Đối đầu
- Ý chị là sao?
Một cô nữ sinh trông có vẻ ăn chơi với mái tóc được nhuộm đỏ rực nhướn mày ngạc nhiên hỏi Hà Yên. Hà Yên ngả đầu bên thành ghế, cười khẩy:
- Chẳng phải chị nói quá rõ rồi sao?
- Chúng ta lâu rồi không hoạt động. Em còn tưởng chị định giải tán nhóm luôn chứ.
- Chị chưa bao giờ có ý định nó. Dạo gần đây chán, không muốn bày trò thôi.
Hà Yên vẫn cười. Chán chỉ là một cái cớ. Còn lí do chính… Nói sao nhỉ? Để lấy lòng một người chăng? Để trong mắt người đó chỉ lưu giữ những hình ảnh đẹp của mình? Chậc, cái này được gọi là sức mạnh của tình yêu đây.
- Thế mấy đứa có muốn có cơ hội quậy phá hay không? - Tất nhiên là muốn rồi. – Một nữ sinh tóc vàng bật dậy. – Thế nhưng chẳng phải chị muốn tạo thiện cảm trong mắt “người đó” sao? Sao bây giờ lại…
- Thì…tại có lí do đặc biệt… – Mặt Hà Yên đỏ lựng. – Tóm lại mấy đứa không cần hỏi nhiều. Mà này, có ai biết mấy đứa siêu quậy mới vào trường không?
- Mấy đứa siêu quậy đợt vừa rồi làm loạn chỗ ở của giáo viên á? – Lần này là giọng nói của một tên con trai. – Nhưng sao tự dưng chị lại hỏi chuyện mấy đứa đó? - Vì chị muốn…chúng là đối thủ của ta. - Hả???
Năm đôi mắt mở tròn vẻ “không hiểu gì hết”. Hà Yên uể oải phất phất tay: - Mấy đứa đừng có trợn mắt nhìn chị như thế! Chị không thích! Nếu không phải con bé Ngọc Du gì đó chiếm tình cảm của thầy Minh thì bà chị đây cũng chẳng rãnh rỗi ra tay làm gì.
- À! – Nam sinh khác lên tiếng vẻ đã hiểu. – Ra là lần này đại tỷ đánh ghen.
- Nói gì đấy? – Hà Yên lừ mắt. – Chị mày sao phải làm cái trò đó? Chỉ là dạy cho nó một bài học để biết điều hơn tí thôi. Được rồi, được rồi! Giải tán! Có gì chị sẽ thông báo sau. Chị mệt rồi, đi chơi cả tuần phải nghỉ chút đã. Mấy đứa cũng nghỉ đi.
- Vậy tụi em chào chị!
Năm cái đầu cúi rạp rồi rời khỏi phòng. Còn lại mình Hà Yên nghịch ngợm cốc nước trên bàn. Nở một nụ cười “tươi tắn”, nhỏ khẽ nói, giống như đang thầm thì: - Ngọc Du, chúng ta thử đối đầu chút xem sao nhé! * * *
- Hắt xì!!! Nó gãi gãi mũi. Quái lạ! Nãy giờ hắt hơi đến mấy lần rồi đấy. Không biết kẻ nào cứ nhắc đến nó hoài vậy nhỉ? Mệt quá! Ngủ tí cũng không xong. Nó tặc lưỡi, cuốn chặt cái chăn, nhắm mắt vào tính ngủ tiếp.
“Ọc ọc ọc”. Cái bụng biểu tình làm nó nhớ ra là nó vẫn chưa ăn tối gì hết. Oài, mệt chỉ muốn ngủ. Quên luôn cả việc xoa dịu cái dạ dày. Kiếm cái gì ăn chút đã, Giờ này nhà ăn của trường cũng đóng cửa luôn rồi. Hay là ra canteen? Nhưng mà lười đi lắm. Ở phòng cho khỏe =.=. Kiếm trong nhà chắc cũng có đồ ăn chứ nhỉ? “Cộp”. Ái ui! Cái gì thế? U trán rồi! nó méo mặt nhìn lên. Và nguyên nhân là do…cái giường. Tình hình là nó ngủ không biết trời đất trăng sao gì nên ngã lăn xuống giường lúc nào cũng không hay. Mà lạ một điều là nó còn…chui tọt luôn xuống giường nữa =.=”. Thành ra vừa nhỏm dậy là bị cộc đầu luôn. Khổ quá!
