cô ta lại ra tay như vậy. Xem chừng đang muốn cô lập nó. Kiệt đã không thể đến, thầy Minh e cũng như vậy. Còn hắn thì sao nhỉ?
- Nếu như vậy… chẳng phải chúng ta thiếu người sao? - Chẳng phải có hai người rồi sao? – Hắn lãnh đạm đáp lời nó. - Nhưng… nhưng… – Nó cúi đầu, vẻ xấu hổ. – Em có thể làm được cái gì.
- Tự tin lên. – Hắn cau mày, quát nhỏ. – Sao em thiếu tin tưởng vào bản thân đến thế. Em không đến nỗi quá kém cỏi. Lát chúng ta sẽ học cách đánh đối kháng. Nếu lần này em không tự mình ra sân, chúng ta chắc chắn sẽ thất bại.
- Em…
- Cố lên, đừng lo!
Hắn khẽ cười trấn an. Nó mím chặt môi nhìn hắn. Nó sao? Nó có thể làm nổi điều gì đây? Mới chạy bộ 15 phút đã chịu không nổi rồi. Bây giờ…
- Đi nào!
Hắn đưa tay về phía nó, nhẫn nại chờ đợi. Nó ngước nhìn lên. Được, nhiều lần dựa dẫm vào bọn họ như thế, có lẽ cũng là điều không nên. Một lần thử tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình xem sao. Nếu Hà Yên thực sự đã giở trò, nó lại càng phải cố gắng, không thể để cô ta đạt được mục đích một cách quá dễ dàng như vậy được.
Khẽ mỉm cười, nó nắm lấy bàn tay hắn. Trong phòng tập xuất hiện hai bóng dáng mặc võ phục trắng, tập luyện một cách chăm chỉ. * * *
Hai tuần chăm chỉ luyện tập, cuối cùng đã đến ngày quyết đấu chính thức. Đúng như hắn đã nói. Thầy Minh đột ngột phải đi công tác vào chính ngày hôm nay. Thực không hiểu tại sao đúng lúc thế chứ? Nếu là Hà Yên giở trò thì rốt cuộc cô ta đã dùng cách gì?
Nhìn bóng dáng nó bất an ngồi bên cạnh hắn, một bóng người nhoẻn miệng cười.
- Chị, chúng ta ra ta chứ?
- Được. Khẽ đáp một tiếng, Hà Yên rời mắt khỏi người nó, xoay người bỏ đi. Trò vui của cô ta… bây giờ mới thực sự bắt đầu…
* * *
“Cộc cộc”
Hà Yên đưa tay lên gõ nhẹ cánh cửa. Một tiếng động vang lên, cánh cửa bật mở. Một gương mặt xuất hiện, dù đã cố lau nhưng vẫn dễ dàng nhận ra hững vệt nước mắt còn đọng lại. Khẽ nhíu mày, Hà yên nhẹ giọng hỏi:
- Em lại khóc sao?
- Liên quan gì đến chị? – Nhiên quay mặt đi, chùi mạnh mặt mình. - Được rồi! Đừng chùi nữa. Nhìn em đi, hốc hác quá! Như vậy làm sao đủ sức giành giật với con bé kia. - Tôi mệt rồi, không muốn giành giật gì nữa. – Giọng Nhiên trầm xuống.
- Em dễ bỏ cuộc vậy sao? – Hà yên cười khẩy. – Lúc đầu thấy quyết tâm lắm mà. Giờ chỉ biết ngồi một chỗ khóc sao? Có khóc cũng phải khóc trước mặt cậu ta kìa.
Nhiên im lặng…
- Có cách để khiến cậu ta phải rời xa con bé đó.
- Sao cơ?
- Ngạc nhiên lắm hả? – Ngừng một chút, hà yên tiếp tục. – Cậu ta với em quan hệ vốn rất tốt, đúng không?
- Phải. Thì sao? – Nhiên hoài nghi nhìn.
