Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn:
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Thẩm Tự Kính sau khi nói đến đây, trên mặt còn có vẻ cực kỳ khiếp sợ, rất hiển nhiên chuyện phát sinh kế tiếp cho dù là nhiều năm trôi qua như vậy cũng làm cho hắn không còn cách nào quên, thậm chí còn để lại ấn tượng khắc sâu trong trí nhớ.
Tần Đức Phong quan sát Kỳ Kỳ và Đại Trụ đám đã bị hấp dẫn theo lời nói của Thẩm Tự Kính, chỉ có Phương Minh nhìn Thẩm Tự Kính trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
"Lão đạo sĩ mang theo ta đi dạo toàn bộ vườn trường chừng mấy ngày, mỗi ngày đều không ngừng dừng lại ở một chỗ nào đó, không nói câu nào, thậm chí có lúc còn đứng ở đó cả một giờ đồng hồ. "
"Giữa lúc ta tưởng rằng cuối cùng cũng bắt được sơ hở của lão đạo sĩ này thì lão đạo sĩ dẫn ta tới một chỗ ở trong sân trường, cái chỗ ấy, chính là vị trí chúng ta hiện tại đang đứng. "
Lời kể của Thẩm Tự Kính làm cho đám người Tần Đức Phong theo bản năng nhìn một chút dưới chân, lập tức lần nữa lộ ra vẻ lắng nghe.
"Lúc đó lão đạo sĩ sau khi đi tới nơi này móc trong ngực ra một vật, ta lúc đó không biết được đó là vật gì, bất quá sau lại biết đây là la bàn, lão đạo sĩ cầm la bàn mở ra để dưới đất sau đó nhìn chằm chằm la bàn một hồi, trong miệng lẩm bẩm những thứ mà ta nghe không hiểu, sau một lát cũng không biết từ nơi nào tìm tới một thanh xẻng sắt, chỉ vào một chỗ để cho ta đào. "
"Ta mặc dù không tin tưởng lão đạo sĩ, nhưng nghĩ tới lời căn dặn của lão hiệu trưởng, cuối cùng vẫn dựa theo phân phó của lão đạo sĩ cầm xẻng sắt bắt đầu đào lên, lúc đầu thì chẳng có gì, song khi ta đào được ba mươi centimét lại phát hiện làm thế nào cũng không đào được nữa, rõ ràng đều là bùn đất nhưng xẻng sắt không xuống xuống được. "
Không xúc xuống được?
Trên mặt đám người Tần Đức Phong đều lộ ra vẻ nghi hoặc, đất ở nơi sao lại không xúc xuống được, trừ phi phía dưới là đụng phải nham thạch rồi, nhưng lời của lão sư đã nói rất rõ ràng rồi, phía dưới vẫn là bùn đất.
"Ta không tin là có ma quỷ nên cứ tiếp tục xúc xuống phía dưới, nhưng mà lão đạo sĩ cũng không ngăn trở ta, không bao lâu lão hiệu trưởng lại tới nhưng lại cầm lấy xẻng sắt trong tay tiếp tục đào, giữa lúc ta dự định nhắc nhở lão hiệu trưởng thì lại nhìn thấy lão hiểu trưởng đã hơn sáu mươi tuổi vậy mày một xẻng xúc xuống liền có thể moi ra toàn là bùn đất. "
Sau khi nói đến đây, Thẩm Tự Kính cảm xúc tựa hồ là có chút kích động, "Nhưng mà lão hiệu trưởng bởi vì dùng sức, xẻng sắt cắt vào chân của ông ấy, trực tiếp cắt đứt bên cạnh bàn chân, máu tươi chảy tại chỗ ròng ròng. "
"Ta vừa nhìn thấy tình huống ấy xảy ra lập tức tiến lên nâng lão hiệu trưởng, không ai ngờ, lúc này phía sau lại truyền đến tiếng cười sang sãng của lão đạo trưởng. "
"Thành công rồi, ha ha, lấy máu thay nước, chỉ có như suối trào, ván này ngược lại là có thể bố trí. "
Sau khi Lão hiệu trưởng bị xẻng sắt tước mất một phần bàn chân lão đạo sĩ ngược lại còn cười lớn, Thẩm Tự Kính lúc đó chỉ trợn mắt nhìn chằm chằm lão đạo sĩ, bất quá lão đạo sĩ căn bản không để ý đến hắn, chỉ là hướng phía lão hiệu trưởng nói rằng: "Chính là chỗ này, ở chỗ này bày cục có thể đảm bảo mạch văn của y học viện hội tụ trăm năm không tiêu tan. "
Càng làm cho Thẩm Tự Kính không nghĩ tới là lão hiệu trưởng chẳng những không có vì vậy mà tức giận, ngược lại nghe lão đạo sĩ nói xong trên mặt lại lộ ra biểu tình mừng như điên.