Sau một hồi lục lọi cái tủ lạnh, kết quá là…chẳng có cái gì =.=”. Nó tiếp tục “kiên trì” lục thêm mấy cái tủ trong phòng nữa. Cuối cùng cũng tìm ra một gói bánh còn nguyên chưa bóc. Ăn tạm vậy. Còn uống thuốc nữa. ôi, nó chúa ghét thuốc! Nhưng không uống không được. Đành vậy, ai bỏ nó ốm cơ chứ.
“Cộc cộc”. Có tiếng gõ cửa vang lên. Nó ngạc nhiên ngoái lại. Giờ này còn ai đến vậy nhỉ.
- Ai vậy?
- À…là…tớ…Kiệt đây. Tớ đến…thăm cậu. – Người đứng ngoài có vẻ khá ngại. Cũng dễ hiểu. Nãy giờ đi trong cái khu kí túc xá nữa này, cậu bị không ít ánh mắt nữ sinh nhìn với đôi mắt…lấp lánh hình tim (_ _”). Mấy cô nữ sinh này thật hết cách. cậu đã đứng trước cửa phòng nó nhưng mấy đôi mắt “chan chứa yêu thương” kia vẫn không buông tha. Nếu là bình thường cậu đã nổi khùng đuổi hết mấy cô nữ sinh này đi rồi. Chỉ có điều đang đừng trước cửa phòng nó. cậu không muốn nó nhìn thấy BỘ MẶT ÁC QUỶ của mình.
- À…Chờ tớ xíu.
Nó đứng dậy, định ra mở cửa. Nhưng vừa bước được hai bước thì…nó tá hỏa luôn với chính căn phòng của mình. Chẳng là vừa tìm đồ ăn, nên nó vứt hết đồ đạc lung tung qua một bên để…tìm cho dễ. Thế là…tèn…tén…ten…một bãi chiến trường đã được hình thành. Bình thường thì nó bừa bộn thật, nhưng lúc này…còn gấp mười lần thế. Nó vội vã nhảy bổ vào dọn dẹp cấp tốc.
- Du! Cậu làm gì lâu thế? Có chuyện gì à? Mình vào nhé!
- Không đừng… “Cạch”. Nó còn chưa kịp nói xong Kiệt đã đẩy cửa bước vào. Nó lại còn quên khóa cửa chứ. Đãng trí quá! Và thế là…kiệt lại hóa đã lần thứ hai khi bước vào căn phòng của nó. Còn nó không biết làm gì hơn ngoài việc…cười trừ.
- Du…Du…à…phòng…phòng cậu sao vậy?
Khổ thân, Kiệt nhà ta sốc quá nói không nên lời. Thực lòng thì phòng cậu cũng đâu có thuộc dạng ngăn nắp, nhưng để đạt đến trình độ như nó thì…quả là một quá trình gian khổ “rèn luyện” đây =.=.
- Hê hê…chào…cậu.
Nó nở một nụ cười…méo xẹo…nhìn Kiệt, tay vẫy vẫy chào. Kiệt nhìn điệu bộ cười như mếu của nó mà suýt bò lăn ra cười. Cậu nhẹ nhàng đến ngồi bên cạnh nó, cùng nó thu dọn mấy thứ đồ đang vương vã-i đầy trên sàn nhà. Nó đỏ mặt, ngượng ngùng đẩy cậu ra chiếc ghế bên cạnh.
- Cậu cứ ngồi đi. Để mình làm cho. Cái này…là do mình bày mà.
- Không sao. – Kiệt cười dịu dàng. – Một mình cậu dọn chẳng phải lâu hơn là có hai người cùng dọn sao. Mình giúp cậu một tay. Không có vấn đề gì đâu. Chúng ta là bạn mà.
- Nhưng…nhưng… - Cậu không cần ngại. Để mình giúp cho.
Nó còn chưa kịp nói thêm gì, Kiệt đã hăng hái xắn tay vào giúp nó. Nó không biết làm gì hơn, đành để cậu muốn làm gì thì làm vậy.
- Cậu làm gì mà lục tung hết đồ đạc nên thế. Con gái không nên quá bừa bộn. Như vậy tớ làm sao thích được.