- Vậy thì… có thể dùng cách này…
Hà Yên cười, ghé sát tai Nhiên, thì thầm cái gì đó. Mặt Nhiên lập tức biến sắc: - Cái này…
- Sao? Sợ à? Vậy mà chị tưởng em yêu cậu ta đến mức có thể hi sinh tất cả chứ. Hóa ra cũng chỉ có vậy. – Hà Yên nhếch mép, vẻ coi thường.
- Nhưng… – Nhiên mím chặt môi.
- Yên tâm. Em chỉ cần làm theo lời chị. Chị sẽ lo tất cả. Em sẽ không có chuyện gì đâu.
- Tôi… – Suy nghĩ trong giây lát, nhiên thở dài, lập tức ngẩng đầu lên, đáp với giọng quả quyết. – Được.
Cách này không thực sự hay cho lắm, nhưng có lẽ cũng tách được hai người đó ra, dù là tạm thời cũng được.
- Tốt. – Đôi mắt lóe lên sự gian xảo, Hà yên khẽ cười. – Vậy màn kịch này chuẩn bị bắt đầu.
“Tít tít”. Tiếng điện thoại vang lên. Hắn vội lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Trên màn hình hiện ra một tin nhắn với một cái tên: Nhiên. Vừa nhìn thấy chữ đó, trong lòng hắn chợt trào dâng một cảm giác bất an. Ngón tay đặt trên bàn phím chợt chần chừ, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhấn “xem”.
Bên trong tin nhắn chỉ có hai chữ: “Vĩnh biệt”. Hai chữ này… Nhiên có ý gì? Không lẽ… Không thể. Nhiên không dại khờ đến thế chứ? Trong lúc đầu óc hắn còn đang muốn điên lên, tin nhắn thứ hai đến đã khiến hắn khẳng định, suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu là đúng: “Chúc cậu luôn hạnh phúc. Hẹn gặp kiếp sau”.
Không kịp suy nghĩ gì nhiều, hắn lao như một mũi tên bắn ra khỏi phòng tập, để lại nó với gương mặt ngơ ngác. Ngẩn ra mất mấy giây, nó vội vã chạy theo hắn, nhưng lại bị một cánh tay chặn lại. Là Hà Yên. Khóe môi khẽ nhếch lên, cô ta cười khẩy, bảo nó:
- Cô tốt nhất đừng đi theo. Bọn họ. – Hếch mặt về phía cửa hắn vừa đi ra. – Hôm nay bọn họ cần khoảng không gian riêng tư.
- Bọn họ? – Nó nhíu mày.
- Là Nhiên và Lâm.
- Cô nói vậy là ý gì? - Chắc tôi không đến nỗi phải nói rõ hết chứ? Hãy tự hiểu đi. À, mà có lẽ… một chút nữa thôi chính miệng cậu ấy cũng sẽ nói.
Hà Yên khẽ cười, khoát tay bỏ đi. Nó cau mày, nhìn ra bên ngoài tìm kiếm bóng dáng hắn. Nhưng chẳng4 có gì. Chỉ thấy một khoảng sân trường vắng lặng. Trên trời ánh nắng mờ nhạt dần, mặt trời bị những đám mây đen từ từ che lấp. Khoảng không gian bao trùm một sự u tối, giống như… đang dự báo cho sóng gió nơi con đường đời phía trước.
* * * Về phía hắn, sau khi chạy ra khỏi phòng tập, hắn lao ngay đến kí túc xá nữ. Chạy một mạch lên phòng Nhiên, hắn vội vàng gõ cửa. Im lặng. Bên trong không một tiếng động. Lo lắng và hốt hoảng, hắn đạp mạnh. Cánh cửa lập tức bị bật ra.
- Nhiên!