Thẩm Tự Kính phẫn nộ, hắn cảm thấy lão hiệu trưởng đã bị lão đạo sĩ này lừa gạt, hắn nhất định phải ngăn cản lão hiệu trưởng tiếp tục bị lừa, nhưng mà đang lúc hắn chuẩn bị mở miệng nói, lão đạo sĩ cũng đột nhiên từ trong ngực móc ra một lá cờ màu vàng, mặt trên vẽ đầy ký hiệu rậm rạp.
Lão đạo sĩ đem cờ xí ném vào giữa vũng bùn, sau một khắc, máu loãng của lão hiệu trưởng ở giữa vũng bùn chợt bắt đầu từ từ xuất hiện biến hóa, đến cuối cùng hóa thành một dòng suối trong dâng lên.
Chính cảnh tượng này làm Thẩm Tự Kính chấn động, làm cho Thẩm Tự Kính ngây người ngay tại chỗ quên hết những điều muốn nói, chỉ là ngây ngốc nhìn chằm chằm vũng bùn.
Nước ngầm, điểm này Thẩm Tự Kính tự nhiên là biết đến, nhưng một khắc trước vẫn là vũng bùn khô khốc một khắc sau đột nhiên tuôn ra nước suối, điều này làm cho Thẩm Tự Kính hiểu được tuyệt đối không thể nào là nước suối trong lòng đất.
Nếu không phải là suối trong lòng đất, như vậy nên giải thích cảnh trước mắt như thế nào?
Nhưng mà chuyện thần kỳ hơn còn ở phía sau, mắt thấy thời điểm nước suối dâng lên đến mức sắp tràn ra, lão đạo sĩ lại từ trong ngực móc ra một tấm bùa màu vàng sau đó dán vào chỗ có nước suối
Bùa này thiếp xuống phía dưới sau đó toàn bộ nước suối không còn dâng lên, cứ như vậy mặt đất cân bằng, không có một giọt nước suối tràn ra.
Hai màn này, có thể nói là khiến toàn bộ tri thức nhiều năm qua của Thẩm Tự Kính đều bị đẩy ngã, hắn có thể xác định đây không phải là ma thuật, bởi vì... toàn bộ phát sinh đều là do hắn tận mắt nhìn thấy.
"Đầy tràn thì tổn thất, chỉ dựa vào tờ phù lục này của lão đạo thì không trấn áp được, nhất định phải mượn những vật khác trấn áp cái mạch văn này, để tránh mạch văn không bị tiết ra ngoài. "
Đây là lời lão đạo nói trước Thẩm Tự Kính và lão hiệu trưởng, kế tiếp lão đạo lại nói gì đó hắn cũng không biết, bởi vì thời điểm đó hắn chạy về cầm băng vải băng bó cho lão hiệu trưởng.
Hơn nữa ngày thứ hai hắn bởi vì một ít nguyên nhân nên bị điều đi công tác ở địa phương, mãi đến hai tháng sau mới trở lại trường học.
Đến khi Thẩm Tự Kính trở lại trường học, hắn đột nhiên phát hiện vườn trường có thêm một bức tượng, bức tượng này chính là vị hiệu trưởng đầu tiên của trường điêu khắc, mà vị trí đặt tượng chính là dựng thẳng đứng trên vũng bùn mà ông đã đào.
