Dịch: Lãng Nhân Môn
***
Châm chọc! Khoe khoang!
Đây là trắng trợn châm chọc và khoe khoang!
Bảo vật còn có giá trị ư? Tấn thăng Thần Thông cảnh chỉ như chơi đùa thôi ư?
Nghe câu này cả đám đệ tử ngoại môn đều hừng hực tức giận, chỉ hận không thể đấm thẳng vào mặt Hàn Siêu mấy cái.
Khuôn mặt kia quá mức vô sỉ rồi!
Bảo vật trong bí cảnh đều hiếm có khó tìm, là kỳ trân dị bảo vô giá! Bất kể là loại bảo vật nào xuất hiện ở vương triều thế tục đều sẽ gây ra mưa máu gió tanh, dẫn tới người người tranh đoạt.
Thậm chí được coi là bảo vật gia truyền, bảo khí trấn quốc!
Còn một tia pháp lực của Thần Thông cảnh không biết đã khiến biết bao thiên tài tha thiết mơ ước, cầu còn chẳng được, cuối cùng đành ôm hận mà chết ngay nhất phẩm Nhục Thân cảnh.
Chuyện này khó tựa lên trời vậy!
Thấy khí tức trên người Hàn Siêu phập phồng không ngớt, tăng rồi lại giảm làm họ không khỏi thấy bất bình, giấu sâu dưới nỗi bất bình ấy là sự hâm mộ khó tả thành lời.
Thần Thông cảnh, pháp lực vô biên!
Không thành Thần Thông thì cuối cùng cũng chỉ là kiến hôi!
- Hừ! Mọi người, chẳng bằng chúng ta cùng xông lên đánh tên Hàn Siêu này một trận ra trò đi, nếu không ta thật sự không chịu được, cơn tức này nuốt sao cũng không trôi nổi!
Lúc này Tiêu Tư Huyền đứng giữa không trung nghiến răng đưa ra một lời đề nghị.
Nghe thế đám đệ tử trên bảng Thần Thông đều sáng mắt, không khỏi động lòng.
Họ đều đã tức đến ứa gan rồi, nắm tay cũng ngứa ngáy khó chịu lắm!
- Khoan, chậm đã nào!
Cảm nhận được ánh mắt xấu xa từ bốn phương tám hướng phóng tới Hàn Siêu cất dược thần thạch đi, rồi giơ tay, nói:
- Các người thật sự muốn đánh ta sao? Thế phải biết là ta đã nuốt Cửu Khiếu Thăng Long đan, còn có vài thứ đồ kỳ quái nữa đấy, đến chính ta còn chẳng biết trong người mình đã tích lũy thực lực đến mức nào đâu. Chẳng may lúc ta tấn thăng Thần Thông cảnh đột nhiên lại không khống chế được pháp lực rồi làm bị thương các ngươi thì không hay đâu!
- ...
Nháy mắt mọi người đều im bặt, ý muốn giết người vừa ngóc đầu dậy đã vội cụp đuôi nằm xuống.
Từ xưa tới giờ tấn thăng Thần Thông cảnh tích lũy càng hùng hậu thì căn cơ càng sâu, pháp lực ngưng luyện ra sẽ càng lợi hại và tinh thuần hơn!
Pháp lực là nguồn cội của thần thông!
Pháp lực càng mạnh thì đương nhiên khi sử dụng sẽ càng lợi hại hơn!
Trong Vạn Chân tiên môn đã từng có không ít thiên tài tích lũy rất nhiều khi còn là nhất phẩm Nhục Thân cảnh, sau đó đạt tới trạng thái hoàn mỹ rồi đột phá lá chắn, chuyển hóa nguyên lực tinh thần thành cổ lực, trực tiếp lao tới cảnh giới thứ hai của Thần Thông, Chân Nguyên cảnh!
Nghe được lời Hàn Siêu vừa nói không ít người phải kiêng dè, rút lui về phía sau.
- Thế mới đúng chứ!
Hàn Siêu nhìn sắc mặt mọi người thì mỉm cười hài lòng, hắn hiểu rõ mình đã khống chế được tình cảnh rồi nên mới nói tiếp:
- Hứa Quang, tên họ Trịnh, hôm nay có quá nhiều người thế này nếu ta mà trả thù các ngươi thì chắc sẽ bị vây công. Nếu đã không đánh được thì ta đành vào ốc đảo phía trước tầm bảo vậy! Mọi người, hẹn gặp sau nhé!
Dứt lời hắn không để ý tới sắc mặt đám Hứa Quang đen như đáy nồi mà xoay người đi thẳng.
- Hừ! Hàn Siêu, đợi sau này ta tấn thăng Thần Thông cảnh sẽ lại tìm ngươi quyết một trận sống mái!
Lam Cảnh hừ lạnh một tiếng, sau đó y nhặt kiếm lên, tra vào vỏ, sát ý trong mắt cuồn cuộn trào ra.