Không một tiếng đáp lại. Chỉ còn nghe thấy tiếng nước róc rách chảy. Hắn vội lao đến cửa phòng tắm. Cánh cửa để mở. Bên trong, một thiếu nữ xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi, thanh tú như một thiên thần đang nhắm nghiền đôi mắt, ngồi chiếc bồn tắm vẫn đang tràn nước ra ngoài. Những cánh hoa hồng rải rác khắp phòng. Nước trong bồn tắm đang bị nhuộm dần thành màu đỏ, một màu đỏ chết chóc.
Hắn hốt hoảng lao tới, bế xốc Nhiên lên. Đôi mắt dần hé mở, Nhiên gương cười, nhìn hắn, giọng nói yếu ớt:
- Tớ tưởng… cậu sẽ bỏ mặc tớ.
- Tớ… xin lỗi. – Bế Nhiên ra ngoài, hắn cắn chặt môi, vẻ mặt hiện ró sực lo lắng.
- Hứa với tớ, sẽ mãi ở bên tớ. – Nhiên nắm chặt lấy bàn tay hắn, đôi mắt cố mở to, chờ đợi.
- Tớ…
- Nếu không thể hứa, vạy thì… – Nhiên khẽ cười một tiếng. – cậu để tớ chết đi. Vậy còn dễ chịu hơn.
- Cậu nói gì thế? – Hắn trợn mắt nhìn Nhiên.
Nhiên cố gượng cười, không nói gì. Mi mắt nặng trĩu dần dần khép lại, đầu nhỏ ngả dần xuống tay hắn một cách vô thức. Nếu như lúc này đây, có thể chết thực thì có lẽ sẽ tốt hơn. Dù vẫn biết như thế là khờ, nhưng đau khổ trong thứ tình yêu mù quáng này… thực sự rất khó vượt qua.
Lần này thì hắn đã vô cùng hoảng sợ, không nghĩ nhiều, vội bế Nhiên ra ngoài cổng trưởng. Cánh cổng đã được mở sẵn, bên ngoài lại có mấy chiếc xe taxi đỗ bên vệ đường. Nhanh như cắt, hắn bế Nhiên lên một chiếc taxi, nói như hét với tài xế: - Cho tôi đến bệnh viện!
Bác tài nhìn thấy nơi cổ tay cô gái có đầy máu chảy ra từ một vết cắt là đủ hiểu đã xảy ra chuyện gì, nên vội vàng lái xe đến bệnh viện gần nhất. Hắn lặng lẽ nhìn Nhiên, khẽ đưa tay ôm chặt nhỏ vào lòng. Nhìn nhỏ hắn cảm thấy tội lỗi vô cùng. Tất cả cũng là do hắn. Nhỏ vì hắn mà mới trở nên như vậy. Hắn rốt cuộc phải làm sao đây?
- Đến nơi rồi!
Tiếng cảu bác tài xế kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. Hắn liền vội vã bế Nhiên đi, xông thẳng vào bênh viện.
- Bác sĩ, cấp cứu! Những bác sĩ và y tá xung quanh vội chạy lại, xem xét tình hình rồi nhanh chóng chuyển Nhiên vào phòng cấp cứu. Còn lại mình hắn đứng bên ngoài, lặng lẽ nhìn cánh cửa phòng, ánh mắt cực kì lo lắng.
Bộ võ phục trắng tinh đã chuyển sang màu đỏ, nhuốm đầy máu. Hắn cũng chẳng buồn thay, chỉ nhìn chăm chăm cánh cửa, lặng im và chờ đợ, chẳng để ý gì đến bất cứ ánh mắt nào của những người xung quanh. Hắn không hề hay biết, bất cứ hành động nào của mình cũng đều được một người chăm chú quan sát.
Khẽ nhoẻn miệng cười, bóng dáng xinh đẹp quay đi, bàn tay bấm trên bàn phím điện thoại một cách điệu nghệ.
