Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn:
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------------
Xe dừng ở gành đá bên cạnh, Kiều Kiều từ trong ngăn kéo lấy ra một gói thuốc lá, thuận tôiy đem bao thuốc lá đưa cho Phương Minh ra hiệu, nhưng Phương Minh vẫn là xua tôiy cự tuyệt.
"Tiểu đạo sĩ, vậy cậu bây giờ dự định tiếp tục đợi ở Ma Đô hay là quay về? "
Bang!
Cái bậc lửa bằng kim loại màu bạc đốt điếu thuốc, Kiều Kiều ưu nhã phun ra một vòng khói rồi dò hỏi.
"Sẽ đợi ở chỗ này, tôi và bạn của tôi dự định mở một cửa hàng bên cạnh. "
"Bạn của cậu, chính là người vừa nãy? "
Đôi mắt đẹp của Kiều Kiều cau lại dưới hàng lông mi, "Tên kia chính là một hoa hoa công tử, cậu từ lúc nào lại giao thiệp với người như vậy? "
"Một người bạn khác, cậu cũng nên có chút ấn tượng với người được goi là Đại Trụ ở cùng thôn với tôi. " Phương Minh cười khổ đáp, xem ra hình tượng của Hoa Minh Minh trong mắt Hàn Kiều Kiều không được tốt lắm.
"Đại trụ? Không nghĩ ra. "
Kiều Kiều nhớ lại một cái sau đó lắc đầu, chuyện đã nhiều năm như vậy, ai có thể nhớ những người đã từng đi qua cuộc đời mình.
"Ở Ma Đô mở cửa hàng chi phí có thể không thấp, cậu cứ nghĩ kĩ đi, đừng đến lúc đó ngay cả tiền cưới vợ cũng không có. Được rồi, cậu bây giờ đang ở nơi nào? "
"Sa Xuyên trấn XX đường phố bên kia. "
"Chưa từng nghe qua. "
Gương mặt của Kiều Kiều biểu tình lạ lẫm, cái địa danh này nàng đúng là chưa từng nghe qua, Ma Đô lớn như vậy, mà nàng đi đâu cũng đều là giải đất phồn hoa, còn cái nơi rồng rắn lẫn lộn như Sa Xuyên trấn này thì cho tới bây giờ chưa từng đi qua.
Bầu không khí, lập tức yên tĩnh lại.
Kiều Kiều lẳng lặng phun ra nuốt vào điếu thuốc lá, Phương Minh trầm ngâm một lúc rồi mở miệng hỏi: "Người đàn ông kia lai lịch thế nào, hôm nay cô vũ nhục hắn như thế sau này hắn có làm gì cô không? "
"Bản tiểu thư cũng không phải sợ, chẳng qua cũng chỉ là một tên nhị thế tổ có một chút tiền mà thôi, còn dám chọc tới bản tiểu thư trực tiếp phế hắn luôn. "
Đối với phong cách đại tiểu thư của Kiều Kiều Phương Minh đã hiểu được phần nào rồi, nếu Kiều Kiều nói như vậy thì rõ ràng là cô không sợ gã đàn ông kia gâyphiền toái.
"Sao thế, cậu đang quan tâm tôi sao? " Kiều Kiều đột nhiên cười cười nghiêng khuôn mặt về phía Phương Minh phun điếu thuốc lá ra, "Nhưng cậu chỉ là một tiểu đạo sĩ không có tiền không có quyền, coi như là quan tâm tôi thì có ích lợi gì cơ chứ? "
"Con gái hút thuốc không tốt. "
Phương Minh cau mày thổi tan làn khói thuốc, có đôi lời hắn không có nói ra, tuy là hắn không quyền không thế, nhưng có đôi khi hắn dùng thủ đoạn vu sư cũng đủ hắn đối phó một vị nhị thế tổ rồi.
“Rồi rồi rồi, chỉ có cô vợ nhỏ của cậu là tốt thôi, thiên chân vô tà lại sùng bái cậu như vậy, đáng tiếc ah, biết đâu người ta bây giờ đang ở trường nắm tay của một cậu bạn học khác thì sao, đã sớm quên lời thờ trên bãi cỏ năm ấy rồi, không phải là cậu thì không gả. "
Phương Minh quyết định ngưng trò chuyện với Kiều Kiều, nữ nhân này luôn có một loại sở thích xát muối lên vết thương của người khác.
"Nơi mà cậu nói tôi không biết, ngày hôm nay thì ở nhà tôi một đêm, cũng tiện nghi cho cậu rồi, nghĩ tới việc tôi đường đường là đại minh tinh lại ở cái nơi ngoại trừ chim chóc thì chẳng có lấy một bóng người. "
Nghe được lời của Kiều Kiều nói, Phương Minh vốn muốn nói "Không có việc gì tôi có thể nói cô được", nhưng Kiều Kiều trực tiếp một cước giẫm lên chân ga, chiếc Ferrari như biến thành một con mãnh thú gào thét rồi xông đi trên quốc lộ
Không đến một khắc đồng hồ, xe lái vào một tiểu khu hạng sang, Phương Minh liếc nhìn tên tiểu khu: Thang Thần Nhất Phẩm, dường như truyền thông có đưa tin qua, là tiểu khu cao cấp của Ma Đô, được xưng là tấc đất tấc vàng, bởi vậy cũng có thể suy đoán Kiều Kiều mấy năm nay tiền kiếm được không ít.