- Chờ ngươi leo lên được Thần Thông cảnh rồi hãy nói!
Hàn Siêu bay vụt đi, đã sắp đến cạnh ốc đảo nghe vậy chỉ phất tay áo rồi tùy tiện đáp lại, chẳng hề để tâm đến người này.
Rất nhanh sau đó hắn đã bước vào ốc đảo, thấy cảnh tượng trước mắt hắn không khỏi giật mình thán phục.
Ốc đảo này phủ kín cây cối, hoa cỏ nở rộ,có một dòng suối nhỏ chảy xuyên qua rừng, thẳng tới trung tâm ốc đảo.
Cúi đầu là thấy trong suối còn có cả tôm cá, bèo rong thì mọc thành bụi, bừng bừng sức sống.
- Đáng tiếc trong ốc đảo này đều là cây bụi thấp, không có cây lớn đủ che trời.
Hàn Siêu nhìn quanh một vòng, rồi linh hoạt như sóc lao vào trong.
Chốc lát sau hắn đã bắt gặp một hồ nước nhỏ, nước trong thấy cả đáy.
Ừng ực.
Hắn tới bên hồ, cúi đầu vốc nước lên uống, lát sau thì lửng dạ. Sau đó hắn nghĩ một lát, cũng không định nhảy xuống tắm rửa mà chỉ rửa qua mặt mũi tay chân cho sạch.
Tiếp theo nên đi tìm bảo vật.
Hắn vẫn luôn kiềm chế không đột phá Thần Thông cảnh chính là vì tìm bảo vật trong bí cảnh này. Rõ ràng là nếu đột phá Thần Thông cảnh thì tiên môn sẽ không để hắn ở lại đây nữa.
Bởi vì thực lực Thần Thông cảnh và Nhục Thân cảnh thật sự cách quá xa.
Hai bên đã không còn cùng một cấp bậc nữa rồi.
Phép thuật Thần Thông có thể dễ dàng đánh bại võ giả Nhục Thân có thần lực ngàn cân.
Giống như tinh linh của Tiêu Tư Huyền lúc nãy, vừa há mồm đã phun ra phép thuật nên hắn chỉ có thể tránh né.
Thân thể dù đao thương bất nhập nhưng khi đụng phải phép thuật thì chỉ như miếng đậu hủ mềm oặt, chạm vào là tan vỡ ngay!
- Hử?
Hàn Siêu nhảy lên vài cái đã ra khỏi rừng rậm, trước mắt hắn đột nhiên sáng bừng lên, xuất hiện một chuyện rất quái lạ.
Đây là một mảnh đất trống, dài rộng khoảng hơn mười trượng, trong đó không hề có một gốc cây ngọn cỏ nào.
Quanh đó có tám tấm bia đá dựng theo phương vị bát quái, mà ngay trung tâm mảnh đất chỉ cắm một lá cờ hình tam giác, mặt cờ màu đen vẽ một con kiến đỏ.
Nhìn kỹ hơn thì những dòng chữ màu đen trên tám tảng đá lại đập vào mắt hắn.
- Bảo vật tại đây, không cần nhổ cờ? Hay thật! Đây chắc hẳn là Vạn Chân tiên môn lập ra rồi.
Hàn Siêu đứng dưới cột cờ, đi quanh vài vòng, trong đầu suy nghĩ lướt nhanh như gió nhưng cũng không chạm vào cột cờ kia.
Đây chẳng lẽ là thăm dò ư?
Vậy nhổ hay không?
- Hàn Siêu, ngươi trốn nhanh lắm. Đã làm bị thương người của ta mà không định đưa quà nhận lỗi sao?
Đột nhiên hơi lạnh tấp tới, giọng nói lạnh thấu xương của Tiêu Tư Huyền truyền vào tai hắn.
Hàn Siêu quay đầu thì thấy cô bé đã đứng trên không, sắc mặt lạnh như băng, bên cạnh cô ta vẫn là đứa trẻ có thể phun băng châm lúc nãy.
Còn bảy thiếu niên hộ vệ đã đứng xung quanh cô ta, giống như đám chó săn trung thành, cứ nhìn chằm chằm vào hắn.
- Chậc, Tiêu cô nương đúng là khiến người khác hâm mộ mà, một tinh linh có thể phun phép thuật sợ là đã chẳng có ai trong bí cảnh này đấu lại được mà lại thêm một tinh vật khác giúp ngươi bay lên không trung! Không biết tinh linh hoặc tinh vật thứ ba của cô là thứ gì đây nhỉ?
Hàn Siêu nhếch môi cười, cả người lùi lại một chút, đứng ngay cạnh chữ "Bảo" rồi nói.
- Hử, ngươi có ý gì?
Tiêu Tư Huyền hạ thấp xuống, mái tóc bạc phất phơ trong gió, đôi mắt đẹp đã hiện vẻ tức tối.