- Chị, mọi việc đúng như chị đoán. – Vừa nghe tiếng ở đầu dây bên kia, cô gái đã vội vã thông báo. - Vậy cô bé đó không sao chứ? – Khác với sự nôn nóng của cô gái kia, Hà Yên điềm đạm hỏi. - Chắc là ổn. Từ lúc Nhiên cắt tay đến lúc vào bệnh viện cũng không quá 20 phút. Sẽ không có vấn đề gì đâu. Có điều con bé này cắt hơi sâu, giống như nó muốn tự tử thật đó. - Ở đó xem xét tình hình. Có vấn đề gì báo về ngay cho chị.
- Dạ được! Cúp điện thoại, Hà Yên khẽ cười, liếc mắt về phía gương mặt lo lắng của nó. Nó vẫn đang liên tục gọi điện nhưng hắn không hề bắt máy.
- Còn một tiếng nữa đến giờ thi đấu rồi. Cậu ta không đến?
- Ai nói vậy? Anh ấy chắc chắn sẽ đến. – Nó trừng mắt nhìn cô ả. - Được, vậy tôi chờ. – Hà Yên vẫn giữ nụ cười, vẻ mặt rất điềm tĩnh.
Nó cắn chặt môi, rốt cuộc hắn đã đi đâu? Tại sao nãy giờ không hề bắt máy? Có phải đã có chuyện gì rồi không?
* * *
Hơn nửa giờ sau…
Nhìn thấy cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, hắn vội vã lao đến, chưa để bác sĩ kịp nói gì đã hỏi liên tiếp:
- Bác sĩ! Cô ấy có sao không? Mọi chuyện ổn chứ? Có vấn đề gì không ạ?
- Cậu bình tĩnh. – Vị bác sĩ nhẹ nhàng bảo hắn. – Cô ấy không có việc gì. Vết cắt hơi sâu nhưng phát hiện sớm, đưa đến kịp thời nên mọi việc vẫn ổn. Tuy nhiên, cô bé này dạo gần đây có vẻ không ăn uống đầy đủ nên sức khỏe khá là yếu. Mất lượng máu như vậy cũng ảnh hưởng rất nhiều. Cậu nên quan tâm chăm sóc cô bé.
- Dạ.
Vị bác sĩ không nói gì thêm, im lặng đi. Hắn cũng vội vàng chạy theo mấy y tá đang đưa Nhiên về phòng bệnh. Đến khi Nhiên đã được đặt ngay ngắn trên giường bệnh, hắn mới chợt nhớ ra nó, vội vàng lấy điện thoại, ấn số nó. - Alo! – Chưa đến hồi chuông thứ hai nó đã bắt máy. - Anh…
- Anh đi đâu vậy? Có chuyện gì xảy ra thế? Anh có biết em lo lắm không hả? Sao không bắt máy. – Giọng nói của nó giống như sắp khóc.
- Anh xin lỗi. Anh không bắt máy được, đó là bởi vì…
“Choang”. Tiếng động phát ra từ phòng bệnh khiến hắn bỏ dở câu nói, lập tức nhảy vào trong. Thật không ngờ, Nhiên đã tỉnh. Nhưng đó không phải là điều khiến hắn ngạc Nhiên mà ngạc nhiên là… Nhiên đang cầm con dao tem trong tay, ống truyền dịch cũng đã bị dứt ra. Hắn hoảng sợ, vội lao đến, giằng con dao trong tay Nhiên: - Cậu làm gì vậy? – Hắn hét len.
- Cậu mặc kệ tôi! – Nhiên cũng hét lên với hắn. – Tôi có là gì của cậu đâu. Tôi còn chưa tỉnh lại cậu đã lo cho Du rồi. Tại sao thế? Khi tôi còn đang đối mặt với cái chết, cậu lại không hề quan tâm. Sống mũi Nhiên đã cay xè, nơi khóe mắt cũng đầy nước. Hắn đơ người một lúc, đôi bàn tay dần nắm chặt. Trong lòng đang đấu tranh tư tưởng ất dữ dội. Rồi lặng lẽ, hắn ngồi xuống, vòng tay ôm lấy Nhiên, thì thầm: - Tôi sẽ không để cậu chết! Có lẽ, phải như thế này thôi. Không có anh, em còn có người khác quan tâm. Em vẫn sẽ sống tốt khi không có anh. Còn cô ấy, cô ấy không thể. Xin lỗi em, người anh yêu nhất!