Có câu nói như sau, năm nay là năm ăn chơi nhảy múa, mộ phần tướng quân không người thăm viếng, chuyện nhà của con hát thì ai cũng quan tâm, minh tinh làm ra tiền đống đống, mà Hàn Kiều Kiều đang là minh tinh điện ảnh đang nổi tiếng thu nhập tự nhiên không thấp.
Xe dừng lại, Phương Minh đi theo Kiều Kiều tới cửa gian phòng, thấy Kiều Kiều đang muốn mở cửa, rốt cục nhịn không được mở miệng nói: "Có một mình cô ở đây thôi sao? "
"Nếu không... Thì sao, chẳng lẽ nhà tôi có đàn ông tôi còn mang cậu qua đây, threesome sao, tôi cũng không phải loại ác thú như vậy.”
Bất quá cậu muốn đối phó với cô vợ nhỏ của cậu, bản tiểu thư tôi không ngại có thể cho cậu được một lần song phi.. "
Cô nàng yêu tinh này, lại nữa rồi!
Khụ khụ!
Phương Minh quyết định vẫn là không lên tiếng, hắn vốn là muốn nói cô nam quả nữ sợ không thích hợp, nhưng hiện tại xem ra cô nàng lưu manh Kiều Kiều này căn bản cũng không lưu ý những thứ này, nếu người ta là con gái còn không thèm để ý vậy hắn còn già mồm cái gì?
"Tôi chỗ này tổng cộng có ba căn phòng, bên kia là của tôi, bên cạnh là của Yến Tử, một gian bên kia vẫn chưa có người nào ngủ, cậu có thể ngủ gian phòng này, bất quá cậu buổi tối nếu như ngủ không được tùy thời có thể đến phòng của tỷ tỷ a, tỷ tỷ buổi tối không khóa cửa phòng. "
Rầm!
Phương Minh không trả lời, trực tiếp là đi tới căn phòng kia mở cửa ra sau đó quay người đóng cửa, lúc đóng cửa còn nghe được tiếng cười duyên như chuông bạc của Kiều Kiều.
Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, ai nấy tự đi vào giấc mộng của mình...
"Lương Thiểu tra được, người nọ và một người đàn ông khác đang ở tầng 66 nô đùa, người đàn ông kia là hội viên của nơi này, bất quá chỉ là hội viên bạch kim cho nên không thể lên tầng này. "
Bên trong bệnh viện, Lương Hạo nghe thủ hạ hội báo, gương mặt vặn vẹo biến hình, tràn đầy cừu hận dục hỏa.
" Trước tiên mặc kệ con điếm thúi đó, nhưng thằng đàn ông kia tao muốn hắn chết, tìm cho tao tin tức của đồng bọn hắn, sau đó tìm cho tao thằng đàn ông kia, tao chỉ cho tụi bay ba ngày, ba ngày nữa tao muốn có kết quả. "
"Đã điều tra rõ, đồng bọn của gã đàn ông kia tên là Hoa Minh Minh, nhưng cụ thể đang làm gì hiện nay còn không biết, bất quá bọn em đang tra tiếp, chẳng mấy chốc sẽ có kết quả. "
Nhìn thủ hạ ra khỏi phòng, khuôn mặt của Lương Hạo hiện lên sát ý, "Bất kể là ai, ngươi cũng chết chắc rồi! "
...
Sáng sớm, vệt ánh nắng đầu tiên chiếu vào khiến Phương Minh tỉnh lại, nhìn cửa phòng ngủ của Kiều Kiều đóng kín, gõ vài cái cũng không có trả lời.
Két két!
Cầm tay nắm cửa phòng xoay một cái không ngở có thể mở được cửa, ánh mắt của Phương Minh đầu tiên chính là rơi vào trên một cái giường lớn, đó là một cái giường lớn hình tròn đường kính lớn hơn ba thước, mà giờ khắc này yêu tinh Kiều Kiều này nằm trên cái giường lớn này mà không đề phòng chút nào.
Phịch!
Phương Minh trực tiếp cài cửa lại, yêu tinh này thật sự không khóa cửa giống như tối qua đã nói, nhưng mấu chốt không phải là không khóa cửa mà là cái tư thế ngủ trần truồng.
Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, Phương Minh chỉ cảm thấy một cỗ huyết khí dâng lên, ước chừng hít thật sâu mấy hơi thở mới hạ nhiệt được.
Lẽ nào yêu tinh này cũng không biết đối với nam nhân mà nói sự cám dỗ của nàng lớn bao nhiêu ư? Nàng vẫn cứ như vậy tin tưởng mình chắc chắn mình sẽ không nổi lên tâm tính lang sói sao?