- Không có gì,ta chỉ tò mò thôi mà. Người hầu của ngươi ăn nói xấc xược thế mà ta vẫn giữ mạng cho y đã là nương tay rồi. Nếu ngươi còn dây dưa thì đừng trách ta nặng tay. Dạo gần đây ta định giết hơi nhiều người rồi, không muốn lại lấy mạng thêm mấy kẻ vô công rỗi việc nữa.
Hàn Siêu tùy tiện xua tay áo, không để tâm tới cô ta nữa mà cúi đầu cẩn thận nhìn chữ "Bảo" trên đá.
- Hàn Siêu, ngươi dám thất lễ với tiểu thư nhà ta như thế hả?
Thấy hắn vô lễ như thế thiếu niên tên Bạch Tam tức giận rút phăng kiếm ra.
- Trông chừng con chó nhà ngươi đi, để nó chạy ra ngoài thì phải rọ mõm lại chứ, nếu không cắn người khác rồi bị đánh chết sẽ không hay đâu.
Hàn Siêu giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve chữ trên tấm bia đá, chậm rãi mở lời, khí thế cũng đã tập trung trên người Bạch Tam.
Một tia hồng quang dần hiện trên cơ thể hắn, sát khí ngút trời.
Rầm rầm.
Máu chảy như gió, huyết khí cường đại dâng lên, tựa như một con rồng viễn cổ đang thức tỉnh, ngay sau đó sẽ nhắm người mà cắn nát.
Ong.
Đúng lúc này dị tượng xảy ra.
Trên tám tấm bia đá nổi lên một luồng ánh sáng xanh, chiếu rọi bốn phương, trực tiếp đè ép huyết khí đang dao động trong người Hàn Siêu xuống dưới. Còn Tiêu Tư Huyền lại rơi thẳng từ trên không xuống mặt đất.
- Tiểu thư!
Bảy thiếu niên áo trắng thấy thế vội lao tới đỡ người dậy.
- Thì ra chỗ này là khu vực cấm võ! Dù tinh vật hay tinh linh cũng không thể dùng được à?
Hàn Siêu thấy tiếng động thì quay lại xem, vừa hay thấy Tiêu Tư Huyền ngã sấp mặt, cả người dạng rộng như hình chữ đại, đôi cánh bằng băng lẫn đứa trẻ biết làm phép đều đã biến mất.
- Hừ! Món nợ này ta sẽ không quên đâu!
Tiêu Tư Huyền đứng dậy, hung hăng lườm Hàn Siêu.
- Ai da, ta hại ngươi mất mặt nhưng ta đâu có cười! À, vừa rồi thấy ngươi đập mặt xuống đất cái tên Bạch Tam kia đã cười đấy, rõ là vui sướng khi thấy người gặp họa mà!
Hàn Siêu nhún vai, rồi lại quay người tiếp tục nghiên cứu tấm bia đá.
- Ngươi ngậm máu phun người, rõ ràng là đặt điều nói xấu! Tiểu thư! Ta không có! Vừa rồi ta không hề cười mà!
Bạch Tam ức tới đỏ bừng mặt, vội vàng phân bua.
Hì hì, kế ly gián thành công rồi!
Nghe Bạch Tam thanh minh mà lòng Hàn Siêu âm thầm cười sung sướng.
Có thù không báo thì còn gì là quân tử!
Tên Bạch Tam này trước tiên ăn nói xấc xược, giờ hắn trả đũa một chút, khiến y bị ghét bỏ. Chỉ cần nhìn y lo lắng vặn vẹo là hắn đã thấy vô cùng thoải mái rồi.
Bốn nỗi căm thù ghê gớm nhất là giết cha mẹ, cắt đứt con đường tài lộ, cản tiền đồ và đoạt mất thứ yêu quý!
Bảy thiếu niên họ Bạch này rõ ràng đều là do nhà họ Tiêu sắp xếp làm hộ vệ Tiêu Tư Huyền, trong bí cảnh sẽ bảo vệ cô ta bình an vô sự.
Không cần biết vừa rồi y có cười hay không thì ít nhất ấn tượng về y trong lòng Tiêu Tư Huyền cũng đã rớt ầm ầm rồi.
Lắc đầu, hắn không để ý tới đám người kia nữa mà nhẹ nhàng vuốt chữ "Bảo" trên bia đá, nhẹ nhàng như đang mơn man da thịt tình nhân.
- Ôi? Phương pháp này? Người trong nghề rồi! Hàn Siêu, lẽ nào ngươi cũng là người hâm mộ Động Huyền Tử đại sư sao?
Đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên.
Ngẩng đầu lên đã thấy một đôi chân ngọc ngà đập vào mắt, vải lụa đỏ phấp phới như lửa, miệng khẽ cười là lúm đồng tiền như ẩn như hiện, trong mắt còn nổi rõ ý cười sung sướng.
Chính là tinh linh của lửa, Ca Ti Đại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...