Nhấc chiếc điện thoại lên, hắn chầm chậm nói từng từ. Môi từ đều khiến trái tim đau như một vết dao cắt, rất sâu:
- Xin lỗi em! Anh không thể nghe điện thoại, bởi vì… anh đang bên cạnh Nhiên.
“Ầm”. Một tiếng sấm đánh ngang tai. Hắn đang đùa sao? Chuyện quái gì vậy?
- Anh… đừng đùa em! Sắp đến giờ thi đấu mà. Đi chơi với bạn có nhiều cơ hội nhưng lần này…
- Nhiên không phải bạn anh. Xin lỗi em, Du! Anh đã nhận ra, anh yêu cô ấy, không phải em. Chúng ta… – Hít một hơi thật sâu, hắn cố kìm nén sự run rẩy của bản thân, nói với giọng lạnh lẽo nhất có thể. – … Chúng ta chia tay đi!
Thế giới trong phút chốc như sụp đổ. Nó thân thờ cầm chiếc điện thoại chỉ còn những tiếng “tút” dài. Trong đầu nó lúc này không ngừng vang lên năm chữ “chúng ta chia tay đi” của hắn. Tại sao… tại sao đường đột như thế? Có phải… đây chỉ là giấc mộng, một cơn ác mộng mà thôi. Nếu như vậy xin để nó tỉnh lại đi. Nó không muốn chìm trong giấc mơ đau đớn này. Thực sự, đau quá, trái tim nó… đau đớn quá. Tại sao… hắn nỡ lòng rạch vào tim nó vết thương này? Tổn thương trong tình yêu là điều đáng sợ nhất, nó không tin điều đó. Nhưng giờ… thì tin rồi. Chẳng phải đã nói chỉ yêu mình nó, chẳng phải đã nói với Nhiên chỉ là bạn. Vậy thì… chuyện gì đang xảy ra đây?
“Tách”. Một giọt nước mắt rớt xuống. Nó khẽ đưa tay lau đi. “Tách tách”. Nước mắt không ngừng rơi. Nó buông tay, mặc kệ tất cả, ngồi thụp xuống đất, ôm lấy đầu gối. Sao một câu nói của hắn lại khiến nó khó thở đến thế. Yêu thương trong phút chốc vỡ vụn. Tựa một viên pha lê trong sáng và thanh khiết, nhưng lại quá mong manh. Một bàn tay khẽ gạt nhẹ, nó đã vỡ tan. Đau đớn! Cả thế gian như chìm ngập trong bóng tối. Ánh sáng… chỉ còn là một tia le lói, không đủ để xua tan khoảng không đen mờ mịt và cái giá lạnh trong lòng nó.
Liệu đây… có phải là một trò đùa không? Nó vội vã cầm điện thoại, gọi cho hắn. Tắt máy. Hắn không muốn nghe. Nó lại nhấn nút gọi lần nữa. Vẫn tắt máy. Chán nản, nó vứt chiếc điện thoại sang một bên, gục lên đầu gối, để mặc những giọt nước mắt đua nhau tuôn rơi.
- Sao thế? Cậu ta không đến hả? Giọng nói chế giễu của Hà Yên vang lên. Nó ngước nhìn lên, ánh mắt căm thù. Liệu lần này, cô ta có liên quan gì hay không?
- Không phải việc của chị.
- Vậy lần này cô bỏ cuộc? – Hà Yên khẽ nâng cằm nó. – Không cần thi đấu nữa, tốn sức thôi.