Nhìn thấy bức tượng này, Thẩm Tự Kính nghĩ tới câu nói mà lão đạo nới với lão hiệu trưởng trước đây, cũng hiểu tác dụng của bức tượng này, đó chính là dùng để trấn áp nước suối.
Chỉ là một bức tượng rốt cuộc làm sao trấn áp nước suối. Thẩm Tự Kính không nghĩ ra, mà lão hiệu trưởng cũng chưa từng đề cập qua với hắn chuyện này, thật giống như căn bản chưa hề xảy ra chuyện gì.
Từ đó về sau Thẩm Tự Kính cũng không nhìn thấy lão đạo sĩ nữa nhưng trong vòng hai mươi năm sau đó y học viện hiển lộ tài năng trong giới y học, từng vị học sinh trở thành trụ cột trong giới y học, trong đó không thiếu những nhân vật được xem là núi Thái Sơn như ông.
Mỗi khi chứng kiến thành tựu của học sinh của y học viện, Thẩm Tự Kính trong lòng sẽ luôn liên tưởng đến lời nói trước đây của lão đạo.
Hai mươi lăm năm sau Thẩm Tự Kính tiếp nhận chức vị hiệu trưởng, mà lão hiệu trưởng lúc hấp hối cho gọi hắn tới phòng bệnh, không có dặn hắn những lời khác, chỉ dặn dò duy nhất một điểm chính là: Chăm sóc tốt bức tượng, tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ vấn đề nào.
Đến lúc đó Thẩm Tự Kính vẫn không rõ, y học viện sở dĩ sẽ phát triển nhanh như vậy là có quan hệ với bức tượng trấn áo trên mạch nước suối.
"Chuyện này nói ra cũng sẽ không có người tin, cho nên ta không có nói cho bất cứ ai, giống như lúc Đức Sơn đảm nhiệm chức vị hiệu trưởng, ta cũng chỉ là dặn dò qua ngươi, trong trường kiến thiết không cho phép di chuyển bức tượng này.
Thẩm Tự Kính nhìn về phía Tần Đức Phong, Tần Đức Phong trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, hắn đến bây giờ mới hiểu được vì sao lão sư lại trịnh trọng căn dặn mình như vậy, thì ra căn nguyên là ở chỗ này.
"Lão sư, con nghe lời thầy căn dặn, không hề động tới bức tượng này. "
"Ta đương nhiên biết ngươi không có động tới, nhưng tại sao lại xuất hiện biến hóa như vậy ta cũng không biết phải nói sao, nhưng nghĩ rằng vị tiên sinh này cũng có thể giải thích nghi hoặc. "
Thẩm Tự Kính đem ánh mắt nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh gật đầu, hắn đương nhiên biết vì sao bức tượng lại có biến hóa như vậy. Cái này nếu nói cũng chỉ có thể trách là lão hiệu trưởng kia không có nói rõ ràng cho Thẩm Tự Kính biết!, bất quá rất có thể vị lão hiệu trưởng kia cũng chỉ là biết cái da lông mà thôi.