- Hả???
Hình như nó vừa nghe thấy Kiệt nói cái gì mà “làm sao mà thích được”. Ai thích? Thích cái gì? Mải dọn dẹp quá làm nó chẳng nghe rõ cái gì hết.
- À không! Không có gì. Tớ chỉ hỏi cậu làm gì để phòng bừa vậy thôi. – Kiệt lắc đầu, cười. - À tớ…tớ muốn kiếm ít đồ ăn. Tớ thấy…
- Đói hả? – Kiệt nghiêng đầu.
- Ừm. – Nó gật nhẹ, cúi mặt xuống.
- Vậy chúng ta làm cái gì ăn nhé!
- Hả? Thật sao? – Nghe nhắc đến đồ ăn là nó hai mắt nó lập tức sáng lên như đèn pha ô tô =.=”.
- Ừ. Nhưng ở đây có cái gì dùng để nấu không? - Không…không có. Á! Nó hét toáng lên, vẻ ngạc nhiên hết sức, đứng bật dậy nhanh đến mức không kịp nhìn mà cộc luôn đầu vào cánh cửa tủ chưa kịp đóng hết. Nhăn nhó xoa xoa cái đầu, nó không ngừng nguyên rủa…cái tủ =.=. Tại sao toàn là đầu nó chấn thương thế? Thế này giảm hết chỉ số IQ chứ còn à? - Cậu có sao không? – Kiệt vội đứng dậy, lo lắng nhìn nó.
- Tớ không sao đâu. Chỉ đau đầu chút thôi mà. – Nó cười gượng. – À mà này, vừa rồi cậu nói là đồ dùng để nấu á?
- Sao? Có gì không ổn à?
- Nhưng…nhưng…ai sẽ nấu? Không…không phải cậu đấy chứ? - Tớ có gì không ổn?
- Cậu…cậu biết nấu thật sao? Nhưng cậu là con trai mà.
- Hơi kì đúng không? Nhưng tớ thực sự thích việc này. Cũng là do…tình yêu của mẹ tớ truyền lại thôi…
Giọng Kiệt đột nhiên trầm lại. Cậu mỉm cười. Nhưng sao nụ cười ấy có cái gì đó…chua chát. Đôi mắt cậu hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm, nơi có những ánh sao lấp lánh đang tỏa sáng. - Mẹ cậu rất thích nấu ăn sao? - Ừ. Mơ ước của bà là có thể trở thành một đầu bếp. Nhưng đáng tiếc là không được. Bà đã phải từ bỏ những giấc mơ ấp ủ bao năm rồi. Còn giờ thì…dù có muốn…bà cũng không thể thực hiện được điều ước ấy. - Kiệt, sao trông cậu có vẻ buồn vậy? – Nó đưa đôi mắt long lanh, lấp lánh sự lo lắng nhìn về phía Kiệt.
- Tớ à? Không có đâu. Tơ rất yêu đời mà. Giống Du đó. – Kiệt cười xòa, xoa xoa đầu nó.
- Cậu làm sao bằng tớ được. Tớ là số một. – Nó chun mũi, vẻ mặt tinh nghịch.
- Ừ. Du là số một. Vạy tớ là số hai. Được không? – Kiệt lại nhường nó một bước. - Ừ. Vậy còn tạm chấp nhận được.
Nó cười, đưa tay véo mũi cậu bạn. Kiệt không chịu thua, cũng đưa ta véo má nó. Nó hét ầm lên, xoa má, miệng không ngừng kêu đau rồi lại 2uay qua trả thù, bẹo má Kiệt.
- Á! Cậu làm gì đấy? Cái má của tớ quý lắm đầy! – Kiệt cũng hét lên.
- Không quý bằng mà tớ.
Nó lè lưỡi rồi đứng dậy, chạy vụt đi. Kiệt vui vẻ chạy theo sau. Hai đứa đuổi nhau khắp căn phòng. Bỗng… “Bộp”. Nó vấp phải một “chướng ngại vật” trên sàn nhà, vá thế là cả người nó “rơi tự do” xuống mặt đất >.< dbr> - Cứ trèo đi. Mau lên. Chúng ta đi nhanh còn về nhanh.