Lắc đầu đem những tư tưởng hổn loạn trong đầu ném đi, Phương Minh tìm đến một cây viết và trang giấy, ở phía trên viết xuống số di động của mình sau đó để lên bàn, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi cửa phòng chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy một người bạn đã mười năm không gặp là một chuyện vui, mà lúc gặp lại Hoa Minh Minh, Phương Minh nhận ra đôi khi đây cũng không nhất định là một chuyện tốt, nhất là vị bằng hữu này còn là một đại minh tinh quang mang vạn trượng xinh đẹp động lòng người.
"Phương Minh, cậu thật là lợi hại, lúc trước là tôi có mắt không nhìn thấy thái sơn, đây chính là đại minh tinh Hàn Kiều Kiều a, lại bị cậu câu được, việc này mà ra ngoài thì đoán chừng 500 anh em bạn bè của tôi cũng phải kêu cậu là sư phụ.”
Bên ngoài lối vào thị trường đồ cổ Đông Đài, Hoa Minh Minh đã chờ sẵn ở đó rồi, hai mắt đỏ bừng rất hiển nhiên là cả đêm phấn khởi không có ngủ.
"Dạy tôi đi, rốt cuộc là làm sao cua được, tôi cũng không trông mong theo đuổi được đại mỹ nữ như Hàn Kiều Kiều, nhưng sau khi học được thì cũng có thể theo đuổi nữ minh tinh hạng hai hoặc hạng ba a. "
Phương Minh không để ý tới Hoa Minh Minh trực tiếp đi vào trong, từ trong giọng nói của Hoa Minh Minh hắn có thể xác định Trương Yến không nói với Hoa Minh Minh chuyện xảy ra tối hôm qua, suy nghĩ một chút cũng phải, dù sao cái này không phải là chuyện vẻ vang gì, Trương Yến muốn giữ gìn hình tượng của Kiều Kiều đương nhiên sẽ không nói cho Hoa Minh Minh tối hôm qua xảy ra chuyện gì.
"Phương Minh, chỉ cần cậu nói cho tôi biết, từ nay về sau cậu chính là ca ca của tôi. "
Hoa Minh Minh đi theo sát bên cạnh Phương Minh không ngừng nói, chỉ là Phương Minh thủy chung chưa từng để ý tới hắn.
"Được rồi, sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một lạy. "
Hoa Minh Minh ngăn cản Phương Minh, làm bộ sẽ cúc cung, bất quá còn không có đợi Phương Minh trả lời, cách đó không xa truyền đến thanh âm của Hoa Bác Vinh.
"Tiểu tử thối cậu làm cái gì vậy? "
Uầy...
Khóe miệng của Hoa Minh Minh co quắp một cái, trên mặt cố ý lộ ra nụ cười chân thành quay đầu nhìn lão nhân nhà mình đang đi tới vội vàng giải thích: "Lão gia tử, tôi đây không phải là muốn bái Phương Minh là thầy nha. "
"Bái sư? "
Hoa Bác Vinh hơi kinh ngạc, hắn không biết tại sao chỉ sau một đêm, thái độ của con trai mình đối với Phương Minh lại biến hóa lớn như vậy? Bất quá nghĩ đến Phương Minh là đồ đệ của ân công, mà bản lĩnh của ân công được xưng tụng là bản lĩnh của thần tiên tông ta cũng liền bình thường trở lại.
Đoán chừng là tối hôm qua Phương Minh triển lộ thủ đoạn chấn nhiếp tên tiểu tử thúi này, cho nên tiểu tử thúi này mới có thể muốn bái sư.
Bất kể nói thế nào, thái độ của tiểu tử thúi này đối với Phương Minh chuyển biến là một chuyện tốt, dù sao cũng hơn việc ông ta phải lấy gậy đập cho một trận rồi mới thay đổi thái độ.
Nghĩ tới đây Hoa Bác Vinhh nghiêm sắc mặt trừng mắt mắng: "Ngươi nói bậy cái gì, bái sư kiểu gì kì vậy, coi như ngươi thực sự muốn bái sư trước tiên cũng phải hạ mình cái đã. "
Hoa Bác Vinh thế nhưng cũng biết rằng, cao nhân như lão thần tiên bọn họ thu đồ đệ yêu cầu nghiêm ngặt không nói, lễ nghi cũng cực kỳ phức tạp.
Phải biết rằng từ xưa vô luận là hành nghiệp như thế nào, đều chú ý một câu nói, một ngày là thầy cả đời là thầy, sư phụ và đồ đệ đó là quan hệ phụ tử, thu đồ đệ, phải là nhiều lần khảo sát sau đó mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Bất quá, đã biết con trai cuối cùng cũng biết Phương Minh lợi hại hơn nữa muốn bái sư, cũng coi như là một chuyện tốt rồi, mặc kệ cuối cùng có thể hay không bái vào môn hạ nhưng ít ra cũng khiến hắn cảm thấy vui mừng.
Đương nhiên, nếu như Hoa Bác Vinh biết Hoa Minh Minh muốn bái sư là vì học tán gái, không biết có còn vui mừng nổi không hay là ra tay đập chết cái tên nghiệt tử này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...