Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------------
Đường Vọng Hải, tòa nhà Kình Thiên.
Tòa nhà bị bỏ hoang đã một năm nay, nguyên nhân được cho là do nhà đầu tư gặp vấn đề nên rốt cuộc tòa nhà vẫn chưa tiến hành giai đoạn xây cất cuối cùng.
Ngay lúc này tại tầng một của toà nhà có mấy gã đại hán cánh tay đầy hình xăm đang vây quanh. Ở chính giữa là Lương Hạo đang nhìn Hoa Minh Minh mặt mũi sưng vù.
"Ngươi nên cầu trời khấn phật sao cho tên kia đến nhanh một chút nếu không ta sẽ mượn tạm của ngươi một cánh tay."
"Đại ca đừng a, Phương Minh nhất định sẽ lập tức tới ngay, ta và hắn ta là bạn thân, hơn nữa hắn ta là người yêu cây hơn yêu mĩ nữ, nhìn thấy khúc gỗ tốt như vậy còn kích động hơn cả thấy gái đẹp, ta nói với hắn ta nơi này có cây mun hắn ta nhất định sẽ tới."
Hoa Minh Minh vội vàng mở miệng, còn cô gái vóc người gợi cảm ăn mặc hở hang bên cạnh Lương Hạo cứ cười khúc khích không ngừng,"Lương thiếu, em cảm thấy không nên tháo cánh tay của hắn ta xuống."
Nghe cô ta nói như vậy, tuy trong lòng Hoa Minh Minh hận nữ nhân này muốn chết bởi vì nếu như tối hôm qua không phải nữ nhân này câu dẫn hắn ta lừa hắn ta đến cái hẻm nhỏ thì làm gì có chuyện hắn ta bị bắt cóc, bất quá lúc này đây hắn ta vẫn vội vàng gật đầu, nữ nhân này rốt cuộc cũng không phải là kẻ mất lương tâm.
"Kỳ thực em cảm thấy nên cắt bỏ cái chân thứ ba của hắn ta, tối hôm qua hắn ta quả thật là không thành thật chút nào, nếu như Lương thiếu tới trễ em đã bị hắn ta khi dễ rồi."
Nữ nhân đó vừa õng ẹo vừa nói chuyện, Hoa Minh Minh rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là lòng dạ đàn bà, tối hôm qua chính là nữ nhân này chủ động câu dẫn hắn ta, bây giờ lại đánh phủ đầu.
"Yên tâm, lát nữa hai người bọn chúng ai cũng chạy không được."
Lương Hạo nở nụ cười tàn nhẫn, Hoa Minh Minh nghe lời này một cái lập tức kêu lớn:"Ngươi nói sẽ không tính toán gì hết, ngươi đã nói chỉ cần ta lừa được Phương Minh tới ngươi liền thả ta đi."
"Đồ ngu, thả ngươi đi sau đó chờ ngươi báo cảnh sát hả?"
Một gã đại hán vẻ mặt giễu cợt nhìn về phía Hoa Minh Minh, thật đúng là ngây thơ, bọn họ làm chuyện phạm pháp là bắt cóc, hơn nữa lát nữa còn muốn giết người, làm sao có thể thả hắn ta đi được.
"Các người, các người nói không giữ lời!"
Hoa Minh Minh thở hổn hển, lập tức cả người như qủa bóng xì hơi xụi lơ ngồi phịch xuống đất, dường như không thể nào tiếp thu được sự thật này, hành động này khiến cho mấy gã đại hán kia cười ha ha, nhưng bọn họ cũng không để ý rằng lúc Hoa Minh Minh cúi đầu trong mắt toát ra một tia giảo hoạt.
"Được rồi, tất cả mọi người chú ý một chút, kêu bọn Hao Tử quan sát cho kỹ, chỉ cần có người tiến vào cao ốc lập tức truyền tin, tuyệt đối không được để cho bọn chúng trốn thoát."
"Lão đại cứ yên tâm đi, bọn Hao Tử rất tinh mắt, toàn bộ cao ốc trước sau đều có các huynh đệ canh gác, chỉ cần hắn ta vừa tiến đến ngay lập tức sẽ bị phát hiện."
Người được xưng là lão đại gật đầu, sau đó vẻ mặt cười nịnh nhìn về phía Lương Hạo,"Lương thiếu, cậu xem các huynh đệ đều đã tập họp đủ rồi, dựa theo ước định của chúng ta..."
"Yên tâm, không quên các ngươi đâu, sau khi chuyện này thành công một xu cũng không thiếu, đương nhiên nếu như khiến cho bổn thiếu ta sảng khoái, đến lúc đó ta thưởng gấp bội."
"Chuyện này là hiển nhiên, bắt được tên tiểu tử kia rồi chỉ cần Lương thiếu muốn xả giận kiểu gì thì sẽ được xả giận kiểu đó, ta có rất nhiều phương pháp tra tấn, đến lúc đó Lương thiếu có thể thử một chút."
"Tốt, ta đây đến lúc đó phải vui đùa một chút cho sảng khoái mới được!"