< d="" /> - Vậy…tớ trèo nhá!
d> Nhanh như cắt, nó lập tức leo lên vai Kiệt rồi nhảy phắt lên bức tường. Công nhận có người làm đệm ở dưới nhảy dễ hơn thật >...< làm nó ngẩn người, răm rắp thực hiện theo lời cậu. “Bộp”. Tiếp đất an toàn. Nó đã nằm trọn trong vòng tay Kiệt, trông khung cảnh có phần rất…lễnh mệnh ~^o^~.
- Được rồi! Chúng ta đi thôi.
Kiệt đặt nó xuống, tiếp tục đút tay túi quần bước đi. Nó vội vã chạy theo sau.
Sau 15 phút cuốc bộ…
- Oa! Mỏi quá, sắp đến nơi chưa vậy?
Miệng nó không ngừng than vãn. Kiệt đi bên cạnh cũng sắp không chịu nổi. Ai đời đi bộ có 15 phút mà nghe nó kêu than không dưới 30 lần =.=”. Hi vọng mau đến cái siêu thị chết tiệt kia đi. - A! Đến rồi!
< dogp="" /> Kiệt mừng rơn, hét ầm lên khi nhìn thấy cái tên Siêu Thị Pinzey trước mặt. Thế là xong. Đỡ nghe nó ca thán nữa.
- Oa, là đây sao? Hay quá, vào thôi!
Nó lôi tuột cậu chạy vèo vào trong. Kiệt không kịp phản ứng, nhìn cái mặt nghệt ra đến tội nghiệp. Sao vừa rồi thấy nó uể oải lắm mà. Giờ lạ hí ha hí hửng đến thế? - Chúng ta bắt đầu chọn từ đâu nhỉ? A! Bánh socola này! Nhìn ngon quá! Cả loại bánh này nữa, nhìn đáng yêu ghê! Oa, kẹo gì vậy? trông xinh quá cơ!
Hiện tại thì có vẻ như nó đang làm việc rất có năng suất. Miệng nói không ngừng, còn tay cũng không ngừng…tiện thể lấy đồ ăn vặt bỏ vào xe đẩy. Mặt Kiệt lúc này chỉ có thể diễn tả bằng hai từ: méo xệch. Thật hết nói nổi nó rồi. Đến lúc này chắc có lẽ cậu cũng chẳng thể giữ nổi bình tĩnh nữa.
- Lâm Ngọc Du! Chúng ta đi kiếm đồ để nấu chứ không phải là đồ ăn vặt.
Tần suất âm thanh không hề nhỏ đã thu hút sự chú ý của mọi người vào cặp đôi này. Nó giật mình, mắt chớp chớp vô tội nhìn Kiệt. Rồi tiếp theo đó, mắt vẫn nhìn Kiệt, tay thì nhanh nhẹn xếp lại chỗ đồ ăn vặt vừa lấy vào chỗ cũ. Kiệt mềm lòng, đành dịu giọng:
- Được rồi, được rồi. Nếu cậu thích thì cứ lấy. Nhưng lấy vừa phải thôi. Chúng ta dùng làm đồ tráng miệng cũng được.
- Thật không?
- Thật!
- Yeah!!!
Chỉ đợi có thế, nó lập tức lôi hết mấy thức vừa mới trả lại vào xe đẩy. Lại còn lấy thêm một đống đồ nữa. Mặt Kiệt lại một lần nữa rơi vào trạng thái…méo mó. Biết vậy cậu đã không mềm lòng rồi.
Sau gần một tiếng đồng hồ chọn đồ trong siêu thị, Kiệt cùng nó trở về cùng với trên dưới…chục túi đồ lớn =.=. - Du, như vậy chúng ta vào trường kiểu gì?
- Hả? À thì…chuyển dần dần chắc cũng lọt hết được đống đồ này chứ. – Mặt nó cũng đã méo mó.
- Thôi được. Thử xem sao vậy.
Một hồi chật vật cùng đống đồ. Cuối cùng cả hai đã trót lọt vào trong trường. Nó thì vẫn nhe nhởn. Chỉ khổ thân Kiệt nhà mình thôi, haizzz.
- Ở đây có bếp chứ? – Kiệt vất vả…vác mấy túi đồ vào.