"Quả thực bức tượng kia không bị động tới, nhưng cái này không có nghĩa là bức tượng sẽ không xảy ra vấn đề, bởi vì lúc đầu ông không làm rõ vấn đề, đó chính là rốt cuộc ý vị của mạch văn là như thế nào. "
Phương Minh mở miệng, Thẩm Tự Kính trên mặt lộ ra vẻ lắng nghe, chắp tay nói rằng: "Còn hy vọng tiên sinh có thể giải thích nghi hoặc. "
"Mạch văn thật ra là một cách gọi đặc thù, ta tin tưởng đổi một từ khác các vị đều đã từng nghe nói qua. " Phương Minh nheo nheo hai mắt lại, "Phong thủy khí vận tất cả hẳn là đều không xa lạ gì. "
"Cái này... Dĩ nhiên. "
Trên mặt đám người Tần Đức Phong lộ ra vẻ xấu hổ, về phong thuỷ bọn họ tự nhiên là biết, nhưng là một hiệu trưởng đàm luận cái này không tốt chút nào
"Phong thuỷ phong thuỷ, phong thuỷ tốt có thể mang đi vận may của một người, vô luận là tài vận hay là vận làm quan thậm chí còn các loại số mệnh, mà ở có nơi đặc thù cũng không dùng phong thuỷ để hình dung, mà là dùng một loại phương thức khác xưng hô, trường học này chính là một cái trong số đó. "
Phương Minh trong đầu cũng là nhớ lại lời nhắc nhở của sư phó cậu trước đây
"Phật đạo không nói phong thuỷ, mấy chỗ đạo quan và chùa miểu không cần quan sát phong thuỷ, bởi vì bọn họ căn bản không có phong thuỷ đáng nói, thầy phong thủy của đạo quan và chùa miểu đều là những kẻ lừa đảo mua danh chuộc tiếng không có bản lãnh thật sự mà thôi. "
"Đạo gia nói đạo vận, phật gia luận phật quang, thần phật tự thân chính là mang theo khí tràng phong thủy cường đại, nàu đâu còn cần phong thuỷ gia trì, mà trừ nơi đó ra còn có một chỗ đặc thù cũng không thể lấy phong thủy khí vận mà nói, đó chính là trường học. "
"Trường học không nói phong thuỷ, trường học chỉ luận mạch văn, nhưng mà lợi dụng phương pháp phong thuỷ có thể ngưng tụ mạch văn, mạch văn không tiêu tan thì trường học không phải suy bại cho nên, mạch văn trên thực tế chính là một cách xưng hô khác của phong thủy khí vận ở trường học."
Tâm tư thu hồi, ánh mắt nhìn về phía mọi người ở đây, Phương Minh trầm giọng nói rằng: "Mạch văn vừa là phong thuỷ vừa lại cao hơn so với phong thuỷ, nhưng thủy chung vẫn có một ít đặc tính của phong thủy, đó chính là dễ dàng bị tức tràng quấy nhiễu. "
Nhìn thấy tất cả mọi người vẫn là biểu tình nghi hoặc, Phương Minh chỉ có thể dùng ngôn ngữ đơn giản giới thiệu: "Cử một ví dụ đơn giản, một thân cây trồng ở bốn phía không bị rợp bóng, về sau lại có người xây một bức tường đá bốn phía cái cây lại còn cao hơn cấi cây rất nhiều, như vậy cái cây này có thể xuất hiện biến đổi hay không? "
Đầy là một ví dụ có thể trả lời được, bởi vì chỉ cần là học qua tiểu học tự nhiên sẽ có kiến thức để trả lời, lập tức Đại Trụ nói tiếp: "Đương nhiên sẽ có cải biến, đã không có ánh mặt trời chiếu xạ, cây này sẽ từ từ héo rũ, dù cho không chết cũng sẽ không sinh trưởng được nữa. "
"Không sai, chính là cái đạo lý này. " Phương Minh gật đầu, tiếp tục nói: "Cái gì gọi là phong thuỷ, cổ nhân từng có tổng kết, khí thừa phong tắc tản, giới thủy nhi chỉ. Cổ nhân tụ chi sử dụng không tiêu tan, đi chi sử dụng có ngăn, cố vị chi phong thuỷ. "
"Vô luận là khí hay là gió đều là vô hình, cho nên, phong thuỷ chăc chắn là một chỉnh thể khí tràng, dùng tri thức chính trị mà chúng ta khi còn bé đều học qua mà nói đó chính là: Chỉnh thể quyết định chức năng cục bộ, cục ảnh hưởng đến công hiệu của chỉnh thể. "
"Quay lại chuyện này mà nói, bức tượng điêu khắc này không có thay đổi, nhưng bức tượng này chỉ là một cục cục bộ trung tâm rất quan trọng, còn trường học là một chỉnh thể, khi những cục bộ khác xuất hiện tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến chỉnh thể, tiến tới ảnh hưởng đến từng cục bộ, cũng liền dẫn tới thay đổi phong thủy của trường học.”
"Phong thủy của trường học thay đổi dẫn đế kết quả không ngoài hai điểm, thứ nhất, có lợi cho tăng trưởng mạch văn; thứ hai, bất lợi cho tăng trưởng mạch văn. Rất hiển nhiên quý giáo đây thuộc loại thứ hai.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...