- Cô…Hà Yên! – Nó nghiến răng. – Rốt cuộc cô đã giở trò gì?
- Tôi sao? Tôi chẳng làm gì cả. Chẳng phải đó là do cậu ta đã chọn Nhiên sao? Là do cô không giữ được cậu ta. Liên quan gì đến tôi chứ? - Cô…
- Vậy có thi hay không?
- Tôi sẽ thi. Nó quá quyết, ánh mắt thách thức nhìn Hà Yên. Hà Yên cười khẩy, buông nó ra, vuốt vuốt lại bọ võ phục của mình.
- Vậy thì chúng ta chuẩn bị bắt đầu.
- Được!
Nó hiểu khả năng của mình hạn hẹp, nhưng lần này, dù có thế nào, nó cũng không thể chịu thua cô ta. Không cần biết cô ta đã làm gì với hắn và Nhiên, chỉ biết rằng nhất quyết không thể yếu thế trước mặt cô ta.
Hà Yên lại gần chỗ một nữ sinh đang đứng, thì thâm gì đó. Cô nữ sinh gật đầu rồi nhìn về phái nó:
- Mời bạn Lâm Ngọc Du lên sàn thi đấu!
Nó im lặng bước lên. Cô nữ sinh quay sang Hà Yên, gật nhẹ đầu:
- Mời bạn Hà Yên lên sàn thi đấu!
Đợi cả hai chuẩn bị xong xuôi, ổn định vị trí, cô nữ sinh hô to:
- Bắt đầu!
Hai bóng dáng xinh đẹp bắt đầu lao đến, động tác ban đầu rất thận trọng, thăm dò dối phương. Nhưng chỉ sau một vài động tác thăm dò, Hà Yên đã nhanh như cắt chuyển sang lối tấn công dồn dập.
“Bụp bụp”. Phản xạ không nhanh, nó đã lãnh nguyên hai đòn vào ngực. Lùi về sau mấy bước, nó thở mạnh, nhìn Hà Yên. Gương mặt cô ta tràn ngập sự kiêu ngạo. Hít một hơi thật sâu, nó lại tiếp tục lao vào.
“Bộp”. Một cú đá trúng vai. Nó lại bị hất ra sau vài bước. - Vô dụng!
Hà Yên hừ lạnh, liếc mắt nhìn nó. Nó khẽ cắn chặt môi, căm thù nhìn cô ta, cố dùng hết sức tung người thực hiện cú song phi.
Chân thứ nhất rơi vào không khí, chân thứ hai tiếp tục đưa lên, nhưng lại rơi vào không khí lần nữa. Hà Yên quả thực rất khá. Với cô ta, việc tránh những đòn tấn công của nó dường như là điều quá đôi đơn giản. Nó khẽ cười. Xem chừng cô ta đã có chuẩn bị hết rồi.
- Khả năng cảu cô chỉ có vậy thôi sao? Vậy thì… giương mắt lên nhìn đây.
Không nói nhiều thêm, Hà Yên lập tức lao về phái nó, ra chân cực nhanh, tốc độ như cuồng phong. Đợt tấn công như vũ bão khiến nó khó lòng cầm cự nổi. Dù đã cố gắng nhưng vẫn liên tiếp trúng đòn.
“Bộp bộp bộp”. Trúng ba phát vào ngực, Nó lùi về phía sau rất mạnh, gần như đã ngã ra sàn. Chớp thời cơ, Hà yên lao lên, tiếp tục đợt tấn công vũ bão như lúc nãy. Trúng quá nhiều đòn, máu nóng rong lòng ngực không chịu được trào ra ngoài. Nơi khóe miệng nó, máu tươi bắt đầu chảy ra, trong miệng toàn mùi tanh của máu. - Thật kém cỏi! – Hà Yên hừ lạnh những không ngừng ra đòn. – Trước giờ chiếc thắng cảu cô đều nhờ vào người khác. Xem ra cô chỉ là đồ vô dụng, chẳng có tài cán gì hết. Giờ không ai ở bên cô, cô chẳng khác gì một con búp bê bày trong tủ kính, chỉ đáng để bày, chẳng có công dụng gì khác hết.