Biểu hiện của Lương thiếu có chút vặn vẹo, trong đầu của hắn ta lại hiện ra hình bóng của Hàn Kiều Kiều, sau khi thu thập tên tiểu tử kia sẽ đến phiên Hàn Kiều Kiều.
Nghĩ đến vóc dáng như yêu tinh của Hàn Kiều Kiều, thân thể của Lương thiếu liền nóng lên, trực tiếp dùng bàn tay to bè của mình với sang nữ nhân bên cạnh hung hăng bóp một cái, khiến cho nữ nhân này hờn dỗi kêu to một tiếng, thanh âm kia cũng khiến cho bọn đại hán nóng lên, tiếng kêu của nữ nhân này tuyệt đối là gợi tình.
"Ok, mọi người ở chỗ này chờ tiểu tử kia đến, ta phải ăn sạch sẽ cô nàng yêu tinh này trước đã."
Lương Hạo như bị lửa đốt, trực tiếp ôm nữ nhân này đi về phía bên kia, mà nữ nhân này cũng không có cự tuyệt, cười tủm tỉm bước vội theo, chỉ chừa cho những đại hán này một cái cặp mông không ngừng vặn vẹo.
"Được rồi, có tiền là ngon rồi, đừng nhìn nữa, làm xong chuyện này, tất cả đều có thể được chia đến mấy trăm ngàn, đến lúc đó tìm nữ nhân phát tiết một chút."
Lão đại nhìn thấy thủ hạ của mình thèm thuồng liền mở miệng an ủi một câu, chỉ cần làm xong chuyện này hắn ta sẽ có trong tay bốn triệu, phân cho mấy tên thủ hạ mỗi người hai ba trăm ngàn, còn hắn ta ôm trọn ba triệu.
Một cái mạng hai triệu, đây là giá cả mà hắn ta đề ra!
Giữa lúc tên lão đại này và thủ hạ của hắn ta đắm chìm trong suy nghĩ sau khi chi tiền thì đi đâu để tìm phụ nữ phát tiết thì từng đạo thanh âm truyền đến từ một nơi không xa.
"Cảnh sát đây, bỏ vũ khí xuống!"
Tiếng bước chân nghiêm chỉnh đã qua huấn luyện đang truyền đến, lão đại và mấy tên thủ hạ đều trợn tròn mắt, nhất là khi cảnh sát chỉ còn cách bọn họ chưa đên mười mét.
"Là ai đã tiết lộ, chạy!"
Giờ khắc này tên lão đại đã bất chấp tất cả, hắn ta biết hắn ta nhất định phải chạy, nếu không một khi bị kết án hắn ta chỉ còn cách bóc lịch dài dài!.
Cả bọn điên cuồng chạy trốn, không ai đi để ý tới Hoa Minh Minh đang ngồi dưới đất, Hoa Minh Minh từ dưới đất đứng lên, mang theo vẻ mặt mừng rỡ,"Phương Minh thật đúng là thông minh, dĩ nhiên hiểu được tin tức mà mình truyền ra ngoài, biết báo cảnh sát tới cứu mình."
"Giơ tay lên!"
"Đừng đừng đừng, tôi là con tin, tôi tên là Hoa Minh Minh."
Mấy cảnh sát xông vào giơ súng nhắm vào Hoa Minh Minh, Hoa Minh Minh vội vã kêu lên, ngay lúc đó hắn ta liền nhìn thấy Âu Dương Tuyết Tình xông vào.
“Âu Dương cảnh quan!"
Âu Dương Tuyết Tình cũng thấy được Hoa Minh Minh, nhìn mấy vị đồng nghiệp bên cạnh nói rằng:"Anh ta chính là con tin bị bắt cóc - Hoa Minh Minh mà chúng ta muốn giải cứu."
Có Âu Dương Tuyết Tình giới thiệu, mấy vị cảnh sát này không đứng đó nữa mà nhanh chân truy kích các phần tử chạy trốn.
"Âu Dương cảnh quan, có phải Phương Minh báo án không?"
"Không sai, cách đây một giờ Phương Minh gọi điện thoại cho tôi nói anh bị người ta bắt cóc, địa điểm bắt cóc là cao ốc Kình Thiên, cho nên tôi lập tức báo cáo với thị cục, cuối cùng họ cũng phái hình cảnh đội và người của đặc cảnh đội đến đây nghĩ cách cứu viện, anh yên tâm, lũ người đã bắt cóc anh sẽ không thể chạy thoát được dù là một tên."
Một giờ trước, Âu Dương Tuyết Tình đang làm việc thì nhận được điện thoại của Phương Minh, ngay từ đầu cô có chút ngạc nhiên tại sao Phương Minh lại gọi điện thoại cho mình, nhưng vừa mới bắt máy, câu đầu tiên mà Phương Minh nói chính là:"Âu Dương cảnh quan, tôi muốn báo án, có người bị bắt cóc ở cao ốc Kình Thiên."
"Phương Minh không có tới sao?"
Nghe Âu Dương Tuyết Tình giải thích xong, Hoa Minh Minh nhìn hai bên một chút nhưng không thấy Phương Minh, có chút không cam lòng lẩm bẩm một câu:"Tôi là bị hắn ta liên lụy, bọn chúng vì muốn dụ hắn tới nên mới bắt tôi."