- Ừ có. – Nó gật đầu cái “rụp”. – Cái trường này cũng hay ghê. Có đủ mọi thứ. Bên kí túc xá nam cũng vậy chứ? dbr d="">< dbr> - Ừ. Cũng đầy đủ cả. Được rồi. Bắt đầu nào. Cậu vào chuẩn bị đồ nấu nướng. Tớ sẽ sắp xếp mấy thứ đồ này vào tủ giúp cậu. - Được.
Nó lon ta lon ton chạy ngay vào trong bếp. Nhưng chưa đầy 10 phút thì… “Xoảng xoảng”. “Choang”. “Keng”. Những âm thanh “vui tai” liên tiếp nối đuôi nhau vang lên. Kiệt hốt hoảng chạy vào bếp. Xem chứng cái bếp cũng chưa đến mức kinh khủng như cậu tưởng, nhưng nó còn…hơn thế nữa >.. - Oa! Mùi gì thơm quá!
Nó đột ngột choàng dậy. Kiệt vội vã ngồi thẳng dậy,, vẻ mặt hết sức ngây thơ =.=”.
- Ơ, cậu làm xong rồi sao? Nó cười gượng, chớp chớp mắt nhìn khay đồ ăn trước mặt.
- Ừ.
- Cậu…Giỏi quá đi! Nhìn ngon chết đi được!
Nó vui vẻ ôm trầm lấy Kiệt, không để ý rằng mặt cậu đã chuyển sang màu…đỏ rực rỡ từ lúc nào.
- A! Được rồi. Chúng ta cùng ăn nhé!
- Ừ. Nó ngồi thụp xuống ghế, tay bắt đầu cuốn một ít mì lên chiếc dĩa, nếm thử. Mùi vị rất thơm ngon. Kiệt tài quá đi mất ^o^! dbr>< dbr> - Sao cậu biết làm đồ ăn ngon thế? Dạy tớ đi!
- Ừ. Khi nào rảnh, tớ sẽ dạy cậu nhé ^^. Sau này còn nấu cho tớ ăn nữa ^o^.
- Nghe cứ như cậu là chồng tớ không bằng. – Nó bĩu môi.
- Tớ mong là vậy… – Tất nhiên giọng Kiệt noi rất nhỏ.
- Hả? Cậu bảo gì?
- Không có gì. Mau ăn đi.
- Ừm. Nó gật đầu cái “rụp”, cật lực “chiến đấu” với chỗ thức ăn. Và chưa đầy nửa tiếng sau, tất cả các đồ đĩa, bát, cốc đều trong tình trạng “sạch bong kin kít”.
- Oa, nó quá. Cậu xong chưa kiệt? – Nó ngước nhìn Kiệt. Cậu mới chỉ ăn được một nửa.
< jyok="" /> - À, chờ tớ một lát. Xong ngay đây.
Kiệt vội vàng ăn thêm một chút nữa rồi dọn đồ. Tất nhiên, việc rửa bát cũng là do cậu đảm nhiệm. Nó mà làm thì không biết lại vỡ bao nhiêu đồ nữa đây =.=”. Cô nhóc hậu đậu này, nếu sau này lấy nhau, chẳng lẽ cậu cũng là người dọn đồ o_0. Ai da, nghĩ linh tinh rồi. Bỏ đi. - Bây giờ mới 9 giờ, chúng ta đi chơi nhé!
Kiệt dịu dàng nhìn nó, khuyến mãi thêm một nụ cười rất chi là cute >. - Đi đâu đây?
d jyok=""> - Qua bar chơi. cậu thấy sao?
- A, được lắm. Lâu rồi tớ không đi đấy.
- Vậy chúng ta đi.
Kiệt mỉm cười, bật điện thoại, nói gì đó với người ở đầu dây bên kia rồi nắm tay nó, kéo ra ngoài bằng…lối trèo tường =.=.
“Kéttttttt”. Một chiếc xe đen bóng loáng đỗ ngay trước mặt hai người. Nó còn đang ngơ ngác thì Kiệt đã nhanh nhẹn lôi tuột nó vào trong.
- Ơ! Cái này…là của cậu?
- Ừ. Tớ vừa gọi đến. – Kiệt ngả người xuống ghế, đôi mắt đen tuyệt đẹp nhắm hờ. Mấy sợi tóc nâu mềm rủ xuống gương mặt cậu, trông quyến rũ vô cùng >..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...