Nó muốn nói lại điều gì đó nhưng sức lực đã hoàn toàn bị vắt kiệt, mở mồm ra mà tiếng nói không thể thoát ra ngoài. Mệt mỏi, nó muốn buông xuôi tất cả.. Mặc kệ, không cần quan tâm điều gì nữa.
“Cấm tuyệt đối không được nản lòng. Con người gặp chút khó khăn đã vội nản chí thì sao có thể làm được điều gì”. Lời hắn đột nhiên vang lên trong đầu nó. Không thể nản lòng, không được để khó khăn khuất phục nhưng… tại sao anh lại bỏ cuộc như thế?
- Hôm nay tao sẽ để mày có một bài học nhớ đời.
Hà Yên buông một câu đe dọa rồi tiếp tục tấn công. Nhưng lần này cô ta không đá vào ngực hay vai nữa, mà chỉ tập trung vào… mặt của nó. Nó bất ngờ lùi về một bước, đưa tay lên chống đỡ nhưng vẫn bị trúng đòn tấn công liên tiếp vào mặt. Đau rát, gương mặt bắt đầu sưng lên. Hà yên vẫn không dừng lại, không hề quan tâm đến bất kì ai. Những người xung quanh mở to mắt ngạc nhiên, một số nữ sinh đau xót che mặt đi, không nỡ lòng nhìn cô gái dưới kia bị đánh một cách dữ dội như thế.
“Bộp”. Chân của hà Yên đột nhiên bị một bàn tay chặn lại. Cô ta giật mình quay ra nhìn.
- Thầy… thầy Minh!
- Em làm gì vậy? – Thầy Minh nhíu máy.
- Em… chúng em chỉ là đang thi đấu thôi mà.
- Cúng đâu cần dữ dội thế.
- Em… “Rầm”. Cơ thể nó không trụ vững nổi, đổ rầm ra sàn. Thầy Minh giật mình, vội vàng chạy lại, bế xốc nó lên, nhanh như cắt ra khỏi phòng tập. Ra cổng trường, bắt vội chiếc taxi, thầy Minh lập tức đưa nó đến bệnh viện. Nằm trong lòng thầy Minh, nó cố mở mắt. Không phải gương mặt quen thuộc, có đôi phần thất vọng.
- Cô bé ngốc. Nếu không làm được tại sao phải miễn cưỡng thi đấu như thế chứ? – Thầy Minh đâu lòng vuốt mái tóc nó. – Nếu không phải Kiệt nhìn thấy Lâm và Nhiên trong bệnh viện, sợ em có chuyện mà báo cho thầy, thầy cũng sẽ không bỏ chuyến bay mà về đây đâu. Như thế em sẽ xảy ra chuyện gì đây?
- Thầy… cảm… ơn… thầy! – Nó thều thào, gắng gượng nói được vài chữ.
- Ngốc! Sức khỏe em là quan trọng nhất, đừng có vì quá đau lòng mà tổn hại mình. Dù thế nào… thầy cũng sẽ bên cạnh bảo vệ em!
Nhắm chặt đôi mắt, nó nép chặt hơn vào lòng thầy Minh, tìm kiếm sự che chở. Có lẽ, hành động hôm nay của nó là quá bồng bột. Còn quá nhiều người quan tâm, lo lắng cho nó. Dù hắn nói ra những lời đó vì lí do gì, dù cho không còn hắn bên cạnh, nó vẫn phải sống tốt, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì những người đã yêu thương mình.
Lá sẽ cố sống, sống cho tương lai phái trước, dù cho… không còn cây bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...