"Anh nói cái gì?"
"Ah, không có gì, tôi nói tên Phương Minh kia thật hết chỗ nói, cũng không đến xem tôi thế nào."
Tuy là trong lòng có chút bất mãn, nhưng Hoa Minh Minh cũng không có nói cho Âu Dương Tuyết Tình biết mục đích của bọn kia là nhắm tới Phương Minh, bởi vì hắn ta không biết vì sao Phương Minh đắc tội vị Lương thiếu kia, vì vẫn chưa nói chuyện với Phương Minh nên hắn ta vẫn giữ im lặng.
"Được rồi, giao chuyện truy bắt mấy tên bắt cóc này lại cho chúng tôi, còn anh lên xe cảnh sát đi."
Âu Dương Tuyết Tình ra hiệu bảo hai vị đồng sự mang Hoa Minh Minh rời đi, còn cô theo chân đồng sự tiếp tục đuổi bắt bọn cướp.
Ở góc bên trái của tòa nhà, lúc này Lương Hạo và nữ nhân kia đang quần áo xốc xếch vẻ mặt kinh hoảng chuẩn bị leo tường chạy trốn, không sai, hai người đã biết tin tức cảnh sát đến, hơn nữa vì lúc hai người đang hành sự ở góc nhà, cho nên ngay khi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát liền bật dậy chạy về phía bờ tường.
Chỉ là, một người thì say rượu còn một người thì vật lộn với phụ nữ cả đêm, đứng trước bờ tường cao hai mét cả hai người mất cả nửa ngày cũng không thể leo lên.
"Tới đây, cô ngồi xuống để tôi dẫm lên lưng cô lấy đà. " Lương Hạo nhìn về phía nữ nhân kia, ra lệnh.
"Lương thiếu, còn em thì sao? " nữ nhân kia liền dùng biểu tình điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Lương thiếu.
"Cô sợ cái gì, chỉ cần tôi không bị bắt, đến lúc đó tôi tự nhiên sẽ sắp xếp người đi cứu cô, đừng nói nhiều, nhanh lên!"
Lương Hạo có thể làm chuyện ác nhiều năm như vậy, sự thông minh của hắn ta cũng không thấp, đợi đến lúc hắn ta rời khỏi nơi này thì hắn ta sẽ phủi sạch mối quan hệ với tất cả chuyện này, còn như nữ nhân này chết sống ra sao thì liên quan gì đến hắn ta?
"Lương thiếu đến lúc đó anh nhất định phải phái người tới nộp tiền bảo lãnh cho em, em không muốn ngồi tù."
Nữ nhân này cũng biết nếu như không có lương thiếu chuyện lần này khẳng định cô không thoát được, cho nên cô chỉ có thể gửi hy vọng cuối cùng vào Lương thiếu, hy vọng hắn ta sẽ nộp tiền bảo lãnh cho cô.
Nữ nhân này liền cúi người xuống, Lương Hạo không chút do dự dẫm lên lưng cô ta, đôi tay nắm lấy bờ tường, sau đó dùng sức nhảy lên, ngay sau đó nữ nhân liền nghe phịch một tiếng, cô nghĩ rằng chắc là Lương thiếu đã nhảy xuống.
"Lương thiếu, anh nhất định phải cứu em a."
Nữ nhân đứng bên kia bờ tường hô hoán, chỉ là bên kia tường không có một tiếng đáp lại.
"Đừng nhúc nhích!"
Mấy giây sau, mấy vị đặc công vọt tới, nữ nhân này liền vội vàng giơ hai tay lên,"Tôi vô tội, tôi cái gì cũng không biết."
Đặc công tuyệt nhiên không có để ý cô, hai vị đặc công đưa cô đi, còn hai vị khác chạy nước rút phi thẳng lên bờ tường, chẳng qua là khi hai vị đặc công nhìn thấy sự tình phía sau bờ tường trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, trực tiếp nói vào bộ đàm.
" Tổ 3 hội báo, có một đối tượng tình nghi nhảy qua bờ tường, không hiểu sao lại té ngất đi, mau gọi nhân viên cứu cấp đến đây!"
Không sai, lúc này Lương Hạo đang quỳ rạp trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, cho người ta cảm giác giống như là lúc nhảy xuống từ bờ tường không cẩn thận ngã xuống.
Xe cứu thương rất nhanh đã chạy tới, nhân viên cấp cứu đưa Lương Hạo lên thùng xe gào thét rời đi, còn các đặc cảnh cũng nhao nhao phản hồi với đồng nghiệp ở trong cao ốc, không có ai chú ý tới bên kia đường, có một đạo thân ảnh yên lặng quan sát hết thảy mọi chuyện.
"Lão Hoàng, đi thôi."
Phương Minh vỗ vỗ đầu con chó tên lão Hoàng đang ngồi chồm hổm ở một bên, sau đó một người một chó xoay người hướng phía đường cũ quay trở về, chỉ bất quá, sắc mặt của Phương Minh hơi có chút tái nhợt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...